Vô Thượng Sát Thần

Chương 984: Gặp Nguy Không Loạn




Bên ngoài Long Hồn Cốc, người Ngũ Đại Gia Tộc cùng tu sĩ Thượng Trọng Thiên vây nơi đây chật như nêm cối.

- Tiêu Phàm bọn hắn đang ở trong Long Hồn Cốc, nên chỉ có thể đợi ba ngày. Thời hạn ba ngày có vẻ như sắp đến rồi.

- Chớ nóng vội, Ngũ Đại Gia Tộc còn không vội, chúng ta vội cái gì?

- Đúng vậy, lần này, Tiêu Phàm tai kiếp khó thoát. Ta hiếu kỳ là hắn đến cùng sẽ có kiểu chết thế nào.

Đám người nhìn bên trong Long Hồn Cốc, nghị luận không kiêng nể gì cả. Tiêu Phàm mạnh mẽ và cuồng bá sớm đã xâm nhập lòng người, mặc dù nhiều lần hắn sáng tạo kỳ tích, nhưng mà lần này không một ai xem trọng Tiêu Phàm.

- Các ngươi nhìn xem!

Đột nhiên, có người kêu lên sợ hãi.

Ông ~~

Chỉ thấy bên trong Long Hồn Cốc, hư không đột nhiên nhộn nhạo một gợn sóng, sau đó đột ngột xuất hiện một quang môn.

- Bọn hắn sắp đi ra.

Đám người nín thở ngưng thần, nhìn chằm chằm bên trong Long Hồn Cốc, sợ bỏ lỡ cái gì.

Hô!

Bỗng nhiên, hai thân ảnh thoáng hiện từ trong quang môn, người đầu tiên xuất hiện là Diệp Trường Sinh, thứ hai là Diệp Lâm Trần, hai người nhìn thấy động tĩnh bốn phía, mắt liền trợn tròn.

Bóng người đầy trời, vây kín Long Hồn Cốc không kẽ hở, chẳng lẽ không biết nơi này là địa bàn của Chiến Hồn Điện cùng Chiến Thần Điện sao?

Hay là, những đại gia tộc này chuẩn bị động thủ với Chiến Hồn Điện cùng Chiến Thần Điện?

- Diệp Trường Sinh, Diệp Lâm Trần, Tiêu Phàm đâu?

Ngữ khí Hoàng Phủ Danh Hiên lạnh như băng nói.

- Ngươi tìm ta sao?

Không đợi Diệp Trường Sinh cùng Diệp Lâm Trần mở miệng, lại có một thân ảnh từ trong quang môn bước ra, mặc một bộ áo bào đen đón gió lay động, một mái tóc đen dày đặc bay lên trong gió, ngoài Tiêu Phàm ra còn có thể là ai?

Ánh mắt đám người trong nháy mắt rơi vào trên người Tiêu Phàm, biểu lộ không giống nhau, có người cười trên nỗi đau của người khác, có người thầm than đáng tiếc, cũng có người trầm mặc không nói.

Ngũ Đại Gia Tộc vây giết một tu sĩ Chiến Đế cảnh, kết quả còn phải nghĩ sao?

Tiêu Phàm nhìn bóng người lít nha lít nhít bốn phía, sắc mặt cũng ngưng trọng lên, có mấy cỗ sát khí tập trung vào hắn, khiến hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng làm tim đập nhanh.

- Đều vì ta mà đến?

Trong lòng Tiêu Phàm có cảm giác nặng nề, hắn không nghĩ đến những gia tộc này tới nhanh như vậy, nơi này chính là phạm vi Chiến Hồn Điện, vậy mà bọn hắn dám ở chỗ này giương oai?

- Tiêu Phàm, cút ra khỏi Long Hồn Cốc.

- Tiêu Phàm, có bản lĩnh thì đừng trốn ở Long Hồn Cốc, Lăng gia ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh!

- Còn có Sở gia ta, dám đả thương thiếu chủ nhà ta, ngươi phải dùng tính mệnh để hoàn lại!

- Hoàng Phủ gia tộc ta cũng vậy, giết thiếu chủ nhà ta, Hoàng Phủ gia tộc ta nhất định phải thiên đao vạn quả nhà ngươi, lấy Thần Hồn ngươi để đốt đèn trời!

