- Oanh!
Một đạo cương phong đáng sợ từ nắm đấm hai người tản ra, khí lãng quay cuồng như đao như kiếm hướng bốn phía bắn ra, đem hư không đều cắt thành hai nửa.
Hồn Lực ba động một làn sóng một làn sóng gào thét, phun trào, tu sĩ xung quanh bị thổi làm ngã trái ngã phải, bên trong sân nhỏ đã không còn hình dáng, bụi bặm đầy trời.
Nắm đấm hai người giằng co tại một chỗ, dưới chân vết nứt hướng về bốn phương tám hướng tràn ngập xuất hiện.
- Ngăn được?
Trong mắt Úy Trì Cuồng Sinh lóe qua vẻ kinh dị, Úy Trì Triều Giải là nhi tử hắn, hắn tự nhiên rất rõ ràng lực lượng Úy Trì Triều Giải.
Cũng chính bởi vì như thế, Úy Trì Cuồng Sinh mới kinh ngạc như vậy, phải biết bằng vào lực lượng mà nói, bên trong Thánh Thành Bát Tuấn cũng chỉ có Chiến Thiên Long cùng Lôi Hạo có thể cùng Úy Trì Triều Giải đối kháng.
Úy Trì Cuồng Sinh rốt cục biết Tiêu Phàm dựa vào cái gì có thể chiến thắng Lôi Hạo, trừ lực lượng ra, Úy Trì Triều Giải tốc độ xa xa không phải đối thủ của hắn.
Vân Khê cũng cực kỳ không được bình tĩnh, lực lượng Tiêu Phàm hắn là lần thứ nhất kiến thức, vậy mà cũng cường đại như thế.
- Công tử chẳng lẽ là quái vật?
Vân Khê đã không cách nào diễn tả sự cường đại của Tiêu Phàm bằng ngôn từ.
- Ngươi cũng không có mạnh như trong truyền thuyết như vậy.
Úy Trì Triều Giải lại cười lên, Tiêu Phàm có thể chiến thắng Lôi Hạo cùng Tô Mạch Hàn, bây giờ lại cùng hắn giằng co không xong, hắn trong lòng không đắc ý là không có khả năng.
- Vậy sao?
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, hắn mặc dù cũng thừa nhận sức mạnh thân thể Úy Trì Triều Giải rất cường đại, dù sao, hắn đã thi triển Bất Diệt Kim Thân cùng Cửu Phẩm Chiến Kỹ Lưu Tinh Hám Thiên, lại bị Úy Trì Triều Giải ngăn cản.
Nhưng đây không phải thực lực chân chính của Tiêu Phàm, Bất Diệt Kim Thân hắn cũng chưa từng toàn lực thi triển, sau một khắc, thể nội Tiêu Phàm đột nhiên phát ra một trận thanh âm long long, Hồn Hải gào thét, Hồn Lực như hồng lưu dung nhập cánh tay phải.
Úy Trì Triều Giải không thi triển Chiến Hồn, Tiêu Phàm hắn tự nhiên cũng sẽ không dùng Chiến Hồn khi dễ, vừa vặn hắn cũng muốn thử xem một kích toàn lực Bất Diệt Kim Thân uy lực đến cùng là như thế nào.
Oanh!
Hồn Lực khí lãng cuồn cuộn, lực lượng Tiêu Phàm trong nháy mắt gia tăng gấp bội, lực lượng đáng sợ tăng lên, con ngươi Úy Trì Triều Giải co rụt lại, hắn cũng kiệt lực phản kháng.
Nhưng lúc này, cánh tay hắn truyền đến một tiếng thanh âm nứt xương, trong nháy mắt mất đi lực lượng, toàn bộ cánh tay cũng đứt gãy.
Ngay lúc đó, quyền cương Tiêu Phàm theo vào, con ngươi Úy Trì Triều Giải mãnh liệt run rẩy, bộ mặt hắn bị trận gió mãnh liệt ép có chút vặn vẹo.
Thậm chí, hắn đã quên chạy trốn, một quyền này xuống dưới, đầu Úy Trì Triều Giải đoán chừng đều phải nổ tung.
- Hô!
Ra quyền như mãnh hổ xuống núi, hung mãnh vô cùng, thu quyền như hồng lưu dũng lui, bất động như sơn, quyền cương Tiêu Phàm lúc ở gần Úy Trì Triều Giải khoảng một tấc liền dừng lại.
