Con ngươi Tiêu Phàm cứng ngắc tại đó, đến tận khi lão ăn mày viết xong toàn bộ mấy chữ, hắn thật lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Trên mặt đất viết bốn chữ lớn, chính bốn chữ này khiến trong lòng Tiêu Phàm khó mà bình tĩnh.
- Thần Phong Học Viện!
Tiêu Phàm khẽ cắn môi, cơ hồ đọc lên từng chữ trên mặt đất.
Không sai, bốn chữ lão khất cái viết chính là Thần Phong Học Viện.
Phải biết là, phàm là chuyện liên quan tới Đại Yến Vương Triều và Tiêu Phàm hắn thì đến cả Đế Chủ Đại Ly Đế Triều Nam Cung Vũ cũng không điều tra ra được, lão khất cái chưa từng quen biết này sao có thể biết được?
Tiêu Phàm tìm kiếm lại trong ký ức của mình một lần, nhưng vẫn không thể nào nhận ra được người này, hắn xác định bản thân chưa gặp lão khất cái này.
- Ngươi là ai?!
Tiêu Phàm ngữ khí lạnh lùng, tựa như bí mật của hắn bị người khác phát hiện, chỉ cần lão khất cái này không nói ra được đầu đuôi ngọn ngành, Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ giết hắn để tự vệ.
Lão khất cái cảm nhận được sát khí trên người Tiêu Phàm, chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn có chút hưng phấn, sau đó lại dùng nhánh cây viết hai chữ trên mặt đất.
Hiển nhiên, đây hẳn là tên của lão khất cái.
- Lục Vũ?
Tiêu Phàm cau mày một cái, cái tên này sao lại quen thuộc như vậy?
Đột nhiên, trong lòng Tiêu Phàm run lên, kinh ngạc nhìn lão khất cái nói:
- Ngươi là Viện Trưởng Thần Phong Học Viện, Lục Vũ?
Cũng khó trách Tiêu Phàm kinh ngạc như vậy, cái tên này hắn quả thực rất quen thuộc. Không biết bao nhiêu lần Quách Sĩ Thần Viện Trưởng Thần Phong Học Viện nhắc đến cái tên này, bởi vì Lục Vũ mới là Viện Trưởng chân chính của Thần Phong Học Viện, Quách Sĩ Thần chỉ thay mặt Viện Trưởng mà thôi.
Hơn nữa, Lục Vũ này không chỉ là Viện Trưởng Thần Phong Học Viện, hơn nữa còn là sư huynh đệ với phụ thân Tiêu Trường Phong của Tiêu Phàm.
Lần đó, Thần Phong Học Viện tổng cộng chiêu sinh bốn người, theo thứ tự là Lục Vũ, Tiêu Trường Phong, Quách Sĩ Thần, còn có Huyết Thiên Tuyệt phụ thân Huyết Yêu Nhiêu.
Chỉ là Tiêu Phàm nghĩ không ra, Lục Vũ sao lại biết mà xuất hiện ở Vô Song Thánh Thành, hơn nữa còn biến thành bộ dáng này.
Đến Quách Sĩ Thần người thay mặt Viện Trưởng cũng là Chiến Hoàng cảnh. Lục Vũ thân làm Viện Trưởng Thần Phong Học Viện, lại là một người bình thường, điều này khiến Tiêu Phàm có chút không tin.
Có điều khi Hồn Lực Tiêu Phàm bao phủ lão khất cái, con ngươi Tiêu Phàm hơi hơi rung động một cái.
Nghe được lời Tiêu Phàm nói, lão khất cái đầu gật gù như gà mổ thóc, trong mắt hiện lên ý cười, mụn nhọt trên mặt nhìn qua càng thêm dữ tợn.
- Ngươi thực sự là Viện Trưởng Thần Phong Học Viện Lục Vũ, có gì chứng minh?
Mặc dù Tiêu Phàm nhìn ra vấn đề trong cơ thể lão khất cái, nhưng mà Tiêu Phàm vẫn có chút không tin.
