Vô Thượng Sát Thần

Chương 982: Thân Phận Bại Lộ




Diệp gia phủ đệ, giờ phút này xung quanh toàn người Ngũ Đại Gia Tộc, dù là một con muỗi cũng đừng hòng chạy thoát. Ngũ Đại Gia Tộc đều là vì Tiêu Phàm mà đến, cho dù Diệp gia cũng không dám ngăn cản.

Một đám tu sĩ Diệp gia sắc mặt khó coi vô cùng, trong lòng bọn hắn cực kỳ bất an. Ngũ Đại Gia Tộc này mặc dù đều vì Tiêu Phàm mà đến, nhưng mà ai dám cam đoan bọn hắn sẽ không nảy sinh ra tâm tư khác chứ?

- Gia Chủ!

Đột nhiên có người kinh hô một tiếng, đám người Diệp gia đồng loạt lấy lại tinh thần, nhìn thấy Diệp Thệ Thủy mặc một bộ chiến bào màu vàng óng chậm rãi đi tới.

Nhìn đội hình Ngũ Đại Gia Tộc bốn phía, thần sắc Diệp Thệ Thủy cũng hơi có chút ngưng trọng.

Nếu như bọn hắn thực sự liều chết không thôi, cho dù Diệp gia cũng chưa chắc có thể chống đỡ được.

Trong đám người, Giang Thiên Vũ cùng Diệp Phong trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, bọn hắn đang ước gì Diệp gia bị diệt.

Nhất là Giang Thiên Vũ, nếu như Diệp gia bị hủy diệt, Giang gia hắn liền rất có khả năng trở thành một trong Bát Đại Thế Gia, Giang Thiên Vân hắn rất có khả năng trở thành Điện Chủ Chiến Hồn Điện, đây chính là chuyện hắn tha thiết ước mong.

Đương nhiên, đây chỉ là một ý nghĩ của Giang Thiên Vũ mà thôi, dù cho chi nhánh này của Diệp Thệ Thủy diệt tộc thì chức Điện Chủ Chiến Hồn Điện cũng không tới lượt Giang gia.

Không vì điều gì, chỉ bởi vì Điện Chủ Cửu Vực Chiến Hồn Điện Chiến Hồn Đại Lục, đều là người Diệp gia.

Nếu như chi mạch Diệp gia này của Diệp Thệ Thủy bọn hắn diệt tộc, cũng sẽ có một Diệp gia chi mạch khác tới đây đảm nhiệm chức Điện Chủ Chiến Hồn Điện mới.

Trong một ngõ ngách, Gia Chủ Lôi gia Lôi Cô Vân, Đại Trưởng Lão Lôi Cửu cùng Lôi Hạo nhìn về nơi xa, trong mắt lóe lên một vòng ý cười nồng đậm.

- Lần này không cần Lôi gia ta xuất thủ, Tiêu Phàm cũng chắc chắn phải chết.

Lôi Cửu hài lòng cười nói.

- Hi vọng không cần dùng đến Lôi Chi Ảnh Vệ của Lôi gia ta.

Lôi Cô Vân gật gật đầu, lại nhìn về phía Lôi Hạo nói:

- Hạo Nhi, Hoàng Phủ Thiên Thần thực sự là bị Tiêu Phàm giết chết?

- Không biết.

Lôi Hạo lắc đầu, thần sắc ngây ra, con ngươi hắn gắt gao nhìn chằm chằm nơi xa, tựa như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị xuất thủ.

Mà ở cách đó không xa, gia chủ Tô gia Tô Cổ Tông mang theo tỷ muội Tô Mạch Huyên cùng Tô Mạch Hàn nhìn về vị trí Diệp gia phủ đệ, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.

- Cha.

Trong mắt Tô Mạch Huyên lóe lên vẻ khẩn cầu nồng đậm.

Chỉ là lời còn chưa dứt, liền bị Tô Cổ Tông ngắt lời:

- Việc này liên luỵ quá lớn, một khi không cẩn thận liền sẽ đưa Tô gia ta vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Tô Mạch Huyên không nói, nàng biết rõ tính nghiêm trọng sự tình. Từ thời khắc Tiêu Phàm chặt hai chân Sở Nhạn Nam, nàng cũng đã nghĩ đến hôm nay.