Tiêu Phàm vừa mới xuất hiện, tu sĩ các đại gia tộc đều la ầm lên, khí thế cuồng bạo quay cuồng bên ngoài Long Hồn Cốc, thiếu chút nữa thì xông đi vào.

Sắc mặt Diệp Trường Sinh cùng Diệp Lâm Trần lộ ra vẻ kinh dị, không nghĩ tới Tiêu Phàm vậy mà dẫn động Ngũ Đại Gia Tộc xuất thủ. Tình thế này cơ hồ chắc chắn phải chết, hắn làm sao có thể vượt qua?

Thần sắc Tiêu Phàm khá bình tĩnh, trực tiếp tìm tảng đá bên trong sơn cốc ngồi xuống, nhìn hàng vạn tu sĩ phía bên ngoài, cười nhạt nói:

- Ngũ Đại Gia Tộc để ứng phó một Chiến Đế cảnh nho nhỏ như ta, thật đúng là nhọc lòng.

Khiến hắn thở phào là, Ngũ Đại Gia Tộc có vẻ như không dám xông vào sơn cốc này để giết mình, chí ít tạm thời an nguy bản thân chưa đến nỗi nguy hiểm.

- Yên tĩnh!

Lúc này, một tiếng quát như sấm vang lên, giống như một tiếng sét quanh quẩn tại hư không, hiện trường ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Ánh mắt tất cả đám người đều rơi vào trên người Hoàng Phủ Danh Hiên, chỉ thấy Hoàng Phủ Danh Hiên đứng lơ lửng trên không, quan sát Tiêu Phàm bên trong Long Hồn Cốc, giống như nhìn một con giun dế, lạnh giọng nói:

- Tiêu Phàm, chẳng lẽ ngươi muốn vĩnh viễn đợi trong Long Hồn Cốc hay sao?

- Ngươi là đứa nào?

Tiêu Phàm nhìn Hoàng Phủ Danh Hiên, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

- Ngươi tự tìm cái chết, dám nói chuyện như thế với gia chủ, Hoàng Phủ gia tộc ta chắc chắn lột da tróc thịt ngươi!

Hoàng Phủ Danh Hiên còn chưa mở miệng, một lão già phía sau phẫn nộ quát.

- A, hóa ra là gia chủ Hoàng Phủ gia tộc, không biết Tiêu mỗ đắc tội ngươi chỗ nào vậy?

Tiêu Phàm cố gắng giúp bản thân duy trì bình tĩnh.

May mắn là, sơn cốc này tạm thời coi như an toàn.

- Ngươi giết con ta, ngươi nói xem ngươi đắc tội ta thế nào?

Hoàng Phủ Danh Hiên thiếu chút nữa thì không kìm nén được cảm xúc, vừa nghĩ tới con trai của hắn bị Tiêu Phàm giết chết, liền hận không thể lập tức xông vào Long Hồn Cốc.

- Con trai của ngươi là Hoàng Phủ Thiên Thần?

Tiêu Phàm ra vẻ kinh ngạc:

- Hoàng Phủ Gia Chủ nói lời ấy sai rồi, Hoàng Phủ Thiên Thần phá vỡ hư không rời khỏi thế giới này, có liên can gì đến ta?

- Nói năng hàm hồ, mệnh bài con ta đã vỡ, chẳng lẽ còn có thể là giả?

Hoàng Phủ Danh Hiên tức giận nói.

- Mệnh bài vỡ, thì nhất định là hắn chết rồi sao?

Tiêu Phàm hỏi lại:

- Phía trên mệnh bài ẩn chứa một sợi Hồn Lực của tu giả, Hồn Lực này có thể cảm ứng tinh khí thần tu giả, sau khi không cảm ứng được liền sẽ vỡ vụn, không biết ta nói có gì sai không?

Hoàng Phủ Danh Hiên trầm mặc không nói, không biết phản bác như thế nào, đây là nguyên lý chế tác mệnh bài, ai cũng rõ ràng.

