- Công tử, ngươi không sao chứ?
Vân Khê nhìn Tiêu Phàm mồ hôi đầm đìa, lo lắng hỏi.
Một khắc vừa rồi kia, hắn cảm giác Tiêu Phàm biến thành một người khác. cỗ Hồn Lực ba động kia đến hắn cũng cảm giác mình nhỏ bé, nhìn thấy hư ảnh chín Hồn Thú, hắn cảm giác bản thân tựa như đứng ở trước mặt chín Chiến Thánh.
Tỷ đệ Tô Mạch Huyên cùng Tô Mạch Hàn sắc mặt hai người cũng chẳng tốt đẹp gì, tràn ngập sợ hãi nhìn Tiêu Phàm, thật lâu mới khôi phục bình tĩnh.
Vừa rồi, bọn hắn cảm giác Tiêu Phàm chỉ cần một ý niệm trong đầu là có thể lấy mạng bọn họ. Từ lúc sinh đến nay, còn chưa bao giờ có người cho bọn hắn áp lực loại này, dù là Lão Tổ bọn hắn cũng không.
Chẳng biết tại sao, hận ý trong lòng Tô Mạch Hàn đối với Tiêu Phàm cũng đều biến mất hết, cừu hận giữa tu sĩ cũng cấp có lẽ là bền bỉ nhất.
Nhưng mà, một con kiến hôi trước mặt một Siêu Cấp Cường Giả, làm sao còn dám cừu thù gì nữa?
Giống như Tô Mạch Hàn hắn, lúc trước coi thường Tiêu Phàm, căn bản chính là coi thường một Siêu Cấp Cường Giả. Siêu Cấp Cường Giả này không giết hắn, chỉ nhục nhã hắn, với hắn mà nói đã là nhân từ.
Nghĩ vậy, Tô Mạch Hàn không khỏi lạnh run, bản thân là cái gì Thánh Thành Bát Tuấn trước mặt Tiêu Phàm chỉ là Thánh Thành Bát Sửu, một vai hề nhảy nhót mà thôi.
- Không sao.
Tiêu Phàm lắc đầu, vừa mới hắn cũng bị dọa cho phát sợ, còn may kịp thời lấy lại tinh thần, khiến Hồn Lực ba động kia trong nháy mắt biến mất.
Nếu nó quét sạch toàn bộ Phòng Đấu Giá, hậu quả khẳng định không thể tưởng tượng.
Một khi biết rõ Hồn Lực ba động vừa rồi là từ trên người Tiêu Phàm bộc phát ra, các đại gia tộc nhất định sẽ nhận định trên người Tiêu Phàm có đồ vật khó lường.
Với tính cách tiểu nhân của các đại gia tộc, nhất định sẽ bao vây, đào từng đồ vật trên người Tiêu Phàm ra.
Đến lúc đó, tất cả bí mật trên người Tiêu Phàm đoán chừng đều sẽ bại lộ.
Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Phàm thầm than nguy hiểm thật, sau đó chậm rãi quay đầu, nhìn về phía tỷ đệ Tô Mạch Huyên cùng Tô Mạch Hàn, con ngươi đen kịt thâm thúy như sao vũ, dọa hai người biến sắc.
- Tiêu Phàm, chuyện hôm nay, hai tỷ đệ chúng ta nếu truyền ra ngoài, Tô Mạch Huyên ta trời tru đất diệt, chết không yên lành.
Tô Mạch Huyên bị dọa đến hoa dung thất sắc, vội vàng giơ tay lên trời thề.
Giờ phút này ánh mắt Tiêu Phàm, quá là đáng sợ, chỉ có vô tình!
Sau đó, Tô Mạch Huyên lại kéo kéo Tô Mạch Hàn đã bị dọa ngây ngốc. Tô Mạch Hàn cũng lấy lại tinh thần, mặc dù có một chút không phục, nhưng vẫn nói:
- Chuyện vừa rồi, nếu để những người bên ngoài phòng này biết được, Tô Mạch Hàn ta nguyện bị thiên lôi đánh xuống, tu vi không thể tiến thêm.