Thế nhưng, nàng không nghĩ tới là Tiêu Phàm còn giết cả Công Tôn Dạ cùng Lăng Thiên, về phần Hoàng Phủ Thiên Thần, nàng cũng không biết cụ thể là hắn sống hay chết.

- Cha, dù chúng ta bảo hộ Tiêu Phàm, bọn hắn cũng không dám ứng phó chúng ta chứ.

Tô Mạch Hàn mở miệng nói, có chút không đành lòng nhìn Tiêu Phàm chết.

- Sự tình không đơn giản như vậy mấy đại gia tộc, bọn hắn nếu như cùng động thủ, chắc chắn sẽ có can đảm hủy diệt Tô gia ta.

Tô Mạch Huyên lắc đầu.

Nếu như là một gia tộc nào đó ứng phó Tô gia, Tô gia tất nhiên không cần e ngại, dù sao đằng sau Tô gia cũng không đơn giản. Nhưng mà nếu mấy gia tộc lớn cùng ứng phó Tô gia, vậy liền thật phiền phức.

Tô Mạch Hàn trầm mặc không nói, Tô Mạch Huyên lại bổ sung một câu:

- Mạch này của chúng ta nếu bị diệt, dù chủ gia có báo thù cho chúng ta thì cũng còn ý nghĩa gì?

- Tiêu Phàm sống hay chết, chỉ có thể dựa vào bản thân hắn.

Tô Mạch Hàn gật đầu, hắn mặc dù không muốn Tiêu Phàm chết, nhưng mà cũng không thể dựa vào toàn bộ Tô gia.

- Các vị muốn cùng Diệp gia ta khai chiến sao?

Lúc này, thanh âm Diệp Thệ Thủy vang lên, một cỗ uy thế cường đại từ trên người hắn nở rộ ra, dù là bị Ngũ Đại Gia Tộc vây công, uy phong hắn cũng không hề yếu hơn.

- Diệp huynh quá lời, chúng ta chỉ muốn ngươi giao Tiêu Phàm ra!

Gia chủ Sở gia Sở Tam Sinh sắc mặt âm trầm nói, hai chân Sở Nhạn Nam bị chặt đứt, thù này chỉ có người phụ thân như hắn có thể đến báo.

- Tiêu Phàm không ở đây!

Diệp Thệ Thủy lắc đầu nói.

- Hắn ở đâu?

Sở Tam Sinh không cần nghĩ ngợi hỏi.

- Chiến Hồn Điện, Long Hồn Cốc!

Diệp Thệ Thủy mị mị hai mắt nói.

- Long Hồn Cốc? Đi, chúng ta đi Long Hồn Cốc là được, không giết Tiêu Phàm, thề không bỏ qua!

Sở Tam Sinh vô cùng hào khí nói, hắn hận thấu xương đối với Tiêu Phàm, hận không thể lập tức đi giết hắn.

Vừa dứt lời, Sở Tam Sinh liền quay người chuẩn bị rời đi. Nhưng mà ngoài hắn ra, những người khác đều bất vi sở động, sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên âm trầm.

Sở Tam Sinh cũng bỗng nhiên lấy lại tinh thần, con ngươi khẽ run lên, trầm giọng nói:

- Tiêu Phàm tại Long Hồn Cốc?

Lúc nói đến ba chữ "Long Hồn Cốc", trong mắt hắn đều là vẻ kiêng dè, cũng không đề cập tới chuyện đi vây giết Tiêu Phàm nữa.

- Không sai, hắn thi đấu được hạng nhất, dựa theo quy định từ trước tới nay, tất nhiên có thể đi Long Hồn Cốc.

Diệp Thệ Thủy gật đầu, sau đó nhìn về phía đám người nói:

- Nếu như các ngươi muốn tìm Tiêu Phàm có thể đi Long Hồn Cốc tìm. Đương nhiên, nếu như các ngươi muốn tiếp tục canh chừng ở chỗ này cũng được, cố gắng yên tĩnh chút.

Nói xong câu đó, Diệp Thệ Thủy liền quay người đi vào trong Diệp phủ, cũng không đợi đám người phản ứng.

- Các vị, hiện tại làm sao bây giờ?

