Vô Thượng Sát Thần

Chương 954: Bắt Đầu Hối Hận




- Ngươi không nói lời nào, ta còn tưởng ngươi bị câm điếc chứ?

Tiêu Phàm nhìn Diệp Thiên Tuyết thản nhiên nói, tựa như âm mưu bị phát hiện.

- Hừ!

Diệp Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng, một kiếm đẩy Tiêu Phàm ra, thân thể nhẹ như yến lui lại.

Nhưng khi nàng bay ra cách ba bốn trượng, trường kiếm trong tay nhẹ nhàng vung lên, một đạo Hàn Băng Kiếm Khí khuấy động ra, kiếm khí vô cùng lạnh lẽo, lăng lệ.

Tu sĩ bốn phía cách đó khoảng 20 mét đều cảm nhận được một cỗ áp lực thật lớn, đến da dẻ đều có chút đau nhức, huống chi là Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm giơ Bàn Thạch Thánh Kiếm lên liên tục chém ra mấy kiếm, tốc độ của hắn nhìn thì rất chậm, nhưng lại kỳ diệu ngăn được một kiếm kia, thân thể cũng nhân đó bay ngược ra.

Quỷ dị là, Hàn Băng Kiếm Khí kia cũng không tiêu tán, mà hóa thành từng khối băng tinh nhỏ bé xuất hiện ở bốn phía hư không, tạo thành lồng bao vây Tiêu Phàm trong đó.

Tiêu Phàm thấy rõ từ trong những băng tinh kia vô số hình chiếu bản thân, chẳng biết tại sao, trong lòng Tiêu Phàm nhấc lên một cỗ bất an nồng đậm.

Cũng đúng lúc này, một tàn ảnh ở trong mắt Tiêu Phàm, chẳng biết lúc nào, Diệp Thiên Tuyết đã đến gần hắn, đón đầu một kích giận dữ chém xuống.

Tiêu Phàm cầm kiếm ngăn cản, oanh một tiếng, Băng Tinh Kiếm trong tay Diệp Thiên Tuyết đột nhiên nổ tung, trường kiếm Tiêu Phàm gảy nhẹ, thân thể Diệp Thiên Tuyết cũng phân thành hai.

- Giả?

Con ngươi Tiêu Phàm hơi co lại, không đợi hắn lấy lại tinh thần, bốn phía đột nhiên xuất hiện thân ảnh lít nha lít nhít, tất cả đều là động tác Diệp Thiên Tuyết cầm kiếm đánh tới.

- Huyền Kính Chi Sát!

Một tiếng tiếng quát nhẹ đạm mạc vang lên, bỗng nhiên, vô số Diệp Thiên Tuyết cùng nhau chém một kiếm xuống, khí thế khiếp người, giống như sóng dữ ngập trời, liên miên bất tuyệt.

Dù là Tiêu Phàm cũng trong nháy mắt cảm thấy tê cả da đầu, rùng mình, không chút do dự thi triển Bất Diệt Kim Thân, ngoài thân phóng ra kim quang nhàn nhạt.

Cùng lúc đó, Tiêu Phàm cầm kiếm càn quét ra, khẽ quát một tiếng:

- Kiếm Chi Luật Động!

Phanh phanh phanh phanh!

Thanh âm băng tinh nổ nát vụn không ngừng vang lên, trong hư không, vô số kiếm khí xuyên thủng thân ảnh Diệp Thiên Tuyết, trong nháy mắt hóa giải tám phần lực công kích.

Nhưng mà, vẫn có hai phần công kích trảm xuống trên người Tiêu Phàm, phát ra thanh âm kim loại va chạm.

Quần áo hắn bị xé nát, lộ ra cơ bắp nửa người trên màu đồng cổ, cơ bắp cứng cáp hữu lực tản ra kim quang nhàn nhạt.

- Băng Tộc Bí Kỹ sao?

Tiêu Phàm híp hai mắt, lộ ra vẻ ngưng trọng, phàm là liên quan đến bí kỹ liền có quan hệ tới truyền thừa cùng Huyết Mạch, người bình thường không dễ dàng có thể ngăn cản.

