Vô Thượng Sát Thần

Chương 79: Tàn Khốc




Cám ơn bạn (cuongczvn) đã luôn ủng hộ truyện nhé. Hôm nay sẽ bạo 10 Chương để cảm ơn Kim Phiếu của bạn.

Trong rừng yên lặng vô cùng, Lạc Trần không ngừng đánh giá bốn người Tiêu Phàm, còn có Tiểu Kim uy phong lẫm lẫm bên cạnh tỏa ra một loại khí chất đặc biệt khiến cho hắn tăng thêm mấy phần tin tưởng.

Nhưng hắn thập phần không cam lòng, nếu hiện tại ở chỗ này giết chết ba người Lý Tử An thì hắn sẽ diệt đi ba đối thủ cạnh tranh.

Nhìn đám Tiêu Phàm đối diện thì hắn tự tin có thể giết sạch bọn họ.

Nhưng vạn nhất Vân Lạc Tuyết, Lý Tử An và Lý Tuyết Y lại bỏ chạy thì cho dù hắn có mạnh đến thế nào cũng không thể đuổi kịp.

- Lạc Trần, nếu không động thủ thì đi đi, hậu quả này không phải ngươi có thể gánh.

Thanh âm Tiêu Phàm lại vang lên, hắn biết rõ Lạc Trần không dám đánh cược.

- Các ngươi là ai?

Lạc Trần ngưng tiếng hỏi.

- Ngươi không xứng biết.

Lăng Phong nhàn nhạt mở miệng, một cỗ chiến ý lặng yên dâng lên.

Thần sắc Lạc Trần cứng lại, hắn có thể nhìn ra khí chất của Lăng Phong cũng không phải giả mà là quả thật không để hắn vào trong mắt.

Ánh mắt Lạc Trần nhìn ba người Lý Tử An, Vân Lạc Tuyết và Lý Tuyết Y một cái, hắn biết nếu như sự tình hắn giết ba người này truyền ra ngoài thì hắn chắc hẳn phải chết không chút nghi ngờ.

- Hừ, coi như các ngươi may mắn.

Nghĩ vậy, Lạc Trần lạnh giọng một câu rồi biến mất ở trong rừng.

Ba người Vân Lạc Tuyết nhìn thấy Lạc Trần rời đi cũng thở ra một hơi, nếu như Lạc Trần liều mạng một lần thì bọn Tiêu Phàm cũng chưa chắc trốn được, tuy bọn họ đánh không lại nhưng vẫn có thể ra sức chạy trốn.

- Đa tạ các vị.

Vân Lạc Tuyết chậm rãi đứng dậy hướng về phía Tiêu Phàm nói ra.

- Không cần cám ơn chúng ta, chúng ta cũng chỉ tự vệ mà thôi.

Tiêu Phàm lơ đễnh nói, thực lực Lạc Trần làm bọn hắn cũng có chút kiêng kị, nắm giữ Thất Phẩm Chiến Hồn hơn nữa còn là Chiến Tôn cảnh đỉnh phong, như thế cũng khá mạnh rồi.

Vân Lạc Tuyết quan sát tỉ mỉ lấy bọn Tiêu Phàm, nàng phát hiện bản thân lại nhìn không thấu, thầm nghĩ trong lòng:

- Mấy người này khí chất bất phàm, chắc hẳn thân phận không đơn giản, nếu Lạc Trần đã không chắc giết chết bọn hắn vậy thì dứt khoát giao hảo một trận.

Lý Tử An cho Lý Tuyết Y một cái ánh mắt, hai người đột nhiên lấy ra một bình dược dịch nuốt vào, thương thế trên người bắt đầu khôi phục nhanh chóng.

- Mấy vị, chúng ta không thể báo đáp, thi thể Xích Huyết Lôi Báo này xem như là lễ vật báo đáp của chúng ta, các ngươi cùng chúng ta rời khỏi Hồn Thú Sơn Mạch đi, thấy thế nào.

Vân Lạc Tuyết đứng dậy nhăn mày cười một cái, khí chất trang nhã phi phàm.