Nơi xa Úy Trì Cuồng Sinh thiếu chút nữa thì xuất thủ, hắn nắm chặt nắm đấm cũng chảy ra mồ hôi, lưng cũng ướt đẫm.
Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn Úy Trì Triều Giải một cái, chậm rãi thu hồi chưởng cương, quay người liền hướng vào trong phòng.
Đạt tới cảnh giới bây giờ, sát khí sớm đã có thể thu liễm tự nhiên, nếu như không phải Úy Trì Triều Giải không có chạm tới ranh giới cuối cùng Tiêu Phàm, một quyền kia Tiêu Phàm đã đánh xuống.
Thẳng đến Tiêu Phàm biến mất ở trong tầm mắt mọi người, Úy Trì Triều Giải mới hồi phục tinh thần lại, một màn kia, hắn chú định vĩnh thế khó quên, chỉ thiếu một chút xíu là hắn đã chết.
Nhất là sát ý trên người Tiêu Phàm bộc phát khiến Úy Trì Triều Giải cảm giác toàn thân rét run.
Chín người Chiến Hồn Điện khác trong lòng cũng cảm giác có chút phát lạnh, trước đó bọn hắn còn đối với thực lực Tiêu Phàm tràn ngập hoài nghi, nhưng hiện tại, bọn hắn đối với Tiêu Phàm đã có loại kiêng kị phát ra từ sâu trong linh hồn.
Một quyền chiến bại Úy Trì Triều Giải, dạng thực lực này, cho dù là Thánh Thành Bát Tuấn cũng chưa chắc có mấy người có thể làm đến.
- Cha, qua mấy ngày Nam Vực Đại Bỉ bắt đầu thì kêu ta, ta muốn bế quan mấy ngày.
Úy Trì Triều Giải nhìn Úy Trì Cuồng Sinh một cái, để lại một câu nói liền đạp không rời đi.
Úy Trì Cuồng Sinh hài lòng gật đầu, người trẻ tuổi, thất bại cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là không gượng dậy nổi, hắn đối với đấu chí con trai của hắn rất hài lòng.
Tiêu Phàm rời đi, Úy Trì Cuồng Sinh bất đắc dĩ, mặc dù hắn không biết Tiêu Phàm tại sao không nguyện ý gia nhập Chiến Hồn Điện, nhưng mạnh mẽ hái dưa không ngọt, ép buộc Tiêu Phàm gia nhập không phải phong cách hắn.
- Đoán chừng quay lại sẽ bị tên hỗn đản Giang Thiên Vân kia chế giễu vài ngày.
Úy Trì Cuồng Sinh nhìn gian phòng Tiêu Phàm một cái, liền mang chín người Chiến Hồn Điện rời đi.
Vân Khê, Bàn Tử đám người buông lỏng một hơi, nhất là đám người Bàn Tử, lúc bọn hắn nghe được Úy Trì Triều Giải kêu Úy Trì Cuồng Sinh là cha, bọn hắn bị dọa cho phát sợ.
Nếu như Úy Trì Cuồng Sinh cũng là người không nói đạo lý, đoán chừng hôm nay sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nghĩ vậy, bọn hắn đối với Úy Trì Cuồng Sinh cũng không nhịn được có chút bội phục, bọn hắn đến Vô Song Thánh Thành một tháng, sớm đã thành thói quen ánh mắt những người đại gia tộc coi thường những người ngoại lai bọn hắn.
Nhưng Úy Trì Cuồng Sinh lại không có bất kỳ vẻ khinh miệt, chỉ bằng vào điểm này cũng đủ để nhìn ra Úy Trì Cuồng Sinh có sự độ lượng to lớn.
- May mắn tới mời công tử là Úy Trì Điện Chủ mà không phải Giang Thiên Vân.
Trong lòng Vân Khê chậm chạp nói, trong mắt lóe lên một vòng tinh quang.
Bàn Tử ngẫm lại, cuối cùng vẫn hướng vị trí trong phòng Tiêu Phàm đi đến, hắn cũng thập phần nghi hoặc, tại sao Tiêu Phàm sẽ bỏ lỡ cơ hội dạng này, Chiến Hồn Điện chủ động mời đều cự tuyệt.
