Vô Thượng Sát Thần

Chương 974: Giết Hoàng Phủ Thiên Thần




Đám người ánh mắt đều bị không trung va chạm kịch liệt hấp dẫn, nơi đó đã trở thành khu vực Hồn Lực Bạo Loạn, dù là Chiến Đế đỉnh phong bình thường đi vào đoán chừng đều phải chết là không nghi ngờ.

Nếu như không phải chân thực nhìn thấy, ai cũng sẽ không nghĩ tới động tĩnh đáng sợ lại do hai tu sĩ Chiến Đế cảnh hậu kỳ gây ra.

- A ~

Đột nhiên, một trận thanh âm tê tâm liệt phế từ trên cao truyền đến, đem bạo động Hồn Lực ba động chấn khai, tầng mây chân trời trực tiếp nổ tung.

Rất nhiều người muốn thấy rõ ràng chỗ nào phát sinh, nhưng mà căn bản thấy không rõ trong đó đến cùng phát sinh cái gì.

Hồn Lực một khi tới gần trong nháy mắt sẽ bị một cỗ lực lượng cuồng bạo nghiền nát.

Bên trong bạo động Hồn Lực, Tiêu Phàm một quyền đánh nát một cánh tay Hoàng Phủ Thiên Thần, Hoàng Phủ Thiên Thần nhanh chóng lùi về phía sau, sắc mặt trắng bạch vô cùng.

- Không có khả năng, ta thức tỉnh một tia Long Chi Huyết Mạch, còn có Long Ngao Chiến Hồn Phụ Thể, dựa vào sức mạnh thân thể ngươi làm sao có thể thắng ta?

Hoàng Phủ Thiên Thần gào thét, một mặt không thể tin được nhìn Tiêu Phàm.

Long Chi Huyết Mạch, đây chính là danh xưng nhục thân đệ nhất huyết mạch lực lượng, lại bị Tiêu Phàm một quyền đánh nát.

Nếu như Tiêu Phàm tu vi so với hắn mạnh, Hoàng Phủ Thiên Thần còn có thể

lý giải, nhưng Tiêu Phàm cũng chỉ là Chiến Đế hậu kỳ mà thôi, vậy mà thắng hắn.

- Không chỉ ngươi có át chủ bài.

Tiêu Phàm ánh mắt đạm nhiên, âm thanh lạnh lùng nói:

- Đáng tiếc, ta vẫn muốn đoạn tứ chi ngươi.

Tiêu Phàm đem lời nói Hoàng Phủ Thiên Thần còn nguyên trả lại, ngay sau đó, thân thể hắn lần nữa động, Tu La Kiếm vung lên trực tiếp trảm phá thiên khung.

Giờ phút này Hoàng Phủ Thiên Thần đã bị trọng thương, đâu là đối thủ Tiêu Phàm, một cánh tay khác cũng bị Tiêu Phàm chém xuống, Hoàng Phủ Thiên Thần đau tê tâm liệt phế.

- Hiện tại nên là hai cái đùi.

Tiêu Phàm lại nói, căn bản không có ý tứ nương tay.

Đối với người muốn giết hắn, Tiêu Phàm cho tới bây giờ sẽ không thủ hạ lưu tình, dù là Hoàng Phủ Thiên Thần là Thiếu Chủ Vô Nhai Cung Hoàng Phủ gia tộc, hắn cũng không để trong mắt.

Nói câu không dễ nghe, Tiêu Phàm cũng là vò đã mẻ không sợ rơi, dù sao đã đắc tội không ít đại gia tộc, nhất là Lăng gia, thêm một cái Hoàng Phủ gia tộc cũng không sao cả.

- Tiêu Phàm, ngươi cần phải nghĩ kỹ, Hoàng Phủ Thiên Thần ta mà chết, ngươi cũng phải chết, còn có gia tộc của ngươi, tất cả thân bằng hảo hữu ngươi đều phải chết.