Lão khất cái cầm nhánh cây, lại viết ra mấy cái tên trên mặt đất, Đại Yến Vương Triều, Quách Sĩ Thần, Phúc Bá... Tiêu Phàm muốn không tin cũng không được.
- Ngươi và ta vốn không quen biết, ngươi tại sao có thể nhìn một cái liền nhận ra ta?
Tiêu Phàm ngưng tiếng nói, đây mới là điểm hắn không tin lão khất cái nhất.
Nhưng mà, lão khất cái lại cười lắc đầu, viết một câu:
- Ta cũng không nhận ra ngươi, nhưng mà trên người ngươi có khí tức của Vô Tận Chiến Hồn, Vô Tận Chiến Hồn luôn ở Thần Phong Học Viện.
Nhìn thấy câu nói này, trong lòng Tiêu Phàm run lên bần bật, kinh ngạc nhìn lão khất cái. Nếu như trước đó hắn còn hoài nghi, hiện tại hắn đã hoàn toàn tin tưởng lão khất cái chính là Lục Vũ.
Bởi vì việc Tiêu Phàm hắn nắm giữ Vô Tận Chiến Hồn, chỉ có Quách Sĩ Thần, Phúc Bá cùng Mạc Thiên Nhai số ít người biết rõ, dù là bọn Bàn Tử cũng không biết.
Lão khất cái có thể nói ra, điểm này đã đủ để chứng minh thân phận của lão. Đến Quách Sĩ Thần còn biết rõ Vô Tận Chiến Hồn, Lục Vũ là Viện Trưởng Thần Phong Học Viện làm sao có thể không biết chứ?
- Lục Viện Trưởng, ngươi làm sao lại rơi xuống cấp độ này?
Tiêu Phàm nhìn bộ dáng Lục Vũ, có chút không đành lòng. Đường đường là Viện Trưởng Thần Phong Học Viện, lại đầy rẫy mủ nhọt đau nhức, nhìn qua mà giật mình, điều này ai mà tiếp nhận được.
Lục Vũ lấy tay xóa đi chữ viết trên đất, lại tiếp tục viết.
- Lục Viện Trưởng, chờ chút.
Tiêu Phàm vội vàng ngăn Lục Vũ, một chiếc Long Văn Kim Châm xuất hiện ở trong tay, tay thoắt một cái, nhanh chóng cắm vào vị trí yết hầu của Lục Vũ, sau đó nói:
- Bây giờ ngươi nói chuyện thử xem, phải rồi, ta tên Tiêu Phàm.
- Tiêu Phàm?
Lục Vũ thử nói chuyện, khiến hắn ngạc nhiên là, vậy mà có thể nói chuyện được. Hắn vui sướng cười nói:
- Xem ra Sở gia không giết chết ta, chính là sai lầm lớn nhất của bọn hắn.
- Sở gia?
Tiêu Phàm thần sắc khẽ động, mặt lập tức lạnh như băng, nói:
- Bộ dáng này của Lục Viện Trưởng là do Sở gia gây nên?
- Đúng vậy.
Lục Vũ gật gật đầu, trong mắt lộ ra sát ý nồng đậm, lạnh giọng nói:
- Mấy năm trước, ta rời khỏi Đại Yến Vương Triều...
Lục Vũ nhẹ giọng kể, Tiêu Phàm cũng lẳng lặng nghe. Hóa ra, nhiều năm trước đó, Lục Vũ biết được Mạc Thiên Nhai còn sống, để tìm kiếm tung tích Mạc Thiên Nhai mới rời khỏi Đại Yến Vương Triều.
Sự tình năm đó mặc dù đã qua tầm mười năm, nhưng vẫn lưu lại không ít manh mối. Chẳng qua là khi hắn tìm kiếm dọc theo manh mối năm đó, hắn vô cùng kinh hãi, sự tình phiền phức hơn so với hắn tưởng tượng nhiều.
