Vô Thượng Sát Thần

Chương 905: Vòng Thứ Nhất Bắt Đầu




- Sát Lục Cổ Địa?

Nghe được bốn chữ này, không ít người ở đây con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, thần sắc cũng ngưng trọng vô cùng, trên Phi Độ Chiến Thuyền cũng trong nháy mắt yên lặng xuống.

Lúc này, một cỗ Thôn Phệ Chi Lực to lớn tác dụng trên thân người tại hư không, nuốt chiếc Phi Độ Chiến Thuyền vào, nếu như không có Phi Độ Chiến Thuyền bảo hộ, những tu sĩ Chiến Hoàng cảnh đó tuyệt đối tiếp nhận không được.

Vài cái hô hấp sau, tầm mắt đám người lần nữa rõ ràng lên.

- Đây chính là Sát Lục Cổ Địa?

Đám người vẻ mặt nghiêm túc nhìn nơi xa.

Thiên không mây đen giăng đầy, sấm sét vang dội, từng đầu Hồn Thú Phi Cầm to lớn tại hư không xuyên toa, phát ra từng tiếng kêu to, uy thế kinh người.

Dưới đất là cổ lâm rộng lớn, cổ thụ che trời, mây mù quấn quanh, có chút địa phương tàn phá không chịu nổi, tựa như đi qua một trận đại chiến kinh thế.

Một cỗ Hồn Lực bàng bạc ba động hùng hậu từ trong cổ lâm truyền ra, dọa đến không ít người tay chân run lên.

Oanh long long!

Âm thanh sấm sét vang lên, mưa to tí tách tí tách rơi xuống, cổ lâm thâm thúy được bao phủ vào bên trong lớp mưa bụi lụa mỏng, như mộng tựa huyễn, nhìn như một bức tranh mỹ lệ.

Âm u trong lòng mọi người tựa như cũng bị nước mưa cuốn đi, lúc này, một đạo thanh âm lạnh lùng quanh quẩn tại hư không.

- Hiện tại tất cả mọi người nhận lấy ngọc bài dự thi, sau khi đưa Hồn Lực của mình vào ngọc bài liền có thể rời đi, quy củ vòng đấu thứ nhất sẽ thông qua ngọc bài nói cho các ngươi, người mất đi ngọc bài, hủy bỏ tư cách tranh tài.

Lời còn chưa dứt, hai chiếc Phi Độ Chiến Thuyền phía trên liền có mấy chục tu sĩ phân phát ngọc bài, ngọc bài cũng lớn cỡ bàn tay, óng ánh trong suốt, tu sĩ đưa Hồn Lực vào, giữa ngọc bài là hơn một điểm sáng màu xanh lục.

Ba người Tiêu Phàm cũng xếp vào một đội ngũ, tu sĩ phía trước cầm tới lệnh bài đưa vào Hồn Lực, nhao nhao hướng trong cổ lâm bắn đi.

Mưa to một mực rơi xuống, bốn phía một mảnh yên lặng, trừ thanh âm nước mưa, rốt cuộc không còn thanh âm nào khác.

Tiêu Phàm vẫn nhìn bốn phía, trong lòng có loại bất an nồng đậm, luôn cảm giác bị mấy con mắt tiếp cận.

- Xem ra, có không ít người muốn ta chết ở vòng thứ nhất.

Trong lòng Tiêu Phàm cười lạnh không thôi.

Thậm chí, hắn nhìn thấy nơi xa có mấy người cầm tới ngọc bài, vẫn bất vi sở động, ngược lại nhìn chăm chú vào Tiêu Phàm, khóe miệng hiện ra cười lạnh.

- Lão Tam, có vẻ như chúng ta bị chú ý!

Trong lòng Bàn Tử cảm giác nặng nề, truyền âm cho Tiêu Phàm nói.

- Lão Nhị, Tiểu Ngũ, tiểu thí hài, qua một lúc các ngươi cầm ngọc bài, lập tức giấu đi, không nên cùng ta ở một chỗ.

