Vô Thượng Sát Thần

Chương 970: Hôm Nay Gia Cao Hứng




Không sai, bạch sắc quang mang chính là Bạch Thạch phát ra, Tiêu Phàm hoàn toàn không nghĩ tới, Bạch Thạch vậy mà chủ động rời thể, việc này là lần thứ nhất.

Đây còn không phải Tiêu Phàm kinh ngạc nhất, hắn kinh ngạc nhất là Càn Khôn Định Thiên Đỉnh bị quang mang Bạch Thạch bao phủ. Càn Khôn Định Thiên Đỉnh vậy mà thật giống như bị lồng giam Thiên Địa trói buộc, rốt cuộc động đậy không được.

Sau một khắc, Càn Khôn Định Thiên Đỉnh nhỏ lại, biến thành một tôn đỉnh cỡ bàn tay, lơ lửng phía dưới Bạch Thạch.

Không đợi Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, Bạch Thạch trực tiếp mang theo Càn Khôn Định Thiên Đỉnh lóe lên một cái rồi biến mất, tiêu thất tại hư không.

Ngay tại lúc đó, một cỗ khí tức cực kỳ đáng sợ từ trên người Tiêu Phàm tản ra, trong chớp nhoáng, hắn cảm giác bản thân có loại cảm giác bị chấn nát.

Một cỗ năng lượng vô cùng cuồng bạo ba động tràn ngập toàn thân kinh mạch hắn, thể nội càng phát ra từng đợt tiếng gầm giống như một nhóm Hồng Hoang cự thú đang thét gào.

- Chiến Đế hậu kỳ?

Tiêu Phàm trợn tròn mắt, hắn nào sẽ nghĩ đến bản thân vậy mà không hiểu làm sao liền đột phá đến Chiến Đế hậu kỳ.

Phải biết hắn đột phá một tiểu cảnh giới cần phải hấp thu năng lượng vô cùng khổng lồ.

Tiêu Phàm vội vàng ngồi xếp bằng, nội thị cơ thể, hắn lúc này mới phát hiện có một tòa tiểu đỉnh óng ánh trong suốt lơ lửng bên trong Hồn Hải.

Từng sợi sương mù mờ mịt từ trên người nó tiêu tán ra, tràn ngập toàn thân hắn, chính là sương mù mờ mịt này phát ra năng lượng làm hắn đột phá đến Chiến Đế hậu kỳ.

Hơn nữa, hắn có thể cảm ứng được mình cùng Càn Khôn Định Thiên Đỉnh có loại liên hệ, chỉ là liên hệ này thập phần vi diệu, vẫn chưa triệt để khống chế một trong vạn phần Càn Khôn Định Thiên Đỉnh.

Dù vậy, Tiêu Phàm cũng cảm giác nếu như chính mình điều động lực lượng Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, cho dù Chiến Thánh sơ kỳ cũng có thể bị nghiền ép.

Bất quá, hắn cũng rõ ràng, cỗ lực lượng này một khi điều động, thân thể hắn đoán chừng cũng không chịu được, đối với tâm thần cùng Hồn Lực tiêu hao cũng cực kỳ to lớn.

Lấy thực lực hắn bây giờ tối đa cũng chỉ có thể thi triển một kích.

Tiêu Phàm nội tâm thật lâu không thể bình tĩnh, hắn không cách nào tưởng tượng, lúc hoàn toàn nắm giữ Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, thực lực hắn sẽ đạt tới tầng cấp gì.

Hồi lâu, Tiêu Phàm mới bình tĩnh suy nghĩ, hắn lại phát hiện Tu La Ý Chí vậy mà thực đột phá đến Tứ Trọng, chỉ là so với Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, Tiêu Phàm cũng không có quá kinh hãi quái lạ, đây vốn chính là sự tình trong dự kiến.

- Bây giờ Tu La Ý Chí cũng đột phá đến Tứ Trọng, chỉ cần lĩnh ngộ Tứ Trọng Bất Hủ Ý Chí, ta liền có thể đột phá Chiến Đế đỉnh phong.