Cuối cùng, Mạc Thiên Nhai không tìm được, hắn đi theo Phi Độ Chiến Thuyền của Sở gia, len lén lẻn vào Vô Song Thánh Thành, nhưng cuối cùng lại bị người Sở gia phát hiện.
Sở gia cũng không lập tức giết chết hắn, mà để hắn làm vật thử dược.
Lúc ấy Lục Vũ là tu vi Chiến Đế cảnh, mà Sở gia vừa hay lại là Luyện Dược Thế Gia, có một Chiến Đế cảnh để thí nghiệm thuốc, cớ sao mà không lợi dụng chứ.
Tương tự, những người đối địch với Sở Gia, đều sẽ bị Sở gia dùng để thí nghiệm thuốc, theo suy nghĩ của bọn hắn, đây cũng chỉ là thử phế vật để họ lợi dụng.
Đủ loại độc dược, linh dược trút vào trong cơ thể Lục Vũ, khiến cho kinh mạch Lục Vũ bị hao tổn nghiêm trọng, Hồn Lực cũng không còn cách nào vận hành thông thuận, qua mấy năm, một thân tu vi đã bị tiêu tốn gần như không còn.
Nghe tới đây, sắc mặt Tiêu Phàm trở nên vô cùng âm trầm. Hắn gặp qua vô số phương pháp tra tấn người, nhưng mà so với thủ đoạn Sở gia lại chỉ như kiến gặp voi.
Thí nghiệm thuốc, đây là một việc cực kỳ nguy hiểm, các Luyện Dược Sư đều sẽ tìm người tự nguyện thử thuốc, dù sao có vài linh dược có thể cải thiện thể chất một người.
Nhưng mà nếu như là độc dược, bình thường đều sẽ tìm những người tội ác tày trời để thí nghiệm thuốc.
Nhưng người Sở gia ngược lại lại tra tấn Lục Vũ thành bộ dáng này. Có điều Tiêu Phàm lại hiếu kỳ, Lục Vũ làm sao lại trốn thoát được khỏi Sở gia.
Hóa ra, một năm trước đó, thân thể Lục Vũ rốt cục không chịu được phản phệ của dược hiệu, toàn thân bắt đầu thối nát. Người Sở Gia căn bản không quan tâm hắn chết hay sống, lại cho hắn ăn một loại độc dược vừa mới luyện chế ra.
Sau khi uống độc dược, Lục Vũ trực tiếp lăn ra chết. Người Sở Gia liền bỏ thi thể hắn vào trong núi rừng hoang vu.
Trời không tuyệt đường Lục Vũ hắn. Hắn không chết thực sự, mà chỉ bị ngất, ngừng thở mà thôi. Sau khi hắn tỉnh lại, liền chạy tới hướng Vô Song Thánh Thành.
- Vậy ngươi làm sao phát hiện ra ta được chứ? Vẻn vẹn dựa vào khí tức Vô Tận Chiến Hồn sao?
Nghe xong, Tiêu Phàm lại hỏi. Lục Vũ bây giờ hoàn toàn không có tu vi, làm sao có thể cảm ứng được Hồn Lực ba động trên người hắn đây.
Chẳng lẽ bản thân vừa lúc xuất hiện ở bên cạnh hắn, liền bị Lục Vũ hắn đụng phải chứ, như thế thì quá trùng hợp.
- Đương nhiên không phải.
Lục Vũ lắc đầu, có điều trên mặt lập tức lại lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, sau đó lục tìm trong ngực một hồi lâu, rốt cục lấy ra một vật.
Đó là một Huyết Sắc Châu Tử to bằng con mắt, toàn thân hiện lên màu đỏ, còn dính nhuộm vết máu, phía trên huyết châu tràn ngập đường vân lít nha lít nhít, vô cùng thần bí. Liếc mắt nhìn một cái, Tiêu Phàm cảm giác Linh Hồn đều bị hút vào trong đó.
- Dựa vào đồ vật này, ta mới có thể tìm được ngươi.
Lục Vũ nhìn Tiêu Phàm, hết sức trịnh trọng nói.
- Lục Đạo -