Mấy người Tiêu Phàm nhìn nhau, Xích Huyết Lôi Báo dù sao cũng là Ngũ Giai Hồn Thú, xương cốt, huyết dịch của nó đều là vật liệu luyện chế dược dịch rất tốt.

- Công chúa, Xích Huyết Lôi Báo không phải của một mình ngươi, bọn hắn quả thật ngăn cản Lạc Trần nhưng cùng không cần đem một đầu Ngũ Giai Hồn Thú đi tạ lễ đâu.

Một đạo âm dương quái khí vang lên, người nói chuyện chính là Lý Tử An.

Thần sắc mấy người Tiêu Phàm cứng lại, ấn tượng đối với Lý Tử An giảm cực nhanh.

Vân Lạc Tuyết nghe vậy tức giận nói:

- Lý Tử An, nếu như không phải có bọn hắn thì ngươi vừa rồi đã chết, chẳng lẽ mạng ngươi còn không bằng một đầu Xích Huyết Lôi Báo sao?

- Là do bọn hắn nói bọn hắn xuất thủ chỉ vì tự vệ thôi, cũng không phải muốn cứu chúng ta, các ngươi nói có đúng không?

Lý Tử An cười gằn, thương thế trên người hắn đã khôi phục lại một chút, hắn cảm thấy chỉ cần mình hắn đã có thể ngăn cản bọn Tiêu Phàm rồi.

Coi như giết không chết bọn hắn thì cũng có thể lưu lại thi thể Xích Huyết Hồn Thú, mặc dù Hồn Tinh bị Lạc Trần lấy đi nhưng khắp người Xích Huyết Lôi Báo đều là bảo vật, hắn làm sao có thể tùy ý để bọn Tiêu Phàm lấy đi.

Lăng Phong, Bàn Tử và Tiểu Ma Nữ phẫn nộ nhìn Lý Tử An, ngược lại thần sắc Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, hắn sờ đầu Tiểu Kim nói:

- Chúng ta đi.

Mấy người không chần chờ liền quay người tiến vào rừng, Lý Tử An lộ ra một tia cười lạnh, nói:

- Mấy người kia quả nhiên là miệng cọp gan thỏ, cũng chỉ có tên Lạc Trần ngu dốt mới dễ bị lừa như vậy.

Vân Lạc Tuyết lúc này do dự, trong mắt lóe lên một vòng tinh quang xong vẫn lựa chọn không nói gì.

Tiểu Ma Nữ sau khi rời đi liền phẫn nộ không thôi, nàng nghiến răng tức giận nói:

- Tiêu Phàm, tại sao chúng ta lại phải đi, cho dù không lấy được đầu Xích Huyết Lôi Báo kia thì chúng ta cũng phải dạy cho bọn chúng một bài học chứ.

- Đúng thế, Bàn gia còn không thèm xem Xích Huyết Lôi Báo kia là chí bảo, chỉ có hắn mới coi nó như bảo bối thôi.

Bàn Tử cũng rất khó chịu.

- Lý Tử An mặc dù lòng dạ nhỏ mọn, tính toán chi li, nhưng thực lực hắn xác thực cường đại, hắn uống xong bình dược dịch kia cũng đã khôi phục được năm phần thương thế, chúng ta có lẽ có thể ngăn lại hắn nhưng còn Lý Tuyết Y thì sao?

Lăng Phong lắc đầu, nếu như không phải thương thế đối phương đã khôi phục mấy thành thì sao hắn chịu rời đi.

- Không, đây cũng không phải lý do ta chọn rời đi.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi, lời nói của hắn làm đám người kinh ngạc vô cùng, Tiêu Phàm trong mắt lóe qua một sợi tinh quang nói:

- Lạc Trần cũng không đi xa, hơn nữa, Vân Lạc Tuyết hẳn cũng không bị thương.

- Cái gì?

Mấy người mém chút kinh hô lên, bọn hắn rõ ràng nhìn thấy Lạc Trần đã biến mất ở trong rừng rồi, hơn nữa Hồn Lực cũng không có cảm ứng được Lạc Trần.

Với lại Vân Lạc tuyết rõ ràng đã bị trọng thương làm sao có thể giả được, nếu như Tiêu Phàm nói đúng thì Vân Lạc Tuyết kia cũng thực sự là quá biết diễn kích đi.

