Người Lôi gia mặc dù rời đi, nhưng trong lòng Tiêu Phàm vẫn cảnh giác, lấy thực lực hắn hiện tại, Lôi gia ở trước mặt hắn chính là một con quái vật.
Nếu như Lôi gia muốn giết hắn, có rất nhiều phương pháp, căn bản không cần tự mình động thủ.
Mà hiện tại, mặc dù cùng Lôi gia còn chưa tới mức không chết không thôi, dù sao Tiêu Phàm ở trong mắt Lôi gia chỉ là một con tiểu châu chấu mà thôi, trên căn bản không đáng quan tâm.
Chỉ là, Tiêu Phàm vẫn khiến Lôi gia mất mặt mũi, Lôi gia cũng sẽ không tùy ý để tiểu châu chấu hắn nhảy nhót, dù là tiện tay bóp chết cũng sẽ không để mặc hắn trưởng thành.
- Bây giờ ta có thể ỷ vào chỉ có ta bản thân, muốn ứng phó Lôi gia, bằng thực lực ta còn thiếu rất nhiều.
Tiêu Phàm ngồi xếp bằng trên mặt đất, trong lòng trầm ngâm.
Não hải bên trong nguyên một đám suy nghĩ lóe qua, hắn biết một khi rút Tỏa Hồn Châm trong cơ thể Lôi Hạo ra, Lôi gia nhất định sẽ lấy uy thế lôi đình giết hắn.
Hắn hiện tại muốn làm chính là sống sót như thế nào.
Đương nhiên, Tiêu Phàm sở dĩ đáp ứng rút Tỏa Hồn Châm cũng không phải là tùy ý Lôi gia ép bức, trong lòng hắn đã có đại khái ý nghĩ.
- Chủng Ma Chi Thuật có Tam Trọng, Nhất Trọng Hành Thi Tẩu Nhục, ta bây giờ chỉ tu luyện tới Nhất Trọng, phàm là người bị ta khống chế đều sẽ đánh mất Ý Thức bản thân, nếu như dùng Chủng Ma Chi Thuật khống chế Lôi Hạo, nhất định sẽ bị người Lôi gia phát hiện.
Tiêu Phàm hít sâu một cái nói.
- Nếu như ta có thể tu luyện tới Nhị Trọng nô dịch Ý Chí cảnh giới, Lôi Hạo cơ hồ tùy ý ta bài bố, tất cả hành động của hắn, ta cũng có thể biết rõ trước tiên, Lôi gia nếu như xuất thủ, cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.
Nghĩ vậy, trong mắt Tiêu Phàm lóe lên một vẻ kiên định, việc cấp bách là đem Chủng Ma Chi Thuật tu luyện tới Nhị Trọng nô dịch Ý Chí.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm lấy ra một viên Thối Hồn Đan, một ngụm nuốt vào, liền tiến vào tu luyện.
Đang lúc Tiêu Phàm nhập định, ngày thứ ba, Lôi gia tỏ rõ trước Vô Song Thánh Thành, Tiêu Phàm một khi chữa cho Lôi Hạo, Lôi gia không còn đối địch với Tiêu Phàm, nếu làm trái lời thề này, trời tru đất diệt, đoạn tử tuyệt tôn!
Lời này vừa nói ra, cả tòa Vô Song Thánh Thành chấn động, khắp nơi đều đang nghị luận việc này.
- Tiêu Phàm là ai? Lại đem Lôi gia bức đến cấp độ như thế, khiến Lôi gia phát ra thề độc dạng này, đây là sự tình Vô Song Thánh Thành chưa bao giờ có.
- Ta biết, hắn là một kẻ ngoại lai, hình như là người Nam Vực Đại Ly Đế Triều, lúc đầu Lôi Hạo bị Tiêu Phàm đánh bại, lấy thủ pháp quỷ dị phong ấn tu vi Lôi Hạo. Lôi gia vì Lôi Hạo, không thể không thỏa hiệp.
- Vậy thì khó trách, Lôi Hạo là thiên tài Lôi gia trăm năm khó gặp, vô cùng có khả năng đột phá Chiến Thánh cảnh, Lôi gia vì Lôi Hạo, phát lời thề độc tính là gì. Bất quá Tiêu Phàm cũng thật đúng là lợi hại, hắn phong ấn, thậm chí ngay cả Lôi gia cường giả Chiến Đế đều không phá nổi.
- Lôi gia dù sao cũng là một trong Bát Đại Thế Gia, làm sao có thể tiếp nhận dạng khuất nhục này. Tiêu Phàm cũng là tự tìm cái chết, một khi giải phong tu vi Lôi Hạo, đối mặt hắn chỉ có tử vong, không biết hắn sẽ chết như thế nào.
- Muốn chết cũng khó khăn, tuyệt đối là sống không bằng chết!
Vô luận là Thượng Trọng Thiên hay là Hạ Trọng Thiên đều đang nghị luận Tiêu Phàm, trong mắt phần lớn người, Tiêu Phàm đã là một người chết, tử vong chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Thượng Trọng Thiên, Diệp gia phủ đệ, Diệp Thệ Thủy ngồi trong thư phòng, trong tay cầm một trang giấy, bên trên viết chính là nội dung Lôi gia tỏ rõ toàn thành.
- Tiêu Phàm, có thể đem Lôi gia bức đến dạng này? Lấy tính tình Lôi Cô Vân lại còn nhịn được?
Diệp Thệ Thủy híp hai mắt, trong lòng cực kỳ không được bình tĩnh.
Tiêu Phàm hắn vừa mới gặp qua, nếu như Tiêu Phàm là người Bát Đại Thế Gia, Diệp Thệ Thủy tự nhiên sẽ không ngăn cản hắn cùng với Tiểu Ma Nữ.
