Vô Thượng Sát Thần

Chương 804: Chiến Đấu Thăng Hoa




Công Tôn Lôi bay ngược ra, rất nhiều người một mặt mơ hồ, không biết phát sinh chuyện gì. Khi thấy động tác của Tiêu Phàm, rất nhiều người mới hồi phục lại tinh thần.

Một bàn tay bất thình lình không chỉ đánh tất cả tu sĩ chung quanh, ngay cả Lôi Hạo cũng bị đánh suýt ngất xỉu, sắc mặt trầm xuống nhìn Tiêu Phàm.

Đắc tội mình thì cũng thôi, lại còn dám ngay trước mặt nhiều người như vậy tát tai Công Tôn Lôi ta?

Thực lực Công Tôn Lôi mặc dù không ra sao, nhưng thân phận hắn lại không đơn giản, hắn là thành quả thông gia giữa Gia tộc Công Tôn cùng Lôi gia, các trưởng bối hai đại gia tộc đều vô cùng cưng chiều hắn.

Một bàn tay này của ngươi đánh xuống, đoán chừng sẽ không xong với Công Tôn Lôi.

- A ~ Tiêu Phàm, ngươi còn dám động thủ với ta!

Thanh âm gầm thét từ trong bụi bặm truyền ra, phá vỡ yên tĩnh. Công Tôn Lôi dữ tợn ôm lấy mặt, phẫn nộ nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.

Khó trách Công Tôn Lôi nổi giận như thế, lần trước tại Ly Hỏa Đế Đô bị Tiêu Phàm tát một phát cũng liền thôi, dù sao bản thân ở lâu dài tại Vô Song Thánh Thành, không ai biết rõ chuyện ở Ly Hỏa Đế Đô.

Nhưng mà hiện tại, Tiêu Phàm dám ngay trước mặt nhiều người Vô Song Thánh Thành như vậy cho hắn một cái tát, hắn về sau làm sao có thể nhìn mặt ai?

- Là ngươi ăn đòn còn chưa đủ!

Thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc, đáng tiếc nơi này là Vô Song Thánh Thành, nếu đổi lại là Ly Hỏa Đế Đô, vậy lần này khả năng liền không chỉ là bị ăn một tát như vậy.

- Ngươi tự tìm cái chết!

Công Tôn Lôi giận dữ, vung tay phải lên nói:

- Giết hắn cho ta!

Vừa dứt lời, mười đạo thân ảnh sau lưng Công Tôn Lôi lách mình ra, đánh về Tiêu Phàm.

- Hô hô!

Chỉ một thoáng, Bàn Tử, Quan Tiểu Thất, Tiểu Kim, Tiểu Minh, Lâu Ngạo Thiên, Sở Khinh Cuồng cùng Vân Khê tất cả đều xuất hiện ở bên người Tiêu Phàm, chuẩn bị tư thế xuất thủ đánh nhau.

Trong đám người, còn có một thân ảnh váy trắng tịnh lệ xông ra, đó là một thiếu nữ che mặt, cũng xuất hiện ở bên người Tiêu Phàm. Thiếu nữ không phải ai khác, chính là Long Vũ.

Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn không nghĩ tới Long Vũ vậy mà cũng không chút do dự đứng về phía hắn.

Trong lúc nhất thời, phía Tiêu Phàm cũng có chín người, so về số người cũng không thua thiệt, đương nhiên, nếu là luận thực lực, bên Tiêu Phàm tuyệt đối có thể nghiền ép bên Công Tôn Lôi.

Mười người phía Công Tôn Lôi cảm nhận được khí thế phát ra trên người đám người cạnh Tiêu Phàm, liền vội vàng ngừng lại, có chút do dự.

- Còn ngây ra đó làm gì, giết bọn hắn.

Công Tôn Lôi hoàn toàn nổi giận, bản thân dù sao cũng là người gia tộc Công Tôn, làm sao có thể bị một vài người từ bên ngoài đến trấn áp.

- Các ngươi đều lui ra phía sau!

Ánh mắt Tiêu Phàm đảo qua đám người sau lưng, thần sắc vô cùng bình tĩnh. Hắn đã chuẩn bị xuất thủ đánh một trận lớn.