Hoàng Phủ Thiên Thần sợ hãi nhìn Tiêu Phàm, cười gằn uy hiếp nói.

Lấy hắn đối với Tiêu Phàm biết, Tiêu Phàm cố nhiên cuồng vọng, phách lối, bá đạo, nhưng hắn cũng xem như trọng tình trọng nghĩa, khẳng định sẽ không liên lụy thân hữu cùng người nhà.

- Phốc!

Đáng tiếc, nghênh đón Hoàng Phủ Thiên Thần vẫn như cũ chỉ có một kiếm Tiêu Phàm, chân trái từ chỗ đầu gối hắn đứt gãy, máu tươi bay vụt.

Hoàng Phủ Thiên Thần uy hiếp đối với Tiêu Phàm căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Bây giờ đã chặt đứt hai tay hắn, nếu như buông tha hắn, hắn sẽ bỏ qua người nhà cùng bằng hữu bản thân sao?

Hiển nhiên không thể!

Đã như vậy, vậy vì sao không dứt khoát khoái ý ân cừu đây?

- Tiêu Phàm, ngươi sẽ chết rất thảm, người cùng ngươi có quan hệ đều chết không yên lành.

Hoàng Phủ Thiên Thần kinh hô gầm thét.

- Có ý tứ, lúc này còn uy hiếp ta.

Tiêu Phàm thần sắc hờ hững, Tu La Kiếm rung động, một vệt sáng xẹt qua hư không, chặt đứt đùi phải Hoàng Phủ Thiên Thần.

- Ngươi!

Hoàng Phủ Thiên Thần nơi nào sẽ nghĩ đến Tiêu Phàm quyết đoán cùng tàn nhẫn như thế, bản thân uy hiếp vậy mà hắn hoàn toàn không đặt ở trong lòng.

Hoàng Phủ Thiên Thần trên mặt lần thứ nhất lộ ra vẻ sợ hãi, trên đời này có thể làm cho hắn sợ hãi rất ít người, nhưng mà hôm nay, Tiêu Phàm chính là một người trong đó.

- Nói tiếp!

Con ngươi Tiêu Phàm đạm nhiên vô cùng, làm một cái thế mời:

- Ngươi yên tâm, người bên ngoài bây giờ đều nhìn không thấy nơi này phát sinh cái gì, cũng không nghe được thanh âm nơi này.

- Tiêu Phàm, thả ta, ta nhất định sẽ không làm gì đối với người nhà cùng bằng hữu ngươi.

Hoàng Phủ Thiên Thần nơi nào còn dám chống đối Tiêu Phàm, kẻ này nhất định chính là một sát nhân.

Nếu như uy hiếp hắn, đoán chừng liền không chỉ là đoạn tứ chi đơn giản như vậy.

- Nói xong?

Tiêu Phàm cau mày một cái, mặt coi thường nhìn Hoàng Phủ Thiên Thần nói:

- Nhìn đến ngươi cốt khí cũng không làm sao, ngươi đã nói xong...

- Tiêu Phàm, chờ đã!

Nghe được hai chữ "Di Ngôn", toàn thân Hoàng Phủ Thiên Thần run rẩy.

- Đã trễ!

Tiêu Phàm khẽ nói một tiếng, nhìn Thần Phẩm Chiến Hồn Long Ngao phía sau Hoàng Phủ Thiên Thần một cái, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.

Một kiếm khẽ vung ra, trên cổ Hoàng Phủ Thiên Thần xuất hiện một vết nứt, Hoàng Phủ Thiên Thần sợ hãi nhìn Tiêu Phàm, hai tay bưng bít lấy cổ mình nhưng mà vừa đụng phải, đầu liền lăn xuống.

- Ngươi!

Trong con ngươi Hoàng Phủ Thiên Thần tràn ngập sợ hãi và không cam lòng, hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân vậy mà sẽ chết ở bên trong Nam Vực Đại Bỉ.