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, sự tình tiếp theo hắn muốn làm cũng có một tia nắm chắc.

Phất tay, hư không khẽ run lên, nhộn nhạo từng đạo từng đạo gợn sóng, Tiêu Phàm cau mày một cái:

- Đây là Thiên Địa Chi Lực gì?

Người khác lĩnh ngộ đều là Thiên Địa Hỏa Diễm Chi Lực, Phong Chi Lực nhưng mà hắn thi triển Thiên Địa Chi Lực, có vẻ như căn bản không ở bên trong những phạm vi này.

- Nếu không biết kêu cái gì, vậy liền gọi là Tu La chi lực đi.

Tiêu Phàm nghĩ thầm.

Sau đó ngẩng đầu nhìn về bốn phía, xung quanh còn lơ lửng một đạo ánh sáng màu trắng, chỉ là nhìn qua không có ngưng thực như trước đó mà thôi.

Khôn Đỉnh bị Càn Đỉnh trên người Tiêu Phàm dung hợp, Chiến Hồn Huyền Ngọc Thiên Đỉnh của Sở Nhạn Nam đã biến thành một cái bóng mờ, hơn nữa U Linh Chiến Hồn còn không ngừng cắn nuốt.

- Nếu như U Linh Chiến Hồn thực thôn phệ Chiến Hồn Sở Nhạn Nam, đến lúc đó nhất định sẽ bại lộ tồn tại của U Linh Chiến Hồn.

Tiêu Phàm híp hai mắt, hơi hơi trầm ngâm:

- Xem Càn Khôn Định Thiên Đỉnh giúp ta đột phá Chiến Đế hậu kỳ, tha cho ngươi một mạng.

Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, U Linh Chiến Hồn đột nhiên biến mất ở thể nội Tiêu Phàm, ngay lúc đó, thân ảnh Tiêu Phàm nhất thời bại lộ ra.

Thời gian trở lại mấy tức trước đó, Sở Nhạn Nam vẫn ra sức trùng kích, muốn thu hồi Chiến Hồn, nhưng mà Chiến Hồn hắn căn bản không nghe hắn sai sử.

Sở Nhạn Nam sốt ruột tới cực điểm, một khi mất đi Chiến Hồn, hắn tương đương với biến thành phế nhân, chính là bởi vì như thế, Sở Nhạn Nam tựa như không muốn sống.

- Sở Nhạn Nam đang làm gì, tiến đánh Chiến Hồn bản thân?

- Không giống, tại sao ta cảm giác hắn là muốn cứu Tiêu Phàm?

- Không biết thật đúng cho là hắn cứu Tiêu Phàm, hắn không biết là khống chế không nổi thực lực bản thân, cho dù giết được Tiêu Phàm, nhưng sau đó sẽ bị Chiến Hồn Điện xử phạt.

- Coi như hắn thực giết chết Tiêu Phàm, ngươi cảm thấy Chiến Hồn Điện sẽ xử phạt hắn sao?

Đám người tất cả đều lộ ra vẻ cổ quái, không biết Sở Nhạn Nam là vì sao, hắn trước đó rõ ràng là muốn giết chết Tiêu Phàm, hiện tại tại sao lại phải cứu hắn đây?

- Ha ha ~

Đột nhiên, Sở Nhạn Nam ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, hắn phát hiện bản thân lại có thể liên lạc với Chiến Hồn, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Chiến Hồn hắn đột nhiên biến mất.

Nhưng mà, rất nhanh sắc mặt hắn liền cứng ngắc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm nơi xa nói:

- Hỗn trướng, ngươi đã làm gì Chiến Hồn của ta?

Thần sắc Tiêu Phàm đạm nhiên nhìn Sở Nhạn Nam:

- Hôm nay gia cao hứng, tha cho ngươi một cái mạng chó, bất quá, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!