- Ta cảm ứng tuyệt đối không sai, trước tiên cứ rời khỏi nơi này.

Tiêu Phàm trầm giọng nói, U Linh Chiến Hồn rất mẫn cảm với sóng linh khí, hắn có thể chắc chắn Lạc Trần vẫn còn cách đó không xa.

Vừa dứt lời, mấy người liền bước nhanh hơn, chỉ là vừa đi không xa thì phía sau đã tuyền đến từng tiếng oanh minh.

Sau mười mấy giây sau khi Tiêu Phàm rời đi thì từ hư không xuất hiện một đạo thủy kiếm, không khí giống như từng gợn sóng nhộn nhạo cả lên.

- Ca ca, cẩn thận.

Lý Tuyết Y lập tức cả kinh kêu lên.

Lý Tử An tê cả da đầu, chợt ánh mắt lộ ra một tia độc ác, Đoạn Không Kiếm đột nhiên xuất hiện mang theo khí thế phá không chém về hướng Thủy Kiếm.

Ầm! Một tiếng nổ vang, vô số kim mang như gợn sóng tản ra tứ phương, Lý Tử An bị một kiếm đẩy lui, hắn quá sợ hãi liền liên tục lui về phía sau, nhìn một thân ảnh phía xa nói lên:

- Lạc Trần, ngươi vẫn còn ở đây?

- Tại sao còn ở đây? Tất nhiên là để giết ngươi!

Lạc Trần tà tà cười một tiếng, khí kình mãnh liệt bộc phát ra, Thất Phẩm Chiến Hồn: Tử Vân Ưng gầm lên.

- Ngươi còn chưa có tư cách để giết ta.

Lý Tử An cười lạnh nói:

- Ngươi một người, chúng ta lại có tận ba người.

Xùy!

Một bóng kiếm từ phía sau xuyên thủng ngực của Lý Tử An.

- Cái gì?

Lý Tử An kinh hãi nhìn ra phía sau, Vân Lạc Tuyết chính là người đã đâm hắn, hắng làm sao biết người muốn giết hắn lại là Vân Lạc Tuyết.

- Vân Lạc Tuyết!!! Hai người các ngươi là một bọn.

Lý Tuyết Y kinh hô, đánh một chưởng về phía Vân Lạc Tuyết.

Con ngươi Lý Tử An co rụt lại, hắn rốt cuộc biết vì sao Vân Lạc Tuyết lại đột nhiên tìm mình đến săn giết Xích Huyết Lôi Báo, hơn nữa nửa đường vừa lúc gặp phải Lạc Trần, bởi vì người muốn giết bọn hắn không phải Lạc Trần mà là Vân Lạc Tuyết, mục tiêu Vân Lạc Tuyết không phải là Xích Huyết Lôi Báo mà chính là hai huynh muội bọn hắn.

Chỉ là, hắn không biết, Vân Lạc Tuyết vì sao phải giết bọn hắn? Mình là vị hôn phu của nàng mà.

- Vì cái gì?

Trong mắt Lý Tử An tràn ngập không cam lòng và phẫn nộ.

- Vì cái gì? Ngươi thân làm thiếu chủ Lý gia chẳng lẽ còn không biết cái thế giới này rất tàn khốc sao?

Vân Lạc Tuyết lạnh lùng cười một tiếng, giống như hoàn toàn biến thành một người khác:

- Nếu phải nói ra nguyên nhân thì ngươi không xứng làm vị hôn phu của ta.

- Ha ha, vị hôn phu? Thì ra là thế, Vân Lạc Tuyết, quả nhiên là độc nhất là lòng dạ đàn bà! Không nghĩ tới ngươi vậy mà ác như thế.

Lý Tử An phát ra tiếng cười to, trong miệng máu tươi tràn ra, sắc mặt trắng bệch nhưng ánh mắt lại càng ngày càng dữ tợn.

(Cứ 1 Kim Phiếu thì hôm sau sẽ up thêm 2 Chương nhé)

Cầu Kim Phiếu - Cầu Đề Cử - Cầu Like