- Viên châu này?
Tiêu Phàm cau mày một cái, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm huyết châu.
Chẳng biết tại sao, hắn cảm giác mình cùng huyết châu này có loại cảm giác huyết mạch tương liên, thậm chí ngay cả Vô Tận Chiến Hồn trong cơ thể đều rung động.
- Ngươi có phải phát hiện mình có cảm giác rất quen thuộc với huyết châu này?
Lục Vũ ý vị thâm trường cười một tiếng.
Tiêu Phàm ngây ra gật gật đầu, loại cảm giác này đúng là đột nhiên sinh ra, không cách nào nói rõ.
Lục Vũ ngừng lại, nhìn về phía Tiêu Phàm, hết sức trịnh trọng nói:
- Bởi vì Tỏa Hồn Châu này, vốn là vật truyền thừa Tu La Điện!
Lúc nghe được ba chữ Tu La Điện, thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, đề phòng nhìn Lục Vũ. Có điều ngẫm lại cũng thấy thoải mái, Lục Vũ thân làm Viện Trưởng Thần Phong Học Viện, chắc chắn biết nhiều hơn đám người Quách Sĩ Thần nhiều.
Mặc dù hiện tại hắn vẫn không hoàn toàn tin tưởng thân phận Lục Vũ, nhưng mà cũng không có quá nhiều hoài nghi.
Những sự tình này đều là bí mật trên người Tiêu Phàm, đến người thân thân nhất cũng không biết, một người xa lạ không thể nào biết rõ được.
Tiêu Phàm không nói, lẳng lặng nhìn Tỏa Hồn Châu.
- Hiện tại, đồ vật này cũng nên trở về với chủ.
Lục Vũ đột nhiên nói, đưa Tỏa Hồn Châu trong tay cho Tiêu Phàm.
- Cho ta?
Tiêu Phàm kinh ngạc nói, chỉ từ đường vân chung quanh Tỏa Hồn Châu, Tiêu Phàm liền có thể nhìn ra nó bất phàm. Nhưng mà, Lục Vũ lại không chút do dự cho mình, điều này khiến hắn không thể nào tin được.
- Đúng vậy, đây là đồ mà đáng ra nên thuộc về ngươi.
Lục Vũ không chút do dự gật đầu:
- Nếu như không phải vì lấy đồ này đem đi, ta cũng sẽ không phải chịu nhiều tội như vậy, chắc phải chết vô số lần.
Trong lòng Tiêu Phàm hơi xúc động, ánh mắt nhìn chăm chú Lục Vũ, cuối cùng vẫn tiếp nhận Tỏa Hồn Châu. Nếu như Lục Vũ đang lừa hắn, vậy thủ đoạn gạt người của hắn cũng quá cao siêu.
- Được rồi, Tỏa Hồn Châu cũng giao cho ngươi rồi, ngươi đi đi.
Lục Vũ thở dài, tựa như hoàn thành viên mãn nhiệm vụ, có chút cao hứng, cũng có chút trống rỗng.
- Viện Trưởng, tu vi ngươi có lẽ có thể khôi phục lại, hay là ta dẫn ngươi tới nơi này trước đã?
Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói.
Nếu thực sự là Lục Vũ, Tiêu Phàm tất nhiên sẽ không chút do dự cứu hắn. Nếu như không phải, tạm thời mang theo hắn cũng không có quá nhiều nguy hiểm.
Hơn nữa, hắn đã rời đi một khoảng thời gian, hội đấu giá chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu, hắn thực sự không muốn bỏ qua.
Nghe lời này của Tiêu Phàm, Lục Vũ toàn thân run lên, bờ môi run rẩy nói:
- Tu vi của ta thực sự còn có thể khôi phục?
- Không sai, ta là Luyện Dược Sư.
Tiêu Phàm gật đầu nói.
- Được.
Lục Vũ kích động vô cùng, đối một tu sĩ mà nói, tu vi chính là sinh mạng thứ hai của bọn hắn, khi biết tu vi bản thân có thể khôi phục được, hắn vô cùng cao hứng.
