Vô Thượng Sát Thần

Chương 945: Lấy Số




Hai canh giờ rất nhanh liền đi qua, 108 tu sĩ tất cả đều đem bản thân điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, chỉ chờ vòng thi đấu thứ ba bắt đầu.

- Hiện tại chờ tuyên bố số thứ tự.

Đột nhiên, đạo thanh âm tiếp tục vang lên, quỷ dị là vị trí sơn phong đám người đột nhiên bắt đầu di động.

Thiên Địa luân chuyển, Đấu Chuyển Tinh Di, trong nháy mắt thương hải tang điền.

Vẻn vẹn mấy tức sau, 108 ngọn núi hiện lên, từ đằng xa nhìn lại, 108 ngọn núi hiện lên thứ hạng sắp xếp.

- Diệp Trường Sinh, số 1!

Thanh âm thăm thẳm vang lên, Diệp Trường Sinh một bộ áo trắng đạp không mà lên, hướng về đỉnh cao nhất bay đi, tu sĩ bốn phía tựa như đã sớm đoán được.

Diệp Trường Sinh thân làm đệ nhị Thánh Thành Bát Tuấn, trừ Chiến Thần Điện Chiến gia Chiến Thiên Long chưa từng xuất hiện, chính là đệ nhất nhân trẻ tuổi một đời Nam Vực Đại Bỉ công nhận.

Hắn giữ vị trí thứ nhất, không người nào dám nói thêm cái gì.

- Diệp Trường Sinh, rốt cục có thể thử ngươi.

Nơi xa, Sở Nhạn Nam híp hai mắt, thầm nghĩ trong lòng, sau đó chuẩn bị đạp không mà lên.

Hắn thấy, tòa thứ hai cũng chỉ có Sở Nhạn Nam hắn có tư cách lên, bởi vì hắn chính là đệ tam Thánh Thành Bát Tuấn, vẻn vẹn yếu hơn Diệp Trường Sinh.

Bất quá, hắn mới vừa bay ra xa mấy mét, thân hình bỗng ngừng, thần sắc khó xử tới cực điểm.

- Số 2, Hoàng Phủ Thiên Thần!

Thanh âm không lớn nhưng lại vang vọng hư không, cũng đúng lúc này một nam tử áo đen lấp lóe, lúc đám người quay đầu lại phát hiện, trên đỉnh núi cao thứ 2 đã xuất hiện một đạo thân ảnh.

- Hoàng Phủ Thiên Thần, làm sao lại là hắn? Hắn không phải tu luyện xuất hiện ngoài ý muốn, liền Thánh Thành Bát Tuấn đều vô duyên sao?

Tô Mạch Hàn cau mày.

- Hắn khí tức trên người thập phần nội liễm, nhìn không ra tu vi cụ thể của hắn.

Tô Mạch Huyên lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.

Bọn hắn tự nhiên biết rõ Hoàng Phủ Thiên Thần là ai, chính là người thừa kế Vô Nhai Cung Hoàng Phủ gia tộc, đã từng là một thành viên bên trong Thánh Thành Bát Tuấn, bài danh không cao lắm, cũng chỉ hạng sáu.

Về sau bởi vì bản thân tu luyện ra vấn đề, trên Thánh Thành Bát Tuấn xóa tên, sau đó liền mai danh ẩn tích, không có ai biết hắn về sau phát sinh cái gì.

Nhưng mà không nghĩ tới lần này hắn lại hoành không xuất thế, còn xếp sau Sở Nhạn Nam.

- Ha ha, Sở Nhạn Nam, còn không có đến phiên ngươi, ngươi gấp cái gì?

Tô Mạch Hàn cười ha ha, cười không kiêng nể gì cả.

Sở Nhạn Nam hận tìm không được một cái lỗ để chui vào, Sở Nhạn Nam hắn còn chưa từng mất mặt như vậy, sắc mặt chợt xanh chợt tím, cảm giác nóng bỏng.

- Coi như số 2 không phải ta, số 3 cũng hẳn là ta đi.