Vừa dứt lời, Tiêu Phàm đưa tay chính là một kiếm, không có bất kỳ kiếm mang, nhưng mà Sở Nhạn Nam nơi xa lại là toàn thân run rẩy, lách mình hướng về nơi xa bắn ngược đi.

- A ~

Một tiếng hét thảm truyền đến, hai chân Sở Nhạn Nam từ chỗ đầu gối đứt gãy, sau đó bị vô số kiếm khí quấy đến vỡ nát.

Sở Nhạn Nam trực tiếp hướng về mặt đất rơi xuống, oanh một tiếng hung hăng đập trên mặt đất, một cái hố sâu to lớn xuất hiện, vô số khe rãnh lan tràn hướng bốn phương tám hướng, Sở Nhạn Nam máu me khắp người nằm trong hố sâu, không biết sinh tử.

- Tê ~

Thanh âm bốn phía hít một hơi lãnh khí vang lên, ánh mắt tất cả đều rơi vào trên người Tiêu Phàm trên không trung, mái tóc màu đen tại hư không bay lên, cả người siêu nhiên vô cùng, giống hệt Kiếm Thần lâm thế.

- Sở Nhạn Nam bị chém hai chân?

Hồi lâu, đám người mới hồi phục tinh thần lại, tất cả đều lộ ra vẻ khó tin.

Đây chính là Thiếu Chủ Sở gia đó, người thừa kế gia chủ Sở gia tương lai lại bị trảm hai chân, việc này nếu như bị Sở gia biết, đoán chừng chờ đợi Tiêu Phàm chính là cái chết.

Một đám nhân viên dự thi cũng hãi hùng khiếp vía, cũng may chưa đắc tội Tiêu Phàm, bằng không bọn hắn làm sao tàn đều không biết.

Mặc dù Tiêu Phàm không được giết Sở Nhạn Nam, nhưng cái này so sánh với giết hắn còn khó chịu hơn.

Chưa đột phá Chiến Thần cảnh giới trong truyền thuyết muốn hai tay trọng sinh đó là chuyện không có khả năng, trừ phi nắm giữ thần dược trọng sinh thân thể trong truyền thuyết.

Sở gia thân làm Luyện Dược Thế Gia ngàn năm có lẽ có dạng thần dược này, nhưng mỗi một gốc đều tôn quý vô cùng, Tiêu Phàm một kiếm trảm không phải hai chân Sở Nhạn Nam mà là hủy một gốc thần dược của Sở gia.

Rất nhiều người giờ phút này đều đang nghĩ, vì một lúc cao hứng mà đắc tội Sở gia, đáng giá không?

Diệp Thệ Thủy hít sâu một cái, hắn cũng bị sự quyết đoán cùng tàn nhẫn của Tiêu Phàm làm cho chấn kinh, trong lòng trầm ngâm nói:

- Có lẽ có dạng con rể này cũng là phúc Diệp gia ta.

Không thể không nói, trải qua vòng thứ ba Nam Vực Đại Bỉ, Diệp Thệ Thủy đối với Tiêu Phàm chuyển phát sinh biến hóa rất lớn, chỉ là vừa nhìn thấy Diệp Trường Sinh cánh tay còn chưa phục hồi như cũ, sắc mặt Diệp Thệ Thủy lại khẽ trầm xuống một cái.

- Diệp Trường Sinh đều bị trảm một tay, Sở Nhạn Nam bị đoạn hai chân có gì có thể kinh ngạc.

Tô Mạch Hàn đầu tiên là một trận xem thường nhìn một đám tu sĩ, sau đó lộ ra một bộ đương nhiên.

Ngay sau đó lại một mặt sùng bái nhìn Tiêu Phàm nói:

- Tu sĩ chúng ta truy cầu khoái ý ân cừu, Tiêu Phàm mới là mẫu mực của tu sĩ chúng ta.

- Sự tình càng ngày càng phức tạp.

Trên mặt Tô Mạch Huyên đều là vẻ lo lắng.

Lục Đạo