Tiêu Phàm gật đầu, vung tay một cái, một cỗ đại lực nâng Lục Vũ lên, bay về hướng chân trời.
Trên đường, tâm thần Tiêu Phàm chìm vào viên Tỏa Hồn Châu trong tay, viên hạt châu này, ngoại trừ đường vân vô cùng rườm rà, cũng không có điều gì đặc biệt.
Trong lòng hắn vô cùng hoài nghi, chỉ hạt châu này cũng có thể trở thành vật truyền thừa Tu La Điện?
- Chờ chút, ta xem xem trong Tu La Truyền Thừa có ghi chép gì liên quan tới Tỏa Hồn Châu hay không.
Tiêu Phàm trong nháy mắt nghĩ ra cái gì, lập tức nhanh chóng tìm kiếm trong Tu La Truyền Thừa.
Có điều tìm rất lâu cũng không tìm được thông tin liên quan tới Tỏa Hồn Châu, chẳng lẽ đến thực lực bản thân cũng không có tư cách biết rõ tin tức liên quan tới Tỏa Hồn Châu?
Hay là, Lục Vũ này đang lừa gạt mình?
Trong lúc nhất thời điều tra không ra bí mật Tỏa Hồn Châu, Tiêu Phàm bất đắc dĩ, đành phải thu hồi Tỏa Hồn Châu lại, có điều hắn rất ngạc nhiên, Tỏa Hồn Châu lại không thể thu hồi được vào trong Hồn Giới.
Phải biết là, đến Tu La Kiếm còn có thể thu nhập vào trong Hồn Giới, Tu La Kiếm chính là Tu La Truyền Thừa chi kiếm, chẳng lẽ Tỏa Hồn Châu này thực không đơn giản?
- Tỏa Hồn Châu không thể cho vào trong Hồn Giới.
Lục Vũ nhìn ra thắc mắc của Tiêu Phàm, nói:
- Ngươi có thể dùng Vô Tận Chiến Hồn luyện hóa thử xem.
Tiêu Phàm cau mày một cái, thầm nghĩ cho dù Lục Vũ này là giả, muốn hại bản thân, mình lúc nào cũng có thể vứt bỏ Tỏa Hồn Châu này đi.
Nghĩ vậy, đầu ngón tay Tiêu Phàm phóng ra một sợi hỏa diễm kim sắc, hỏa diễm nóng bỏng vô cùng. Thời khắc nó bao vây lấy Tỏa Hồn Châu, đường vân phía trên Tỏa Hồn Châu tựa như sống lại.
Sau một khắc, Tiêu Phàm phảng phất có thêm một chút liên hệ với Tỏa Hồn Châu, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Tỏa Hồn Châu trong nháy mắt biến mất ở lòng bàn tay hắn, xuất hiện ở trong Hồn Hải.
Không phải, nói cho đúng, là xuất hiện ở trong vòng xoáy Hồn Lực Vô Tận Chiến Hồn, phóng ra huyết sắc quang mang, Vô Tận Chiến Hồn đều bị nhuộm thành huyết Kim Sắc.
Nơi xa, Bạch Thạch hơi rung động một cái, sau đó liền yên lặng lại.
- Thành công?
Lục Vũ cười nhìn Tiêu Phàm hỏi.
Tiêu Phàm gật đầu, trong lòng vô cùng không bình tĩnh, đột nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề:
- Viện Trưởng, nếu Tỏa Hồn Châu này không cách nào thu nhập được vào trong Hồn Giới, vậy ngươi để nó ở đâu?
Tiêu Phàm trước đó có nhìn thấy, Lục Vũ lấy ra Tỏa Hồn Châu từ trong ngực.
Lục Vũ cười cười, xé ra chỗ áo bào phía trên, chỗ ngực của hắn ngực có một cái hố nhỏ, lỗ nhỏ đó còn đang chảy máu tươi.