Sở Tam Sinh nhìn mấy vị Gia Chủ khác nói.

- Long Hồn Cốc chính là chỗ của Chiến Thần Điện, muốn giết hắn rất khó.

Hoàng Phủ Danh Hiên hít sâu một hơi nói.

Tại Vô Song Thánh Thành, bọn hắn dám đối địch với bất luận kẻ nào, nhưng chính là không dám đối địch với Chiến Thần Điện. Cho dù là Cổ Tộc phía sau bọn hắn cũng không dám khiêu khích quyền uy Chiến Thần Điện.

Một khi Chiến Thần Điện giận dữ, Cổ Tộc đều có nguy cơ diệt tộc.

- Chúng ta có thể canh chừng tại bốn phía Long Hồn Cốc, lão hủ không tin hắn sẽ không ra.

Lão tổ Ngô gia mở miệng nói, trước nay hắn đều ngăn cản Ngô gia tìm Tiêu Phàm báo thù, chính là muốn giờ phút này dành cho Tiêu Phàm một kích tất sát.

- Đoán chừng khá khó, Long Hồn Cốc là chỗ giao giới giữa Chiến Thần Điện cùng Chiến Hồn Điện. Chúng ta tùy tiện vây lên, sẽ mạo phạm uy nghiêm Chiến Thần Điện.

Sở Tam Sinh lắc đầu.

- Thế nhưng, nếu như hắn gia nhập Chiến Thần Điện, chúng ta muốn giết hắn còn khó hơn lên trời.

Hoàng Phủ Danh Hiên không cam lòng, hắn là người tức giận nhất, bởi vì Hoàng Phủ Thiên Thần hắn nắm giữ Thần Phẩm Chiến Hồn, tương lai rất có khả năng trở thành Chiến Thần, vậy mà chết ở trong tay Tiêu Phàm.

- Các ngươi nói xem, nếu như Tiêu Phàm vĩnh viễn không có khả năng gia nhập Chiến Thần Điện thì sao?

Lúc này, gia chủ Công Tôn gia tộc Công Tôn Ngạn luôn trầm mặc không nói liền mở miệng.

- A?

Tất cả những người khác đều kinh ngạc nhìn Công Tôn Ngạn, không biết lời này của hắn là ý gì.

- Mọi người có biết Công Tôn gia tộc ta tại sao không dám tìm Tiêu Phàm báo thù không?

Công Tôn Ngạn hít sâu một hơi nói.

- Tại sao?

Hai đầu lông mày Công Tôn Ngạn lộ ra một vẻ ngưng trọng, cắn răng nói:

- Bởi vì Tiêu Phàm là người Huyết Lâu, hơn nữa, hắn còn là đồ đệ của Lâu Chủ Huyết Lâu!

- Cái gì?

Gia chủ cùng Lão Tổ mấy đại gia tộc khác tất cả đều kêu lên kinh ngạc, trong mắt mỗi người đều lóe qua một tia sợ hãi, có điều rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.

Thanh âm Công Tôn Ngạn không lớn, nhưng không ít tu sĩ bốn phía đều nghe nhất thanh nhị sở, tất cả mọi người trong lòng khẽ run lên, tin tức này thực sự quá kinh người.

- Tiêu Phàm lại là đồ đệ Lâu Chủ Huyết Lâu?

Đám người cũng nhất thời không thể nào tiếp thu được sự thật này.

Sát thủ Huyết Lâu không phải đều am hiểu ám sát à, nhưng Tiêu Phàm chính diện đối địch cũng rất lợi hại, phải nói là quá lợi hại.

- Phải rồi, lúc đầu Lăng gia ứng phó Tiêu Phàm, không phải đột nhiên từ hư không quỷ dị xuất hiện hai người à, đây rõ ràng chính là thủ đoạn sát thủ. Hơn nữa hai người kia kêu Tiêu Phàm là công tử, Tiêu Phàm tám chín phần mười chính là người Huyết Lâu.

Có người phân tích nói.

Những người khác nghe vậy, cũng không nhịn được gật gật đầu, nếu quả thật là như thế, Tiêu Phàm kia muốn sống sót rời khỏi Vô Song Thánh Thành, cơ bản là không có khả năng.