Vô Thượng Sát Thần

Chương 871: Thế Giới Này Thật Đúng Là Nhỏ




- Hồn Điêu Thú?

Nghe thấy lời nói Tiêu Phàm, Tô Mạch Huyên kêu lên sợ hãi, ngọc nhan lộ ra vẻ kinh sợ.

- Hồn Điêu Thú? Cái gì là Hồn Điêu Thú?

Vẻ mặt Tô Mạch Hàn lại vô cùng nghi hoặc, hắn nhưng là rất ít thấy tỷ tỷ của hắn thất thố như vậy, chẳng lẽ Hồn Điêu Thú này rất ngưu bức?

Tiêu Phàm hơi ngoài ý muốn, thiên tài đại gia tộc Tô Mạch Hàn vậy mà không biết Hồn Điêu Thú là vật gì, mà Tô Mạch Huyên lại kinh ngạc như thế, hiển nhiên nàng biết Hồn Điêu Thú, nhưng lại chưa thấy qua.

Tô Mạch Huyên cũng biết bản thân có chút thất thố, hít sâu một cái thu liễm tâm thần, nhìn về phía Tiêu Phàm nói:

- Tiêu công tử, ngươi cũng được nghe nói đến Hồn Điêu Thú?

- Nghe nói qua.

Tiêu Phàm gật đầu, nhưng trong lòng thì sững sờ, ta đâu chỉ nghe nói qua, ta còn chính là một tên Hồn Điêu Sư, bằng không mà nói, hắn làm sao có thể nhận ra Hồn Điêu Thú đây.

- Tỷ, đến cùng Hồn Điêu Thú là cái gì?

Tô Mạch Hàn hiếu kỳ hỏi.

- Hồn Điêu Thú là...

Tô Mạch Huyên đem hiểu biết của nàng về Hồn Điêu Thú giảng thuật một bên, Tô Mạch Hàn cùng Vân Khê nghe thập phần nhập thần.

Ngược lại sắc mặt Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, những sự tình này, hắn đều từ trong miệng Bắc Lão nghe nói qua, hơn nữa bên trong Tu La Truyền Thừa cũng ghi chép một chút tin tức, liên quan tới Hồn Điêu Thú tin tức, hắn biết rõ chỉ so với Tô Mạch Huyên nhiều.

- Hồn Điêu Thú mặc dù lợi hại, nhưng không cần thiết kinh ngạc như thế chứ.

Tô Mạch Hàn nghe xong, một mặt im lặng nói.

- Ta không phải kinh ngạc Hồn Điêu Thú lợi hại cỡ nào, mà là kinh ngạc thế gian này vẫn còn Hồn Điêu Thú, môn thủ nghệ này từ trăm năm trước, sau khi Bắc Thần gia tộc biến mất liền đã thất truyền rồi.

Tô Mạch Huyên lắc lắc đầu nói, trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ tiếc hận.

- Tỷ, ngươi nói là Cổ Tộc Bắc Thần gia tộc?

Thần sắc Tô Mạch Hàn hơi động một chút, có phần hơi kinh ngạc.

Bắc Thần gia tộc hắn tự nhiên nghe nói qua, bất quá cũng vẻn vẹn chỉ là nghe nói qua mà thôi, cũng không biết Bắc Thần gia tộc làm những việc gì.

- Không sai, chính là Cổ Tộc Bắc Thần gia tộc, trăm năm trước Bắc Thần gia tộc đột nhiên biến mất, cùng biến mất còn có tất cả chế tác Khôi Lỗi Thú cùng Hồn Điêu Thú, Chiến Hồn Đại Lục cũng không còn tên Bắc Thần.

Tô Mạch Huyên thở dài nói.

Nói đến đây, Tô Mạch Huyên ngừng lại, lại tiếp tục nói:

- Bất quá cũng có người nói, Bắc Thần gia tộc khả năng phát sinh sự tình ngoài ý muốn, vì bảo tồn thế lực mà phong tộc, cũng không có biến mất, một ngày nào đó sẽ xuất hiện một lần nữa ở trên Chiến Hồn Đại Lục.