Mười người đối diện kia, mạnh nhất cũng chỉ là Chiến Đế trung kỳ, còn có năm tu sĩ Chiến Hoàng cảnh, hắn tất nhiên không sợ.

Một khi xuất thủ, nhất định là có người chết. Dù sao nếu đắc tội gia tộc Công Tôn, khiến Gia tộc Công Tôn ghi hận bọn Bàn Tử, không bằng một mình hắn gánh chịu.

- Lão Tam!

Bàn Tử sắc mặt trầm xuống, hắn tất nhiên tin tưởng thực lực Tiêu Phàm, nhưng hắn không muốn việc gì Tiêu Phàm cũng chống đỡ một mình.

Qua mấy ngày này, hắn không cách nào giúp được Tiêu Phàm, ngược lại luôn liên lụy Tiêu Phàm. Với tư cách huynh đệ, trong lòng Bàn Tử vô cùng hổ thẹn.

- Lui ra sau!

Tiêu Phàm ngữ khí lạnh lùng, thái độ vô cùng kiên quyết, căn bản không cho bọn Bàn Tử cơ hội phản bác.

Bàn Tử rất rõ tính cách của Tiêu Phàm, phàm là chuyện hắn đã quyết định, bình thường sẽ không thay đổi. Khẽ cắn môi, Bàn Tử vung tay lên, hít sâu một hơi nói:

- Lui ra sau hết đi, nơi này giao cho Lão Tam.

Quan Tiểu Thất phẫn hận không thôi, nhưng vẫn lui xuống dưới. Long Vũ, Lâu Ngạo Thiên, Sở Khinh Cuồng cùng Vân Khê cũng hít sâu một hơi, lui sang một bên.

- Rống!

Nhưng mà đúng lúc này, Tiểu Kim đột nhiên gầm lên giận dữ, dẫn đầu nhào về phía mười người kia, ngay lúc đó, Tiểu Minh cũng cùng giết tới, hai thú đã quyết định sát cánh cùng Tiêu Phàm.

- Tiểu Kim, Tiểu Minh!

Tiêu Phàm kêu to, muốn ngăn cản, nhưng mà hai thú đã xông vào trong mười người kia, căn bản không có đường xoay sở.

- Nghiệt súc!

Một nam tử trung niên áo bào đen trong mười người kia gầm thét một tiếng, dẫn đầu giết ra, chín người khác cũng đồng thời di chuyển, đao quang kiếm ảnh lấp lóe, trong nháy mắt chôn vùi Tiểu Kim cùng Tiểu Minh!

Ánh mắt Tiêu Phàm đột nhiên tách ra Sát Ý đáng sợ, nhìn về phía Công Tôn Lôi, trong đôi mắt nở rộ ra lợi mang vô cùng sắc bén, giờ phút này, Tiêu Phàm đã động sát tâm.

- Đối thủ của ngươi là ta!

Lôi Hạo thấy thế, cầm Kim Luân trong tay nhào về phía Tiêu Phàm.

Hắn thấy, mặc dù thời gian ngắn giết không chết Tiêu Phàm, nhưng đủ để giữ chân hắn, kể từ đó, người của Công Tôn Lôi cũng đủ để diệt sát hai Hồn Thú kia.

Đáng tiếc, hắn vẫn xem thường thực lực Tiểu Kim cùng Tiểu Minh. Sau một khắc, mấy tiếng kêu thê lương thảm thiết tiếng vang lên, huyết vụ tràn ngập hư không, mấy cỗ thi thể từ trong gió lốc Hồn Lực kia bay ra, hiển nhiên là đã chết.

- Đó là Hồn Thú gì, sao lại cường đại như thế?

Đám người trong lòng bỗng nhiên rung động. Luận hình thể, Tiểu Kim cùng Tiểu Minh cũng chỉ là Hồn Thú bình thường mà thôi.

Nhưng mà Hồn Thú bình thường có thể miểu sát cường giả Chiến Hoàng tối đỉnh sao?

Hiển nhiên không thể!

Từ Hồn Lực ba động nở rộ trên người Tiểu Kim cùng Tiểu Minh, rất nhiều người liếc mắt liền nhìn ra tu vi bọn chúng, Thất Giai đỉnh phong!

Hồn Thú Thất Giai đỉnh phong, hình thể lại nhỏ như vậy, rất nhiều người trong nháy mắt nghĩ đến một khả năng!