Tựa như một kích vừa rồi, nếu như không phải Bất Diệt Kim Thân của Tiêu Phàm đã tu luyện tới cảnh giới Tam Trọng Đỉnh Phong có lẽ phải chịu thiệt thòi lớn, nếu không mất mạng cũng tuyệt đối sẽ bị trọng thương.

- Chiêu này cũng có thể ngăn cản?

Trong lòng đám người run lên bần bật, lúc bọn hắn nhìn thấy một kích tất sát, Tiêu Phàm vậy mà ngăn trở được, hơn nữa còn không bị chút tổn hại nào!

- Hắn vậy mà nắm giữ Chiến Kỹ Phòng Ngự cơ thể?

Trên không trung, nhìn thấy ngoài thân Tiêu Phàm tiêu tán kim quang nhàn nhạt, trong mắt Úy Trì Cuồng Sinh cũng lóe qua một vẻ kinh dị.

Phải biết, Chiến Kỹ Phòng Ngự dù là Chiến Hồn Điện cũng hết sức hiếm có, Tiêu Phàm nắm giữ được thì không nói, vậy mà còn cường đại như thế, chẳng lẽ địa vị hắn thực không nhỏ?

Ánh mắt Diệp Thệ Thủy cũng lấp loé không yên, lúc này mới phun ra một câu:

- Bất Diệt Kim Thân?

- Điện Chủ, Bất Diệt Kim Thân là cái gì?

Úy Trì Cuồng Sinh nghi ngờ nói.

- Chính là tên của Chiến Kỹ Phòng Ngự này.

Diệp Thệ Thủy hít sâu một hơi nói, không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng cực kỳ không bình tĩnh:

- Bất Diệt Kim Thân hẳn là bí mật bất truyền của gia tộc Bắc Thần, Tiêu Phàm làm sao lại biết?

Nếu như trước đó Diệp Thệ Thủy còn cho rằng Tiêu Phàm chỉ là một người bình thường không xứng với Tiểu Ma Nữ, vậy thì hiện tại, khả năng không phải Tiêu Phàm không xứng với Tiểu Ma Nữ, mà là Tiểu Ma Nữ không xứng với Tiêu Phàm.

Bởi vì với địa vị gia tộc Bắc Thần, cho dù là gia chủ Diệp gia còn phải kính sợ ba phần, huống chi Diệp Thệ Thủy hắn chỉ là gia chủ chi nhánh Diệp gia.

Tiêu Phàm có thể có được bí mật bất truyền gia tộc Bắc Thần, địa vị khẳng định bất phàm, chí ít không phải Diệp Thệ Thủy hắn có thể so sánh.

Chẳng biết tại sao, trong lòng Diệp Thệ Thủy liền hơi hối hận, có điều vẻn vẹn trong nháy mắt, từng tia hối hận liền ngay lập tức bị tản ra sạch sẽ, con ngươi lại trở nên vô cùng kiên định.

Đỉnh núi thứ ba, Diệp Thiên Tuyết đứng ở đằng xa, con ngươi u lãnh, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, tựa như điều này cũng không vượt qua nàng dự kiến.

- Tiếp đi.

Tiêu Phàm giơ Bàn Thạch Thánh Kiếm trong tay lên, Hồn Lực cuồn cuộn tràn vào trong đó. Chỉ một thoáng, Bàn Thạch Thánh Kiếm biến dài hơn hai trượng, một cỗ khí tức bá đạo mà nặng nề từ phía trên nó bộc phát ra.

- Lại là Bàn Thạch Thánh Kiếm, đây không phải bội kiếm của Độc Cô Trường Phong sao?

Trong đám người có người lên tiếng kinh hô.

Đỉnh núi thứ 18 Độc Cô Trường Phong, sắc mặt khó coi một hồi, khó chịu tựa như ăn phải con chuột chết.

Bội kiếm bị đoạt mất, đây chính là một loại sỉ nhục, đối với hầu hết tu sĩ thì Hồn Binh chính là sinh mạng thứ hai.