Tiêu Phàm thần sắc hết sức trịnh trọng.

Nhìn thấy Bàn Tử còn chuẩn bị nói cái gì, Tiêu Phàm lại nói:

- Bọn họ là muốn giết ta mà thôi, bằng vào tốc độ của ta, bọn hắn chưa chắc có thể đuổi kịp ta, các ngươi yên tâm, ta có biện pháp tìm ra các ngươi.

- Được!

Bàn Tử gật đầu, thần sắc băng lãnh nhìn mấy người nơi xa một cái, trong lòng sát ý đại thịnh, trong mắt hắn, mấy người này đã là một người chết.

Thời gian nửa chén trà nhỏ, rốt cục đến phiên bọn Tiêu Phàm nhận lấy lệnh bài, Tiêu Phàm cố ý xếp phía sau, để Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất lĩnh trước.

Hai người sau khi cầm ngọc bài, thật sâu nhìn Tiêu Phàm cùng mấy tu sĩ nơi xa kia một cái, lách mình liền tiến vào bên trong cổ lâm.

Có mấy đạo thân ảnh nhanh chóng truy theo, rất hiển nhiên, bọn hắn không chỉ muốn Tiêu Phàm chết, người có quan hệ với Tiêu Phàm đều không buông tha.

Mấy tức sau, Tiêu Phàm lần nữa đi lên, lúc này, một đạo thanh âm vang lên bên tai Tiêu Phàm:

- Tiêu Phàm, cẩn thận một chút, có người Chiến Thần Điện muốn xuất thủ đối với ngươi.

Ngẩng đầu nhìn lại, lại không thấy được người quen biết, trong lòng Tiêu Phàm khẽ hơi trầm xuống một cái, thanh âm này hắn thập phần lạ lẫm, tuyệt đối là lần thứ nhất nghe được, hẳn là một người hắn không quen biết nói.

Chỉ là người không quen biết lại nhắc nhở hắn sao? Trong

lòng Tiêu Phàm hồ nghi.

Ở Vô Song Thánh Thành, người muốn Tiêu Phàm chết không ít, nhưng được hắn xem như bằng hữu cũng không nhiều.

- Chẳng lẽ là đang cố ý làm ta sợ?

Tiêu Phàm cau mày một cái, sau đó lại phủ định cái ý nghĩ này, có ai sẽ nhàm chán như vậy đây, hơn nữa lấy thực lực hắn đều không phát hiện được, thực lực đối phương cũng không kém mới đúng.

Lấy ra ngọc bài, Tiêu Phàm đưa vào một tia Hồn Lực, ngọc bài trong nháy mắt thêm một điểm sáng màu xanh lục.

Quét ngọc bài một cái, Tiêu Phàm liền hướng lấy nơi xa bay đi, chẳng qua là khi hắn chuẩn bị đem ngọc bài để vào bên trong Hồn Giới, thần sắc hắn trong nháy mắt cứng ngắc.

- Nơi này Hồn Giới vậy mà không thể mở ra?

Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc, kể từ đó, hắn sẽ không dùng được đồ vật bên trong Hồn Giới?

Nghĩ vậy, sắc mặt Tiêu Phàm trầm xuống, hắn rốt cục biết rõ Giang Thiên Vân tại sao tự tin như vậy, nguyên lai ở chỗ này. Hắn căn bản là không có cách thi triển lực lượng Cửu U Ma Hổ, bởi vì Cửu U Ma Hổ bị hắn đặt ở bên trong Hồn Giới.

- Khó trách thời điểm rất nhiều người tiến đến đều đem vũ khí cầm trên tay, nguyên lai bọn hắn đã sớm biết rõ, nơi này không cách nào sử dụng Hồn Giới.

Tiêu Phàm trong nháy mắt nghĩ đến cái gì, khóe miệng hiện ra một vòng cười lạnh.

Bất quá rất nhanh hắn liền thoải mái, bởi vì lúc này ngọc bài trong tay hắn đột nhiên quang mang đại thịnh, một đạo thanh âm vang lên trong đầu Tiêu Phàm.