Lúc này, thanh âm Tiêu Phàm tiếp tục vang lên:

- Ta không nói sai hay đúng, Hoàng Phủ Thiên Thần phá vỡ Hư Không, rời khỏi thế giới này, mạng hắn bài tất nhiên không cảm ứng được tinh khí thần của hắn, cho nên tất nhiên bị vỡ ra.

Hoàng Phủ Gia Chủ có thể không tin, có điều ngươi có thể hỏi người lúc ấy nhìn thấy ta cùng với Thiên Thần huynh chiến đấu, Thần Phẩm Chiến Hồn của Thiên Thần huynh có thể phá vỡ Hư Không, chắc hẳn có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy.

Tiêu Phàm vừa nói, đến cả cách xưng hô cũng biến đổi, từ "Hoàng Phủ Thiên Thần" biến thành "Thiên Thần" huynh, Hoàng Phủ Danh Hiên nghe vậy, phẫn nộ liền tiêu tán không ít.

- Không sai, Hoàng Phủ Thiên Thần quả thực nắm giữ năng lực phá vỡ Hư Không!

Nơi xa Tô Mạch Hàn trước tiên hét lớn, ngoài ra còn có không ít tu sĩ cũng khe khẽ bàn luận.

Những tu sĩ chưa từng thấy qua trận chiến lúc ấy, lại lộ ra vẻ kinh hãi, phá vỡ Hư Không, con người thực có thể làm được sao?

Hoàng Phủ Danh Hiên trong lúc nhất thời không biết mở miệng như thế nào, Tiêu Phàm tiếp tục chọc gậy bánh xe:

- Ta cũng không nghĩ tới thực lực Thiên Thần huynh cường đại như thế, trực tiếp đả thông thông đạo kết nối hai thế giới, ta nhìn thấu qua thông đạo thậm chí còn nhìn thấy hình dạng một thế giới khác. Bởi vì lúc ấy có một cỗ lực hút to lớn giữ chặt Thiên Thần huynh, ta muốn kéo cũng không kéo được.

Nói đến đây, Tiêu Phàm thở dài một hơi:

- Mặc dù ta không giết Thiên Thần huynh, nhưng mà nói Thiên Thần bị nuốt vào một thế giới khác, nguyên nhân quả thực bắt nguồn từ ta, cho nên tâm tư Hoàng Phủ gia tộc ta có thể lý giải, bởi vì vị trí hạng nhất này vốn nên thuộc về Thiên Thần huynh.

Trái một câu phải một câu Thiên Thần huynh, khiến Hoàng Phủ Danh Hiên đều có chút tin tưởng lời Tiêu Phàm nói.

- Trên đời này làm sao có thể còn có thế giới khác, ngươi căn bản chính là đang ăn nói bừa bãi! gia chủ, đừng nghe hắn nói bậy.

Những người khác của Hoàng Phủ gia tộc căm tức nhìn Tiêu Phàm.

Nhưng mà, Hoàng Phủ Danh Hiên lại trầm mặc không nói, thậm chí ngay cả mấy gia chủ khác cũng chưa mở miệng, bọn hắn nhìn lẫn nhau một hồi, tâm tư không giống nhau.

- Cha, tại sao Hoàng Phủ Danh Hiên không nói lời nào? Chẳng lẽ hắn thực sự tin Tiêu Phàm?

Nơi xa, Tô Mạch Huyên kinh ngạc nhìn phía xa, trong lòng vô cùng nghi ngờ nói.

Tô Cổ Tông hít sâu một hơi, truyền âm cho huynh muội Tô Mạch Huyên:

- Bởi vì ngoài Chiến Hồn Đại Lục ra, quả thật có thế giới khác!

- Cái gì?

Huynh muội Tô Mạch Huyên trực tiếp kêu lên sợ hãi, lộ ra thần sắc không thể tin được.

- Về sau có cơ hội các ngươi sẽ biết, đây cũng không phải là bí mật gì.

Tô Cổ Tông lắc lắc đầu nói, trong lòng vừa trầm ngâm:

- Cái khác không nói, Tiêu Phàm đối mặt Ngũ Đại Gia Tộc hỏi tội, có thể thấy nguy không loạn đã vô cùng khó. Kẻ này lần này nếu đại nạn không chết, tương lai Chiến Hồn Đại Lục tất có một chỗ hắn đứng.