Bây giờ sinh mạng thứ hai đang nằm ở trong tay người khác, không phải sỉ nhục thì là cái gì?

Diệp Thiên Tuyết thấy thế không còn bất kỳ e ngại nào nữa, đỉnh đầu nàng, một Băng Phượng Lam Sắc rộng lớn hoành không, chớp động cặp cánh bảy tám trượng, ngửa mặt lên trời kêu to.

Hàn phong đáng sợ cuồn cuộn bốn phương đất trời, tất cả mọi người cảm nhận được một cỗ hàn ý phát ra từ trong đáy lòng.

Diệp Thiên Tuyết từng bước một đi tới hướng Tiêu Phàm, đi mỗi một bước, dưới chân liền ngưng kết thành hàn băng, hàn băng tràn ngập về tứ phương, hư không cũng như bị đông kết.

- Chiến Hồn nàng lại là Huyền Băng Thiên Phượng một trong Tam Đại Thánh Thú, Tam Ca, cẩn thận.

Nơi xa, Quan Tiểu Thất truyền âm cho Tiêu Phàm.

- Coi như ngươi có thể đánh bại Lăng Thiên thì đã sao, thực lực Diệp Thiên Tuyết, ngay cả ta cũng phải kiêng kị mấy phần, đâu có phải là người mà Tiêu Phàm ngươi có thể địch.

Sở Nhạn Nam ở đỉnh núi thứ 4 cách đó gần nhất mặt coi thường nói.

Lập tức trong lòng lại bổ sung một câu:

- Không biết trên người hắn có U Minh Thần Hoa không. Ta còn thực sự hi vọng ngươi có thể đánh bại Diệp Thiên Tuyết, đến lúc đó ta lại xuất thủ, không những có thể được hạng hai, còn có thể nghĩ biện pháp để ngươi giao U Minh Thần Hoa ra.

Thần sắc Tiêu Phàm không hề bận tâm, sát ý trên người lặng yên phát ra, Tu La Huyết Mạch chậm rãi sôi trào lên, hắn cảm giác cả người tràn ngập tính chất lực lượng bạo tạc.

Giờ phút này Diệp Thiên Tuyết dù không thi triển toàn lực, vậy cũng không khác gì, Tiêu Phàm sẽ không khinh thường nàng, có điều Tiêu Phàm vẫn không dám sử dụng Tu La bí kỹ, đây là ưu thế bí mật của hắn.

Về phần U Linh Chiến Hồn, hiện tại Tiêu Phàm càng không dễ dàng để bại lộ nó trước mặt người khác. Hắn luôn cảm giác U Linh Chiến Hồn một khi bại lộ liền sẽ có phiền toái rất lớn.

Đương nhiên, U Linh Chiến Hồn đã cùng cơ thể dung hợp làm một, Tiêu Phàm có thể tuỳ tiện, tùy theo nguyện vọng cá nhân mà điều động lực lượng U Linh Chiến Hồn.

Huống hồ, người Tiêu Phàm ứng phó chỉ là Diệp Thiên Tuyết xếp hạng ba, còn không đáng để hắn thi triển toàn bộ lực lượng. Sở dĩ Tiêu Phàm lựa chọn Diệp Thiên Tuyết là chỉ để đánh vào mặt Diệp Thệ Thủy mà thôi.

- Băng Thiên Tuyết Địa!

Diệp Thiên Tuyết kêu nhỏ một tiếng, thanh âm nàng rất lạnh, cũng rất vô tình, tựa như đây là bản tính của nàng.

Chỉ một thoáng, hư không bông tuyết bay múa đầy trời, bông tuyết đi qua, tất cả đều kết thành băng. Mấy giây sau, mấy trăm trượng xung quanh, tất cả đều băng phong, hóa thành một thế giới băng tuyết.

Tiêu Phàm nhìn hàn băng bốn phía, khóe miệng giương lên, trong miệng khẽ nói một tiếng:

- Tỏa Hồn!

Lục Đạo