Vừa dứt lời, con ngươi lạnh lẽocủa Tiêu Phàm mới khôi phục một tia sáng, cũng không phải hắn tin tưởng tỷ đệ Tô Mạch Hàn cùng Tô Mạch Huyên, dù sao tu sĩ không tin lời thề gì gì.
Nhưng mà, trong lòng hắn cân nhắc hậu quả Tô Mạch Hàn cùng Tô Mạch Huyên chết ở chỗ này, tạm thời mà nói cũng không phải là hắn có thể tiếp nhận.
Cho nên Tiêu Phàm mới vứt bỏ ý nghĩ đó. Nếu để cho Tô Mạch Hàn cùng Tô Mạch Huyên biết, Tiêu Phàm sở dĩ không giết bọn hắn, căn bản không phải bởi vì bọn hắn thề, không biết bọn hắn sẽ có cảm tưởng thế nào.
- Phải rồi, ngươi vừa nói muốn dùng 30 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch mua Thất Thải Vân Thạch của ta?
Tiêu Phàm đột nhiên nói một câu khó hiểu.
Vân Khê, Tô Mạch Hàn cùng Tô Mạch Huyên không biết tại sao, đó là chuyện rất lâu trước đó, tại sao lại đột nhiên đào mộ lên.
Giờ phút này Tô Mạch Hàn nào còn dám mua Thất Thải Vân Thạch của Tiêu Phàm, đầu lập tức lắc như là trống.
Không đợi hắn mở miệng, Tiêu Phàm lại nói:
- Ta đáp ứng bán cho ngươi.
Lời còn chưa dứt, Tiêu Phàm mở bàn tay ra, lòng bàn tay lập tức xuất hiện mấy khối Thất Thải Vân Thạch, không sai, chính là Thất Thải Vân Thạch, nhưng không phải Cửu Thải sắc mà trước đó Tô Mạch Hàn nhìn thấy.
Cửu Thải sắc kia, là sắc thái Cửu Thải Hồn Huyết Thạch phát ra. Bây giờ Cửu Thải Hồn Huyết Thạch bị Tỏa Hồn Châu hấp thu, Thạch Đầu tất nhiên lại lộ ra Thất Thải Chi Sắc.
Hơn nữa do Cửu Thải Hồn Huyết Thạch đã bị bóc ra, Thất Thải Vân Thạch cũng bị chia thành mấy khối nhỏ.
- Ta?
Tô Mạch Hàn khóe miệng giật một cái, muốn khóc mà không khóc được. Bản thân tiêu 30 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch mua mấy tảng đá vụn của ngươi, ngươi muốn ta bệnh chết sao?
Ta mất 30 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch muốn mua Cửu Thải Vân Thạch, còn có dị bảo bên trong Cửu Thải Vân Thạch!
Nhưng mà lời này Tô Mạch Hàn tuyệt đối không dám nói ra. Tô Mạch Huyên một bên hung hăng nguýt hắn một cái, tựa như nói, hiện tại biết xui xẻo chưa.
Khóe miệng Vân Khê giật một cái, thiếu chút nữa thì cười ra tiếng. Hắn biết rõ, Tô Mạch Hàn nhất định đang ngậm bồ hòn, hiện tại Tô Mạch Hàn đã bị Tiêu Phàm dọa cho sợ mất mật, đành phải thành thành thật thật tính tiền vì mấy khối Thất Thải Vân Thạch này.
- Bỏ đi, Thất Thải Vân Thạch này liền cho ngươi, dù sao ta cũng nợ tỷ ngươi một nhân tình.
Nhưng mà lúc này, Tiêu Phàm đột nhiên vừa cười vừa nói.
Nghe được lời Tiêu Phàm nói, Tô Mạch Hàn mặt vui vẻ, 30 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch này rốt cục có thể không cần đưa cho Tiêu Phàm.
