- Trục Ảnh!
Có rất nhiều thân ảnh Quan Tiểu Thất đồng thời mở miệng, thanh âm quanh quẩn tại hư không, đinh tai nhức óc, trong thanh âm còn mang theo một loại âm ba công kích quỷ dị.
Sưu sưu ~
Theo tiếng nói phát ra, một mũi tên phá không bay tới, mũi tên đầy trời từ bốn phương tám hướng tập trung vào Độc Cô Trường Phong.
Chưởng đao của Độc Cô Trường Phong chém giết mấy hư ảnh của Quan Tiểu Thất, nhưng căn bản không đụng được đến góc áo của Tiểu Thất. Nhìn thấy ngàn vạn mũi tên phá không mà tới, thần sắc Độc Cô Trường Phong cũng ngưng trọng tới cực điểm.
Mặc dù hắn biết rõ uy lực những mũi tên này, không có khả năng mỗi mũi tên đều có thể bắn giết cường giả Chiến Đế, nhưng mà hắn không dám đánh cược.
Khẽ cắn môi, Độc Cô Trường Phong tựa như ra quyết định, đột nhiên, từng luồng hào quang màu tím từ đỉnh đầu Độc Cô Trường Phong hiển hiện ra.
- Ong ong ~
Hào quang màu tím nở rộ ra, như là gợn sóng tuôn trào về bốn phương tám hướng, quỷ dị là, lúc những mũi tên kia chạm đến tia sáng tím, vậy mà lại tan rã ra.
Ngay lúc đó, đỉnh đầu trống rỗng của Độc Cô Trường Phong xuất hiện một con cự điêu màu tím lớn năm sáu trượng, đôi mắt màu tím lạnh lùng nhìn chằm chằm một hướng, dường như nhìn thấu tất cả.
- Tìm được ngươi rồi.
Khóe miệng Độc Cô Trường Phong lạnh lẽo, đôi cánh giương ra, hóa thành một vệt sáng hướng thẳng tới một hướng.
- Cửu Phẩm Chiến Hồn Tử Thiên Điêu!
Con ngươi đám người hơi co lại. Hắn chỉ vẻn vẹn phóng xuất ra khí thế liền khiến rất nhiều người không cách nào chịu đựng nổi, có thể thấy Cửu Phẩm Chiến Hồn đáng sợ thế nào.
Phốc xuy một tiếng, trong hư không đột nhiên xuất hiện một mũi tên Hồn Lực, trực tiếp xuyên thủng Cửu Phẩm Chiến Hồn Tử Thiên Điêu, hư không ánh sáng tím bắn ra bốn phía.
Đồng thời, một bàn tay của Độc Cô Trường Phong hóa thành móng vuốt cắm vào ngực Quan Tiểu Thất, lạnh giọng nói: - Có thể bức ta sử dụng ra Chiến Hồn, ngươi cũng có thể tự hào rồi đó.
- Ngươi có vẻ như quá mức tự tin.
Thanh âm Quan Tiểu Thất từ hướng khác vang lên. Ngay sau đó, Quan Tiểu Thất trước người Độc Cô Trường Phong đột nhiên tan theo gió, hiển nhiên, đây chỉ là một tàn ảnh mà thôi.
Hư không vẫn có rất nhiều hư ảnh của Quan Tiểu Thất, tất cả đều lộ ra nụ cười y chang nhau nhìn Độc Cô Trường Phong nói:
- Ta nói ngươi chỉ là một tên người chim, ngươi còn không tin, đến cả Chiến Hồn cũng là chim. Ngươi không biết ta còn có danh xưng khác à?
Sắc mặt Độc Cô Trường Phong âm trầm, con ngươi sắc bén thỉnh thoảng liếc nhìn tứ phương, trong lòng hắn cũng cực kỳ không bình tĩnh, thậm chí ngay cả Tử Thiên Điêu cũng nhìn không ra Quan Tiểu Thất thật ở đâu.
- Ngươi nhớ kỹ, danh xưng khác của ta là cao thủ bắn chim chuyên bắn những dạng chim ngốc như ngươi.