Đối với Bắc Thần gia tộc, nội tâm Tô Mạch Huyên duy trì lòng kính sợ, bởi vì nàng biết cho dù là gia chủ Tô gia, cũng không thể cùng Bắc Thần gia tộc so sánh.

- Bắc Thần gia tộc? Bắc Thần?

Trong miệng Tiêu Phàm lẩm bẩm, luôn cảm giác cái tên này rất quen thuộc bộ dáng, đột nhiên, ánh mắt Tiêu Phàm lóe lên, trong lòng ngưng tiếng nói:

- Bắc Thần Phong? Sẽ không trùng hợp như thế chứ!

- Tô cô nương, Bắc Thần gia tộc Thần là cái nào Thần? Có phải là Thần trong từ Thần?

Tiêu Phàm cau mày một cái.

- Không phải, là Thần trong Tinh Thần.

Tô Mạch Huyên nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm.

Bất quá thần sắc Tiêu Phàm rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, chỉ là nội tâm hắn liền nhấc lên kinh đào hải lãng, nghi ngờ nói:

- Tinh Thần của Thần? Bắc Thần Phong chẳng lẽ là cố ý đổi một chữ, hắn nguyên bản là người Bắc Thần gia tộc?

- Còn có Bắc Lão, khẳng định cũng là họ Bắc Thần, hơn nữa lại am hiểu Hồn Văn, xem ra Bắc Lão cùng Bắc Thần Phong vô cùng có khả năng chính là người của Bắc Thần gia tộc.

Tiêu Phàm suy nghĩ ngàn vạn, hắn nghĩ không ra là tại sao Bắc Thần gia tộc biến mất, Bắc Lão và Bắc Thần Phong tại sao xuất hiện ở Đại Ly Đế Triều?

Hơn nữa cho đến nay, Tiêu Phàm còn không biết thân phận chân chính của Bắc Lão, đồng thời thực lực Bắc Lão chưa từng nhìn thấu được.

- Nếu như đây thực sự là Hồn Điêu Thú, vậy chí ít cũng thời gian tồn tại hơn trăm năm, trăm năm mà không hủ bại, vật liệu phẩm giai khẳng định không thấp, cho dù là Bát Giai Hồn Điêu Thú cũng đáng một cái giá trên trời.

Ánh mắt Tô Mạch Huyên lại rơi vào trên đài đấu giá.

Giờ phút này, giá cả đấu giá đã trải qua đạt đến 3900 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, tốc độ gia tăng mặc dù giảm bớt, nhưng vẫn không có xu thế dừng lại.

- 5000 vạn.

Lại một đạo âm thanh lạnh lùng vang lên, đám người không khỏi hít một hơi lạnh, 5000 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, đây chính là giá cả cao nhất từ lúc đấu giá hội diẽn ra cho đến bây giờ, nói là giá trên trời cũng không đủ.

Rất nhiều người chùn bước, 5000 vạn mua một đầu Bát Giai đỉnh phong Khôi Lỗi Thú mặc dù không tính quá đắt, nhưng cũng không phải người bình thường có thể mua được.

- Là thanh âm Độc Cô Trường Phong.

Con ngươi Tô Mạch Hàn băng lãnh, một tia sát ý lặng yên phát ra.

- Thần Binh Các sẽ không bỏ qua Khôi Lỗi Thú, bọn hắn mua trở về, nếu như nghiên cứu triệt để, giá trị rất có khả năng không dừng lại ở một đầu Khôi Lỗi Thú.

Tô Mạch Huyên lắc đầu, lại trịnh trọng nói:

- Sự tình ngươi cùng Độc Cô Trường Phong tạm thời để ở một bên, không nên hành động theo cảm tính.

- Hừ, dù sao hắn nhất định sẽ mua được, vậy ta liền hảo hảo chơi đùa hắn.