- Tiêu Phàm vậy mà cự tuyệt lời mời Chiến Hồn Điện? Thật đúng là vô cùng cuồng vọng mà!
- Hắn quả thật có tư cách này, lấy thiên phú hắn, trừ Chiến Hồn Điện, thất đại thế lực khác hắn muốn gia nhập, ai không rộng mở đại môn hoan nghênh?
- Thực lực hắn đã có thể so sánh với Thánh Thành Bát Tuấn, đoán chừng có thể đứng vào hạng tư, các đại thế lực khẳng định đều sẽ mời hắn.
Đám người thẳng đến khi Úy Trì Cuồng Sinh rời đi mới dám không kiêng nể gì cả nghị luận, cái nhìn bọn hắn đối với Tiêu Phàm cũng có chuyển biến rất lớn.
Tùy tiện thì như thế nào? Bá đạo thì như thế nào?
Chỉ cần ngươi có thực lực, có thể xem thường tất cả, đáng tiếc, bọn hắn lại không biết tâm Tiêu Phàm!
Tiêu Phàm về đến phòng, thần sắc có chút lạnh lùng, hắn sở dĩ cự tuyệt Chiến Hồn Điện mời, một là vì hắn là Điện Chủ Tu La Điện, thứ hai là không muốn bị Diệp Thệ Thủy xem thường.
- Một ngày nào đó, Chiến Hồn Điện cũng sẽ run rẩy ở dưới chân ta!
Tiêu Phàm lạnh lùng nói ra một câu.
Lúc này, cửa ra vào truyền đến thanh âm Bàn Tử:
- Lão Tam.
- Vào đi.
Sắc mặt Tiêu Phàm khôi phục bình tĩnh, vẻ lạnh lùng trong nháy mắt tan thành mây khói.
Bàn Tử đẩy cửa vào, sau đó đóng cửa phòng, nhìn mặt Tiêu Phàm nói:
- Lão Tam, ngươi cùng Chiến Hồn Điện có phải có thù hận hay không?
- Không có gì.
Tiêu Phàm lắc đầu, hắn không muốn để cho Bàn Tử lo lắng, dù sao, hắn muốn đối mặt không phải thế lực bình thường, mà là Chiến Hồn Điện Diệp gia.
- Ngươi còn không xem ta là huynh đệ không? Đã nói huynh đệ cùng một chỗ gánh chịu!
Bàn Tử nổi giận, biết Tiêu Phàm đến nay, hắn là lần thứ nhất nổi giận với Tiêu Phàm.
Trong lòng Tiêu Phàm ấm áp, hít sâu một cái nói:
- Cảm ơn ngươi, Nhị Ca.
- Huynh đệ không cần phải nói tạ ơn, cái này là ngươi nói.
Sắc mặt giận dữ Bàn Tử biến mất không thấy gì nữa, mà là biến thành trịnh trọng, nói:
- Là sự tình Tiểu Ma Nữ?
Bàn Tử dù sao cũng là Đế Tử Đế Tộc, biết một chút sự tình Vô Song Thánh Thành, lần thứ nhất nghe nói Tiểu Ma Nữ họ Diệp, hắn liền lập tức nghĩ đến Diệp gia Chiến Hồn Điện.
Lấy năng lực Tiêu Phàm bây giờ, có thể làm cho Tiêu Phàm thúc thủ vô sách, đoán chừng cũng chỉ có siêu cấp gia tộc Diệp gia này.
Tiêu Phàm gật đầu, sau đó đem sự tình lúc đầu tiến về Thượng Trọng Thiên cùng Bàn Tử giảng thuật một lần, sắc mặt Bàn Tử cũng biến thành băng lạnh, hắn rốt cục biết rõ Tiêu Phàm tại sao muốn thành lập thế lực, cũng biết tại sao Tiêu Phàm lại cự tuyệt lời mời của Chiến Hồn Điện.
- Bất kể hắn là thế gia gì, huynh đệ chúng ta đồng lòng, cho dù lão thiên cũng có thể đâm thủng một lỗ!
Bàn Tử nói năng có khí phách nói ra.
Tiêu Phàm gật đầu, hít sâu một cái, thập phần bá khí nói ra một câu:
- Ngươi và ta là huynh đệ, đời này không làm người dưới!
MinhLâm - Lục Đạo