Thanh âm Quan Tiểu Thất vang lên lần nữa, những chỗ nào có thân ảnh của Tiểu Thất đều giơ Chiến Hồn Trục Nhật Cung trong tay lên.
Thanh âm sưu sưu lít nha lít nhít, Hồn Lực Chi Tiễn đầy trời như mưa nhào về phía Độc Cô Trường Phong.
Thần sắc Độc Cô Trường Phong ngày càng khó nhìn, vừa rồi vội vàng không kịp chuẩn bị liền bị Quan Tiểu Thất một tiễn bắn trúng Chiến Hồn, mặc dù không có gì nguy hiểm, nhưng đối với hắn chính là bị sỉ nhục.
Thua trong tay một kẻ ngoại lai khiến hắn về sau không còn mặt mũi nào ngẩng đầu trước mặt tu sĩ Vô Song Thánh Thành khác, đoán chừng đi đến đâu cũng đều có người nói xấu sau lưng.
- Nếu không tìm được ngươi, vậy ta giết toàn bộ.
Trong mắt Độc Cô Trường Phong lóe qua tia đỏ vằn, lộ ra một loại khát máu hung ác.
- Tử Quang Long Ngâm!
Độc Cô Trường Phong ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, thân thể cùng Tử Thiên Điêu hòa làm một thể. Sau một khắc, chỉ thấy Tử Thiên Điêu há mồm phát ra từng đợt thanh âm kêu to bén nhọn.
Ngay lúc đó, trong con ngươi Tử Thiên Điêu bắn ra từng luồng sáng tím, lít nha lít nhít, che kín hư không, dày đặc hơn và càng hung lệ hơn cả Hồn Lực Chi Tiễn của Quan Tiểu Thất.
Ầm ầm ầm ~
Hư không truyền đến từng đợt nổ vang, mũi tên Hồn Lực cùng luồng sáng tím kia đâm vào cùng một chỗ, phát ra thanh âm nổ lớn, Hồn Lực ba động đáng sợ cùng quang mang bao phủ hoàn toàn nơi đó, hư không cuồng bạo tới cực điểm.
- Người nào thắng?
Đám người đã không nhìn thấy những thứ bên trong phát sinh, hư không quá mức bạo loạn, dùng Hồn Lực dò xét đều bị đánh phản lại.
Âm thanh bén nhọn chói tai như muốn đâm phá màng nhĩ người ta, một vài tu sĩ cách gần đó đều bị đau màng nhĩ, còn có người máu tươi trực tiếp chảy ra.
- Quan Tiểu Thất kia tuy mạnh, nhưng mà vẫn có chênh lệch nhất định với Độc Cô Trường Phong.
Sở Nhạn Nam mở miệng, trước đó bị Quan Tiểu Thất châm chọc, hắn chỉ ước Quan Tiểu Thất bị Độc Cô Trường Phong giết chết.
Tiêu Phàm nhíu mày lại, con ngươi nhìn chằm chằm phía trước, lóe qua một tia lo lắng, thầm nghĩ trong lòng:
- Tử Quang Long Ngâm, chủ đạo nhất hẳn là âm ba công kích, sóng âm thực chất hóa thành ánh sáng màu tím mà thôi. Trên người Tiểu Ngũ có Thiên Âm Thánh Tiêu, chuyên khắc lại âm ba công kích.
Đang lúc mọi người lo lắng, phía chính giữa Hồn Lực phong bạo nhất, thân ảnh Quan Tiểu Thất rốt cục lộ ra, ánh sáng tím từ bốn phía trào lên trên người hắn.
- Ngươi tại sao lại không bị gì?
Độc Cô Trường Phong kinh hãi nhìn Quan Tiểu Thất, bộ dáng không thể tưởng tượng nổi.
Chiêu này cơ hồ đã là át chủ bài lớn nhất của hắn, Chiến Hồn cùng cơ thể hòa làm một, thi triển âm ba công kích, dù là Chiến Đế đỉnh phong cũng không tiếp nhận được.
Quan Tiểu Thất đứng ở chính giữa chỗ sóng âm vậy mà không bị hề hấn gì, trên mặt lộ ra nụ cười tủm tỉm, thanh âm bén nhọn này với hắn mà nói tựa như là âm thanh kỳ lạ nhất thế gian.