Nhưng mà, Tô Mạch Huyên một bên đột nhiên căm tức nhìn Tô Mạch Hàn nói:
- Tô Mạch Hàn, nam nhi Tô gia ta chẳng lẽ nói lời mà không giữ lời sao? Lời đã nói ra, như là nước giội ra ngoài, không thể thu hồi lại.
- Tỷ, ta?
Tô Mạch Hàn vô cùng không hiểu nhìn Tô Mạch Huyên, đây chính là 30 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, thật chẳng lẽ lại đưa cho hắn, chỉ để mua mấy tảng đá vụn này?
- Ta cái gì ta, ngươi coi lời của bản thân là đánh rắm sao?
Tô Mạch Huyên thiếu chút nữa thì muốn động thủ.
Tô Mạch Hàn vẫn có chút sợ tỷ tỷ hắn, bất đắc dĩ, đành phải lấy ra một Hồn Thạch Tạp ném cho Tiêu Phàm, cắn răng nói:
- Trong này là 30 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, Thất Thải Vân Thạch về ta!
- Cho.
Tiêu Phàm mỉm cười, đem mấy khối Thất Thải Vân Thạch ném cho Tô Mạch Hàn, một tay khác nhận lấy tấm Hồn Thạch Tạp kia, vẫn không quên đả kích Tô Mạch Hàn một cái:
- Cuộc làm ăn này có lời, hi vọng ngươi có thể bán 90 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch.
Tô Mạch Hàn tức giận kém chút thổ huyết, 30 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch kia, đã là hơn phân nửa tài sản của hắn, liền đưa cho Tiêu Phàm như thế, hắn làm sao cam tâm.
Thất Thải Vân Thạch trong tay hắn, tối đa cũng chỉ đáng giá mười mấy 20 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch mà thôi, làm sao có thể bán 90 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch. Đừng nói 90 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, cho dù là bán 90 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch cũng không có khả năng.
Việc ngậm bồ hòn này, khiến Tô Mạch Hàn hắn vô cùng khó chịu. Hắn vô cùng không hiểu Tô Mạch Huyên vì sao đáp ứng Tiêu Phàm.
Mà lúc này, Tiêu Phàm lại cười nhìn Tô Mạch Huyên nói:
- Tô cô nương, ngươi một trong những nữ nhân thông minh nhất ta từng gặp.
- Tạ ơn đã khích lệ.
Tô Mạch Huyên khuôn mặt tươi cười như hoa, khẽ khom người nói, tựa như đạt được âm mưu.
Tô Mạch Hàn bộ mặt không hiểu nhìn Tô Mạch Huyên, mà Vân Khê ánh mắt lại lóe lên, trong nháy mắt hiểu ra cái gì, trong lòng chậm chạp nói:
- Tô Mạch Huyên tình nguyện cho Công Tử 30 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, cũng không muốn tiêu tốn cái nợ nhân tình kia của nàng. Nhân tình của công tử, quả thực không phải 30 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch có thể mua được.
Quen biết Tiêu Phàm không đến một tháng, nhưng Vân Khê đã bị Tiêu Phàm làm cho hoàn toàn tin phục, trong lòng hắn, nhân tình của Tiêu Phàm không phải dùng Hồn Thạch là có thể đổi được.
Tiêu Phàm mỉm cười, sau đó lại nhìn về phía bộ mặt hụt hẫng của Tô Mạch Hàn nói:
- Nể mặt 30 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch của ngươi, một lúc nữa ta chỉ điểm cho ngươi hai vật phẩm tốt, thế nào?
- Hừ.
Tô Mạch Hàn lạnh rên một tiếng, trực tiếp quay đầu đi chỗ khác, tâm hắn còn đang nhỏ máu vì 30 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch.
- Vậy thì cảm ơn Tiêu công tử.
Ngược lại, Tô Mạch Huyên hết sức biết điều cười nói.
Lục Đạo