Sở Nhạn Nam khẽ cắn môi, tựa như muốn tìm mặt mũi trở về, hắn vừa làm ra động tác khởi hành, lại một đạo thanh âm vang lên.

- Số 3, Diệp Thiên Tuyết!

Ba! Thanh âm này tựa như một bàn tay hung hăng đánh vào mặt Sở Nhạn Nam, kém chút phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt càng ngày càng khó nhìn.

- Ha ha, cười chết ta.

Tô Mạch Hàn cười không ngậm miệng được, càng khoa trương ôm bụng ngồi chồm hổm trên mặt đất, đấm ngực dậm chân.

Tu sĩ khác rất muốn cười nhưng lại không dám cười, uy danh Sở Nhạn Nam, tu sĩ ở đây vẫn rất rõ ràng.

- Tam Ca, tự luyến cuồng là ai.

Cách đó không xa, đột nhiên một đạo thanh âm vang lên, thanh âm không lớn, nhưng người ở đây cơ hồ đều nghe rõ.

- Phốc phốc!

Tô Mạch Huyên che mặt mà cười, tu sĩ khác lại là lộ ra vẻ kinh ngạc, nhao nhao hướng phía tiếng kêu nhìn lại, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Quan Tiểu Thất.

- Mẹ nó, tiểu tử này thực can đảm, vậy mà nói Sở Nhạn Nam là tự luyến cuồng, mặc dù ta cũng không thể không thừa nhận Sở Nhạn Nam là một tự luyến cuồng, nhưng ta không dám nói ra, tiểu tử này thật đúng là gan to bằng trời a.

- Người kia như là huynh đệ Tiêu Phàm đi, thật đúng là có dạng huynh đệ gì thì sẽ có dạng người đó, người này cũng đủ phách lối.

- Không đúng, các ngươi nhìn bộ dáng kia không giống như là đang cố ý giễu cợt Sở Nhạn Nam, ngược lại giống như hiếu kỳ mà thôi.

Đám người mặc dù không dám giễu cợt Sở Nhạn Nam, nhưng lại đang thì thầm nói chuyện, những lời này Sở Nhạn Nam nghe vào trong tai, nguyên bản khó chịu trong nháy mắt biến thành phẫn nộ.

Sở Nhạn Nam con ngươi băng lãnh nhìn chằm chằm Quan Tiểu Thất, làm Quan Tiểu Thất giật mình.

- Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa?

Sở Nhạn Nam nhìn chăm chú Quan Tiểu Thất nói, một vòng sát ý từ trên người hắn lặng yên tản ra.

- Ta không nói gì.

Quan Tiểu Thất lắc lắc đầu nói, Sở Nhạn Nam nghe vậy còn tưởng rằng Quan Tiểu Thất sợ hãi, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, nhưng sau một khắc, sát khí trên người Sở Nhạn Nam triệt để bộc phát.

Chỉ nghe thấy Quan Tiểu Thất lại thập phần chân thành nói:

- Ta chỉ là muốn biết, ngươi tự luyến cuồng tên gọi là gì mà thôi.

Lời này vừa nói ra, toàn trường trong nháy mắt lạnh lẽo, Tô Mạch Hàn lại là cười không ngừng, nước mắt đều cười ra

- Ha ha!

Tu sĩ toàn trường cũng cũng nhịn không được nữa cười ra.

Sở Nhạn Nam nắm đấm nắm vang lên kèn kẹt, răng cũng phát ra thanh âm ma sát bén nhọn, hắn từng bước một hướng Quan Tiểu Thất đi đến, mặc dù pháp không được trách chúng, nhưng hắn không muốn buông tha Quan Tiểu Thất.

Đã lớn như vậy còn chưa bao giờ có người dám giễu cợt bản thân, hơn nữa bị mất mặt trước nhiều người như vậy.

Thiên tài thường thường tự ngạo, nhưng thường thường chịu không được đả kích, Sở Nhạn Nam chính là ví dụ tốt nhất.

- Làm sao, chẳng lẽ còn không cho nói hay sao?