Nhất là vòng thứ ba là không cho phép giết người, Tiêu Phàm lại cả gan dám giết hắn, chẳng lẽ hắn không muốn sống sao?

- Từ một khắc ngươi muốn giết ta trở đi, kết cục ngươi liền đã định trước, huống chi thêm Hoàng Phủ gia tộc ngươi cừu gia cũng không nhiều.

Tiêu Phàm thản nhiên nói.

Bỗng nhiên, U Linh Chiến Hồn lan tràn ra, hướng về hư ảnh Long Ngao sắp biến mất bao phủ tới.

Ngoại giới, đám người chờ đợi hồi lâu lại vẫn như cũ không thấy Tiêu Phàm cùng Hoàng Phủ Thiên Thần xuất hiện.

- Vừa nãy thanh âm kia không biết là Tiêu Phàm hay là Hoàng Phủ Thiên Thần, qua nửa thời gian chén trà nhỏ lại còn không phân thắng bại.

- Đoán chừng Hoàng Phủ Thiên Thần muốn hơn một chút đi, dù sao hắn nắm giữ Thần Phẩm Chiến Hồn, dù là Cổ Tộc Yêu Nghiệt cũng không hơn cái này.

- Ai, vốn cho là Tiêu Phàm có thể đánh bại Diệp Trường Sinh, đệ nhất nhất định là trong bàn tay hắn, không nghĩ tới Hoàng Phủ Thiên Thần lại có thể ẩn nhẫn như thế, cho đến hôm nay mới bộc phát.

Đám người ngắm nhìn Hồn Lực bạo loạn không trung, đang suy đoán kết quả đại chiến lần này.

- Cuồng Sinh, ngươi nói ai sẽ thắng?

Ánh mắt Diệp Thệ Thủy gắt gao nhìn chằm chằm không trung phía trên, rất muốn biết kết quả chiến đấu.

- Tiêu Phàm mặc dù đột phá đến Chiến Đế hậu kỳ, hơn nữa thủ đoạn rất nhiều, nhưng Hoàng Phủ Thiên Thần có Thần Phẩm Chiến Hồn quá mức thưa thớt, Hoàng Phủ Thiên Thần cơ hội thắng lợi lớn hơn, chỉ là Hoàng Phủ Thiên Thần nếu như thắng được, Tiêu Phàm sợ là sẽ bị phế.

Úy Trì Cuồng Sinh thở dài, trong thần sắc đều là vẻ tiếc hận.

Mặc dù vòng thi đấu thứ ba không cho giết người, nhưng đả thương người vẫn có thể, bọn hắn cũng không tiện nhúng tay tranh tài, muốn cứu Tiêu Phàm cũng rất khó.

- Ta có một loại dự cảm, Tiêu Phàm sẽ thắng.

Diệp Thệ Thủy hít sâu một cái nói, hiện tại hắn lại không muốn Tiêu Phàm chết.

Lấy thiên phú Tiêu Phàm, nếu như có thể gia nhập Diệp gia, coi như đem Tiểu Ma Nữ gả cho hắn thì như thế nào đây, kể từ đó, hắn khẳng định sẽ trung thành với Diệp gia.

- Oanh!

Đột nhiên, một tiếng nổ vang truyền ra, chỉ thấy bạo loạn Hồn Lực không trung trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, lập tức bộc lộ thân ảnh ra bên ngoài.

Nơi đó, trừ một người ở trần, cái gì cũng đều không có.

Nhưng chính là chỉ có hắn xuất hiện khiến rất nhiều người hít một hơi lạnh, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ chấn động.

- Tiêu, Tiêu Phàm thắng? Hoàng Phủ Thiên, Thiên Thần đâu?

Có người kêu sợ hãi, thời điểm nói chuyện, bờ môi có chút run lên, trên mặt đều là thần sắc không thể tin được.

Lục Đạo