Đào một cái lỗ trên người mình? Trong lòng Tiêu Phàm rung động một cái, hắn rốt cục biết rõ Lục Vũ cất Tỏa Hồn Châu ở đâu, hóa ra là ở trong thân thể hắn.
Nếu như trước đó hắn còn hoài nghi thân phận Lục Vũ, nhưng mà giờ phút này, Tiêu Phàm đối với Lục Vũ chỉ có kính sợ, không còn bất luận hoài nghi nào nữa.
- Phải rồi, Viện Trưởng, Tỏa Hồn Châu này dùng làm gì?
Tiêu Phàm lại mở miệng hỏi, đồ vật này cứ lơ lửng trong Hồn Hải như vậy, căn bản không có bất kỳ tác dụng nào.
- Cụ thể ta cũng không biết, bởi vì ta không cách nào sử dụng nó.
Lục Vũ lắc đầu, nói:
- Có điều ta biết rõ nó có tác dụng, chỉ cần người nào tiến vào Nội Viện Thần Phong Học Viện, trong vòng bán kính trăm dặm, nó đều có thể cảm ứng được, đây cũng là một trong những nguyên nhân ta tin tưởng ngươi.
Tiêu Phàm hơi ngoài dự liệu, sau đó nhắm hai mắt lại, tâm thần liên hệ với Tỏa Hồn Châu. Sau một khắc, Tỏa Hồn Châu đột nhiên tản ra huyết quang yếu ớt, có ba đạo sương mù từ trên Tỏa Hồn Châu bắn ra.
Trong vòng trăm dặm này, ngoài Lục Vũ ra, vẫn còn người Thần Phong Học Viện?
- Phải rồi, còn có Lão Nhị cùng Tiểu Kim.
Tiêu Phàm liền thoải mái, Bàn Tử cùng Tiểu Kim cũng đã từng tiến vào Thần Phong Học Viện Nội Viện, bọn hắn cũng cách mình trong vòng trăm dặm.
Nghĩ vậy, ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên:
- Vậy nghĩa là, ta có thể tùy thời cảm ứng được phương hướng của Lão Nhị cùng Tiểu Kim, nếu như gặp phải nguy hiểm, cũng có thể kịp thời trợ giúp.
Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Phàm, trên mặt Lục Vũ cũng hiện lên một nụ cười. Trước đó hắn còn lo lắng Tiêu Phàm hoài nghi thân phận hắn mà giết chết hắn, nhưng mà bây giờ, tảng đá trong lòng hắn rốt cục cũng rơi xuống.
- Viện Trưởng, ngươi không sợ ta là người lén lẻn vào Thần Phong Học Viện sao?
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, nửa đùa nửa thật nói.
Lục Vũ cười lắc đầu:
- Tỷ lệ kiểu này quá nhỏ.
- A?
Tiêu Phàm ngoài dự liệu.
- Có hai nguyên nhân, thứ nhất, ngươi là một Chiến Đế cảnh sơ kỳ, muốn lén lẻn vào Nội Viện Thần Phong Học Viện, tỷ lệ không đến 1%, coi như chui vào được, cũng cửu tử nhất sinh!
Lục Vũ cười thần bí nói.
Nghe vậy, con ngươi Tiêu Phàm mạnh mẽ co lại, Thần Phong Học Viện khủng bố như vậy sao?
Không đợi hắn lấy lại tinh thần, Lục Vũ lại nói:
- Thứ hai, coi như ngươi may mắn thành công tiến vào Nội Viện Thần Phong Học Viện, cũng không có khả năng được Vô Tận Chiến Hồn chấp nhận, nguyên nhân trong đó, bản thân ngươi chắc biết rõ.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, hắn tất nhiên biết rõ là nguyên nhân gì. Bởi vì hắn nắm giữ Vô Tận Chiến Điển, mới có thể được Vô Tận Chiến Hồn chấp nhận.
Đắng chát cười một tiếng, Tiêu Phàm đột nhiên nhìn tiểu viện phía xa nói:
- Đi.
- Lục Đạo -