Tô Mạch Hàn căn bản không nghe Tô Mạch Huyên nói, sờ lấy huyết sắc hình cầu trước người kia, nói ra một đạo thanh âm:

- 6000 vạn.

- Trên người ngươi có 6000 vạn sao?

Tô Mạch Huyên không ngờ Tô Mạch Hàn sẽ hành động theo cảm tính.

Tiêu Phàm tự nhiên cũng nhìn ra, Tô Mạch Hàn cùng Độc Cô Trường Phong có vẻ như có mối thù không nhỏ, một tên Thánh Thành Bát Tuấn thứ bảy, một tên Thánh Thành Bát Tuấn thứ năm, thực lực cũng không kém nhiều.

- Công tử, ta nghe nói Tô Mạch Hàn đã từng kém chút theo đuổi Lăng Băng Điệp thành công, nhưng bởi vì Độc Cô Trường Phong, Lăng Băng Điệp hiện tại hận Tô Mạch Hàn, cho nên...

Vân Khê nhìn thấy Tiêu Phàm nghi hoặc, liền truyền âm nói.

Hắn không có nói tiếp, bất quá Tiêu Phàm cũng có thể nghe hiểu, đây chính là tương đương với mối hận đoạt vợ, lấy tính cách Tô Mạch Hàn, không hận Độc Cô Trường Phong mới là lạ.

Cùng Tô Mạch Hàn ở chung mấy canh giờ, Tiêu Phàm đối với hắn dù sao cũng có chút nhận biết, Tô Mạch Hàn mặc dù rất hiếu thắng, nhưng bản chất vẫn chưa hỏng.

Vừa nghĩ tới đoạt vợ mối hận, ánh mắt Tiêu Phàm nhìn về phía Tô Mạch Hàn lóe qua một vòng đồng tình, gia hỏa này thật đúng là một tên xui xẻo.

- Đúng rồi, lần trước Độc Cô Trường Dật đệ đệ Độc Cô Trường Phong chết, hắn phẫn nộ cùng Tô Mạch Hàn đại chiến một trận, hai người cũng bất phân thắng bại.

Vân Khê dường như lại nghĩ tới cái gì, bổ sung một câu.

- Độc Cô Trường Dật?

Đôi mắt Tiêu Phàm lóe lên, trực tiếp kêu ra, trong đầu trong nháy mắt hồi tưởng lại một đạo thân ảnh, thời điểm kết thúc Sát Vương Thí Luyện, hắn giết chết người kia không phải tên Độc Cô Trường Dật sao?

- Tiêu công tử cũng nhận biết Độc Cô Trường Dật?

Tô Mạch Huyên ngoài ý muốn nhìn Tiêu Phàm, giải thích nói:

- Độc Cô Trường Dật là đệ đệ Độc Cô Trường Phong, từ nhỏ đã rời khỏi Vô Song Thánh Thành, bất quá lần trước có người đem thi thể Độc Cô Trường Dật trả lại, ta nghe nói là ở tham gia Sát Vương Thí Luyện của Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ, bị một người tên U Linh chém giết.

Nghe thấy hai chữ U Linh, thần sắc Tiêu Phàm ngưng lại, nguyên bản hắn vẫn chỉ là suy đoán, hiện tại hắn đã hoàn toàn khẳng định.

Độc Cô Trường Dật đệ đệ Độc Cô Trường Phong, không phải do Tiêu Phàm hắn giết sao? Hơn nữa còn là giết trước mặt Diêm La Phủ Vô Thường Phán Quan.

Nếu như không phải Túy Ông đến, Tiêu Phàm rất có thể đã bị Vô Thường Phán Quan giết.

Tiêu Phàm nơi nào sẽ nghĩ đến, Độc Cô Trường Dật có lai lịch lớn như vậy, lại là đệ tử Độc Cô gia tộc một trong Bát Đại Thế Gia.

- Thế giới này thật đúng là nhỏ.

Trong lòng Tiêu Phàm không khỏi thở dài, chỗ sâu trong con ngươi lóe qua một tia lãnh quang.