- Vòng thứ nhất dự thi là 18623 người, lúc số người đạt tới 9000 người sẽ sang vòng thứ hai, quy tắc vòng thứ nhất rất đơn giản, chính là trở thành một người bên trong 9000 người.

Một câu lạnh lùng lại khiến toàn thân Tiêu Phàm chấn động, 9000 người mới có thể sang vòng thứ hai, còn lại 9000 người kia?

Không cần suy nghĩ nhiều, chờ đợi bọn hắn khẳng định chỉ có hai con đường, điều thứ nhất là mất đi ngọc bài trong tay, vậy liền thừa nhận hủy bỏ tư cách.

Mà thứ hai dĩ nhiên chính là tử vong, chỉ có người chết, Hồn Lực trong ngọc bài mới có thể tự nhiên tiêu tán, xem như bị đào thải.

Đang lúc Tiêu Phàm nghĩ trong đầu, dư quang lơ đãng quét trúng ngọc bài trong tay, khiến hắn kinh ngạc là, lại có mười mấy điểm sáng hiện lên ở phía trên ngọc bài hắn, chỉ bất quá những điểm sáng kia lại là màu đỏ.

Hơn nữa, mười mấy điểm sáng màu đỏ phân bố bốn phía, đang di chuyển nhanh chóng lấy, hướng về vị trí hắn tụ tập mà đến.

- Điểm sáng màu xanh lục đại biểu bản thân, mười mấy điểm sáng màu đỏ hẳn là những người khác, xem ra đều là hướng về phía ta mà đến.

Tiêu Phàm trong nháy mắt minh bạch.

Hắn Hồn Lực biết bao cường đại, cho dù không cần nhìn ngọc bài cũng có thể phát hiện bốn phía có tầm mười đạo thân ảnh cấp tốc hướng về phía hắn chạy như bay đến, tầm mười cỗ khí tức cường đại khiến Tiêu Phàm đều hãi hùng khiếp vía một trận.

- Hẳn là khí tức Chiến Đế cảnh đỉnh phong, thật đúng là để mắt Tiêu Phàm ta.

Tiêu Phàm nhắm lại hai mắt cảm thụ một cái, khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh.

Sau đó nâng bước chân, cấp tốc hướng về nơi xa lao đi, không thể mở ra Hồn Giới, tự nhiên cũng liền không thể sử dụng Cửu U Ma Hổ cùng Tu La Kiếm, hắn cũng không muốn cùng những người này cứng đối cứng.

Mấy tức sau, nơi Tiêu Phàm biến mất đột nhiên xuất hiện mấy đạo thân ảnh, thần sắc lạnh lùng, sát khí không thèm mảy may che giấu.

- Muốn chạy?

Cầm đầu một bạch bào thanh niên lạnh lùng cười một tiếng, nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy, khẳng định sẽ nhận ra, bạch bào thanh niên chính là Lăng Thiên.

- Yên tâm, hắn chạy không thoát, trên ngọc bài chúng ta có thể ghi chép quỹ tích di động của hắn.

Một thanh niên mặc áo đen cười nhạt một tiếng, trong tươi cười đều là vẻ đăm chiêu.

- U Nguyệt huynh, chỉ cần giết chết Tiêu Phàm, Lăng gia cùng Giang gia chắc chắn đời đời vĩnh viễn tốt.

Lăng Thiên thần sắc nghiêm nghị nói, thanh niên mặc áo đen chính là Giang U Nguyệt nhi tử Giang Thiên Vân.

- Lần này cũng không chỉ ta một người đến, còn có mấy sư huynh đệ, Tiêu Phàm mạnh như thế nào cũng khó thoát.

Giang U Nguyệt thập phần tự tin nói, sau đó dọc theo phương hướng Tiêu Phàm rời đi truy theo.

Bọn hắn không biết, bên trong những người này có một bạch y thanh niên thập phần không đáng chú ý, đáy mắt chỗ sâu lóe qua sát mang lạnh như băng.

Lục Đạo