- Ta nói, ta là cao thủ bắn chim, bắn chim chuyên nghiệp 20 năm, chuyên bắn dạng chim ngốc như ngươi, chỉ dựa vào tiếng chim hót này của ngươi cũng muốn đánh bại ta ư?
Quan Tiểu Thất làm người khác tức chết cũng không đền mạng.
Giờ phút này bên ngoài thân hắn đang nhộn nhạo một tầng Hồn Lực ba động nhàn nhạt, đó là lực lượng Thiên Âm Thánh Tiêu. Không thể không nói, Chiến Hồn Thiên Âm Thánh Tiêu này rất đặc thù, âm ba công kích tương tự căn bản không làm gì được hắn.
- Nhận thêm một tiễn của ta!
Không đợi Độc Cô Trường Phong mở miệng, Quan Tiểu Thất lại liên tiếp bắn ra ba mũi tên, tốc độ không thể tưởng tượng được, so với Độc Cô Trường Phong thi triển Phong Dực còn nhanh hơn vài phần.
Độc Cô Trường Phong mặc dù tránh thoát hai mũi tên, nhưng mũi tên thứ ba lại trực tiếp xuyên thủng bả vai Độc Cô Trường Phong, khiến cho Tử Thiên Điêu bị một vết thương nhẹ.
Ngay sau đó, Hồn Lực phong bạo bốn phía biến mất, thân thể Độc Cô Trường Phong bắn ngược ra, bay trên không mấy chục trượng mới dừng lại, bả vai hắn nhiễm đỏ máu tươi.
- Độc Cô Trường Phong bại rồi?
Đám người mắt trợn tròn, kết quả này hoàn toàn vượt qua bọn hắn dự liệu, người thắng đáng lẽ là Độc Cô Trường Phong chứ, tại sao lại là Quan Tiểu Thất?
Hô một tiếng, một đạo kim sắc lưu quang xẹt qua chân trời, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Độc Cô Trường Phong, lại có tới mấy mũi tên xuyên thủng thân thể Độc Cô Trường Phong, hư không máu tươi chảy ra.
Mỗi một tiễn Quan Tiểu Thất đều bắn vô cùng đúng chỗ, vừa có thể bắn trúng chỗ yếu điểm của hắn, tuy không giết chết hắn nhưng lại có thể khiến hắn không có sức hoàn thủ nào.
Độc Cô Trường Phong trán nổi gân xanh, một phần là do phẫn nộ, một phần là do đau đớn, hắn hoàn toàn không nghĩ tới bản thân mình vậy mà thua ở trong tay một kẻ ngoại lai, hắn hận không thể cắt Quan Tiểu Thất thành tám mảnh.
- Ngươi thua rồi!
Quan Tiểu Thất hung hăng dùng chân đạp Độc Cô Trường Phong vào trong đất bùn, Trục Nhật Cung Chiến to lớn trong tay Hồn kéo thành hình trăng tròn, mũi tên Hồn Lực hướng ngay mi tâm hắn.
Chỉ cần một tiễn này bắn ra, Độc Cô Trường Phong tuyệt đối phải chết.
- Trận chiến này, Quan Tiểu Thất thắng. Quan Tiểu Thất tăng lên hạng sáu, Độc Cô Trường Phong lui xuống hạng mười tám.
Lão giả áo xám sợ Quan Tiểu Thất giết Độc Cô Trường Phong thật, vội vàng mở miệng nói.
Quan Tiểu Thất lúc này mới hài lòng thu hồi Trục Nhật Cung, quay người đi mấy bước, đột nhiên lại quay đầu lại nói:
- Phải rồi, chiêu thức kia của ngươi cũng đừng gọi là "Tử Quang Long Ngâm" gì gì, từ long ngâm không khó nghe như vậy, thực không biết tại sao Thánh Thành Bát Tuấn các ngươi đều tự luyến như thế.
Nói đến đây, Quan Tiểu Thất không khỏi khiêu khích nhìn Sở Nhạn Nam nơi xa một cái.
Lục Đạo