- Chẳng lẽ bọn chúng là Hồn Thú nắm giữ Bát Giai, thậm chí Cửu Giai Huyết Mạch?

Có người lên tiếng kinh hô. Trừ số ít Hồn Thú Bát Giai Huyết Mạch đặc biệt, chỉ có Cửu Giai Huyết Mạch Hồn Thú mới có năng lực biến thân, cũng chỉ có Cửu Giai Huyết Mạch Hồn Thú tại Thất Giai đỉnh phong mới có thể chém giết tu sĩ Chiến Hoàng cảnh.

- Chẳng lẽ thực sự là Huyết Mạch Cửu Giai Hồn Thú? Ha ha, hai Hồn Thú này là của ta!

Lôi Hạo tùy tiện cười to, nếu như chỉ toàn lực chém giết Tiêu Phàm, hắn sẽ không liều mạng làm gì.

Nhưng mà nếu như toàn lực chém giết Tiêu Phàm, có thể bắt được hai Hồn Thú nắm giữ Cửu Giai Huyết Mạch, vậy lại hoàn toàn khác, cho dù thi triển toàn lực cũng không sao cả.

Nhìn thấy đám người hoài nghi thân phận Tiểu Kim cùng Tiểu Minh, Tiêu Phàm trong lòng hơi trầm xuống. Nhưng mà việc đã đến nước này, hắn cũng không thể làm gì, chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó.

- Tù Hồn Chỉ!

Một tiếng quát nhẹ, không gian run lên bần bật, khí lãng quay cuồng, sức mạnh không gian khủng bố chèn ép hội tụ tới. Trên đỉnh đầu Lôi Hạo xuất hiện một ngón tay Kim Sắc to lớn.

Hư không mãnh liệt run rẩy, như là sóng lớn vỗ bờ, sóng lớn ngập trời.

- Long Tượng Đại Chưởng Ấn!

Lôi Hạo không dám khinh địch, gầm thét một tiếng, chưởng lực phảng phất khủng bố băng sơn liệt địa, nghênh không đánh tới, giữa ngón tay hắn lộ ra từng tia Lôi Điện chi quang.

- Oanh!

Thiên địa mãnh liệt run rẩy một cái, chỉ thấy Cự Chỉ Kim Sắc kia cùng chưởng cương Kim Sắc Lôi Điện chính diện đâm vào cùng một chỗ, Hồn Lực ba động đáng sợ chấn động tứ phương.

- Lôi gia Long Tượng Bàn Nhược Công! Thật đáng sợ!

- Nghe đồn, Long Tượng Bàn Nhược Công ngưng tụ lực Long Tượng, cộng thêm người Lôi gia trời sinh vốn có thể lĩnh ngộ Lôi Điện Ý Chí, Người Lôi gia xét về sức mạnh thân thể là số một trong Bát Đại Thế Gia!

- Đúng vậy, chính là bởi vì Long Tượng Bàn Nhược Công, Lôi gia mới có thể chiếm cứ địa vị Bát Đại Thế Gia, có thể thấy nó cường đại cỡ nào.

Đám người nhìn chằm chằm Lôi Hạo thi triển ra bàn tay to lớn kia, trong lòng hoảng sợ đến cực điểm, vẻn vẹn chỉ là sức mạnh thân thể liền đã vô địch trong cấp, lại cộng thêm Lôi Điện Ý Chí, một người từ bên ngoài đến sao có thể địch nổi?

Khóe miệng Lôi Hạo cũng hiện ra nụ cười lạnh. Nếu như trước đó không thấy Tiêu Phàm thi triển Tù Hồn Chỉ, có lẽ sẽ còn đánh hắn trở tay không kịp, nhưng mà hiện tại, Lôi Hạo lại cực kỳ tự tin.

Long Tượng Đại Chưởng Ấn là một trong những át chủ bài lớn của hắn. Nếu như chiêu này cũng không giết chết Tiêu Phàm, vậy liền thực phải liều mạng!

- Ngươi có phải cao hứng quá sớm hay không?

Đột nhiên, một thanh âm âm u vang lên, nụ cười của Lôi Hạo trong nháy mắt ngưng tụ, chỉ thấy một đạo kiếm mang sắc bén gào thét tới, chớp mắt liền đi tới trước mắt hắn.