Dù sao, Diệp Thệ Thủy thưởng thức người trẻ tuổi cũng không nhiều, Tiêu Phàm chính là một kẻ trong đó, nhưng Tiêu Phàm cùng Tiểu Ma Nữ thân phận chênh lệch, hắn không có khả năng để hai người bọn hắn ở cùng một chỗ.
- Xem ra Lô Chiến xuất hiện cũng không phải là ngẫu nhiên, hắn là vì Tiêu Phàm mà đến!
Diệp Thệ Thủy đột nhiên nghĩ đến cái gì, chẳng biết tại sao, trong lòng có loại bất an mãnh liệt.
Hắn phát hiện, bản thân đối với Tiêu Phàm biết còn không đủ, nghĩ vậy, Diệp Thệ Thủy đột nhiên hướng ngoài cửa kêu lên:
- Đem Nhị Thiếu Gia tìm đến.
Thân làm thế gia gia chủ, Diệp Thệ Thủy nhãn lực xem người rất chính xác, nhưng lần này hắn lại nhìn không thấu Tiêu Phàm.
Lúc này, một đạo tiếng đập cửa vang lên, ngay sau đó Diệp Lâm Trần một bộ áo bào trắng đi tới, hắn vẫn mang theo nửa bên mặt nạ bạch sắc hình thoi.
- Phụ thân.
Diệp Lâm Trần hơi hơi thi lễ, ngữ khí rất bình thản.
- Ngươi biết Tiêu Phàm chứ?
Diệp Thệ Thủy trực tiếp hỏi.
- Có.
Diệp Lâm Trần hờ hững, đáp một câu, tựa như hắn đối mặt cũng không phải là phụ thân, mà là một người xa lạ, bất quá đáy mắt chỗ sâu lại lóe qua vẻ kinh dị.
Hắn không nghĩ tới Diệp Thệ Thủy đột nhiên sẽ quan tâm sự tình Tiêu Phàm, Diệp Lâm Trần không biết là Diệp Thệ Thủy đã gặp Tiêu Phàm.
Diệp Thệ Thủy cau mày một cái, hắn tự nhiên biết rõ Diệp Lâm Trần vì sao sẽ đối bản thân như thế, hết thảy đều là bởi vì Tiểu Ma Nữ.
Từ khi mẫu thân bọn hắn chết, Diệp Thệ Thủy cơ hồ không có quan tâm tới hai anh em bọn họ, Diệp Lâm Trần mặc dù mặt ngoài đối với hắn duy trì tôn kính, nhưng trong đáy lòng lại hận hắn.
- Cùng ta nói một chút sự tình liên quan tới Tiêu Phàm.
Diệp Thệ Thủy nói ra, đối với Diệp Lâm Trần thái độ lơ đễnh.
- Được.
Diệp Lâm Trần gật đầu, tổ chức ngôn ngữ, nói:
- Tiêu Phàm, người Đại Ly Đế Triều, thời gian không đến 2 năm đột phá Chiến Đế cảnh sơ kỳ.
Diệp Thệ Thủy còn muốn tiếp tục nghe, nhưng lại phát hiện, Diệp Lâm Trần đột nhiên dừng lại, hắn vốn chính là một người trầm mặc ít nói.
Nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, có mấy lời không thể nói, tỉ như Tiêu Phàm đến từ Đại Yến Vương Triều, nói thí dụ như Tiêu Phàm cùng Tiểu Ma Nữ có quan hệ!
Mặc dù trong đáy lòng Diệp Lâm Trần còn có chút mâu thuẫn với Tiêu Phàm, nhưng trong ý thức đã thừa nhận Tiêu Phàm có tư cách cùng với Tiểu Ma Nữ.
Chí ít, Tiểu Ma Nữ cùng Tiêu Phàm là tình đầu ý hợp, nếu như Tiêu Phàm có thực lực bảo hộ Tiểu Ma Nữ, hai người ở cùng một chỗ thì như thế nào.
- Ngươi đi xuống đi.
Diệp Thệ Thủy thật sâu nhìn Diệp Lâm Trần một cái, cuối cùng đành phải khoát khoát tay, nếu đổi lại một người khác, hắn đoán chừng trực tiếp một bàn tay vung lên.
- Hài nhi cáo lui.
Diệp Lâm Trần quay người rời đi, không có bất kỳ lưu luyến gì, tựa như một khắc cũng không muốn cùng Diệp Thệ Thủy ở chung.
Diệp Thệ Thủy cau mày, hít sâu một cái nói:
- Tiêu Phàm thật đúng là không đơn giản, chẳng lẽ hắn thực biết phương pháp thức tỉnh Hồn Tộc Huyết Mạch.
Một tòa phủ đệ rộng lớn khác, trong sân một chỗ chim hót hoa nở, một thanh niên áo trắng trong tay cũng nắm lấy một tấm bố cáo, trên mặt lộ vẻ hưng phấn.
Thanh niên áo trắng ngọc thụ lâm phong, anh tuấn phi phàm, trong lúc giơ tay nhấc chân đều bộc lộ ra một loại khí chất cao quý, con ngươi sắc bén lộ ra một loại yêu tà cùng tự tin.
- Ha ha, ta biết ngươi sẽ đến!
Thanh niên áo trắng kìm lòng không được cười lên:
- Không hổ là Lão Tam, đi đến nơi nào đều sẽ oanh động như thế.
Đột nhiên, bên trong ánh mắt hắn lóe qua một vẻ ác liệt, nói:
- Chiến Thiên Long, Sở Nhạn Nam, Công Tôn Dạ, còn có Lăng Thiên, Vô Song Thánh Thành không còn nghe được danh tự các ngươi.