Đột nhiên, Tiêu Phàm một bước tiến lên, sắc mặt bình thản nhìn Sở Nhạn Nam.

Sở Nhạn Nam thấy thế, bước chân trong nháy mắt ngưng một cái, Quan Tiểu Thất hắn không để vào mắt, nhưng Tiêu Phàm, hắn có chút kiêng kị.

- Số 4, Sở Nhạn Nam!

Có lẽ là người chủ trì nhìn không được, rốt cục kêu danh tự Sở Nhạn Nam. Sở Nhạn Nam lúc này mới thu liễm khí tức, lạnh lùng trừng Quan Tiểu Thất một cái:

- Qua một lúc muốn ngươi đẹp mặt!

- Ta lại không khiêu chiến ngươi, ngươi có thể làm khó dễ được ta?

Quan Tiểu Thất lơ đễnh nói ra.

Sở Nhạn Nam kém chút lảo đảo, rơi xuống hư không, hắn thẻ số xếp phía trước Quan Tiểu Thất, người bài danh trước không thể khiêu chiến phía sau, chỉ cần Quan Tiểu Thất không chủ động tới cửa, Sở Nhạn Nam tự nhiên không làm gì được Quan Tiểu Thất.

- Số 5, Tô Mạch Huyên!

Người chủ trì thanh âm tiếp tục vang lên, lần lượt từng bóng người hướng về sơn phong bay đi.

- Số 10, Tiêu Phàm!

Sau nửa ngày, rốt cục kêu lên danh tự Tiêu Phàm, Tiêu Phàm hơi hơi ngoài ý muốn, vòng thứ hai bản thân thành tích có vẻ như không được tốt lắm, vậy mà cũng có thể xếp hạng mười?

- Tiêu Phàm cuối cùng mới miễn cưỡng thông qua khảo hạch vòng thứ hai, vậy mà cũng có thể xếp hạng mười? Trọng tài có phải cố ý thiên vị Tiêu Phàm hay không.

- Đoán chừng Tiêu Phàm vòng thứ nhất thành tích khảo hạch rất không tệ, hơn nữa, Tiêu Phàm có thể đánh bại Lôi Hạo và Tô Mạch Hàn, không phải cũng xếp sau hai người sao? Phán quyết này coi như công bằng.

- Vị trí càng cao, đối mặt khiêu chiến càng nhiều, áp lực cũng sẽ càng lớn.

Không ít người kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, khe khẽ bàn luận, sợ đắc tội với Sát Thần.

Rất nhanh, người chủ trì lập 108 thẻ số, Quan Tiểu Thất bài danh cũng coi như gần phía trước, thứ mười tám.

Bài danh trước sau hắn đều là cường giả Chiến Đế cảnh, rất hiển nhiên, Chiến Hồn Điện cũng không thiếu khuyết thiên tài cao thủ chân chính, không ít người hơn nửa tháng đến nay đều có nhiều đột phá.

Cuối cùng một cái tên, mấy đạo thân ảnh từ đằng xa bay vụt tới, cầm đầu chính là Diệp Thệ Thủy, hai Phó Điện Chủ cũng chỉ có Úy Trì Cuồng Sinh đến, Giang Thiên Vân cũng không xuất hiện ở nơi này.

Giang Thiên Vân vì tránh ngại, cố ý chưa đi đến Sát Lục Cổ Địa, mà khi Nam Vực Đại Bỉ bắt đầu, bất luận kẻ nào đều không thể tiến vào, dù là hắn vội vã muốn vào cũng không có bất kỳ biện pháp nào.

Đám người Diệp Thệ Thủy đứng ở đằng xa dừng lại, hướng về phía không trung hơi hơi gật đầu ra hiệu, đám người nhìn lại, lại nhìn thấy không trung chẳng biết lúc nào xuất hiện một lão giả áo xám.

- Hiện tại, ta tuyên bố vòng thứ ba tranh tài chính thức bắt đầu.

Áo xám lão giả nhìn xuống phía dưới quát khẽ.

Lục Đạo