Nhìn thấy trong mắt Long Vũ hiện ra lệ quang, trong lòng Tiêu Phàm xúc động một trận, có chút cảm động, có điều cũng vẻn vẹn chỉ là cảm động mà thôi.
Long Thần ở một bên hoàn toàn không nỡ nhìn nữa, tâm của muội muội, đoán chừng đúng là đã rơi vào trên người Tiêu Phàm, đáng tiếc, nàng hữu tình, chàng vô ý.
Tiêu Phàm đến vấn đề của Long Vũ còn có thể giải quyết, còn phải sợ Thiên Hương Bà Bà dùng độc sao?
- Khụ khụ, ta không sao.
Nhìn thấy ánh mắt Long Thần, Tiêu Phàm cũng không có ý tiếp tục giả bộ, dù sao Thiên Hương Bà Bà lão yêu bà kia cũng đứng yên tại chỗ.
- Ngươi, ngươi sao? Không sao thì tốt, không sao thì tốt.
Long Vũ trong nháy mắt nín khóc mỉm cười, hỉ nộ ái ố hiện ra ngay trong một cái chớp mắt.
- Aiz, cơ trí trước kia của Cửu Muội đi đâu rồi?
Trong lòng Long Thần khe khẽ thở dài. Nếu như Tiêu Phàm có chút ý tứ đối với Long Vũ, hắn cũng không cảm thấy sao, mấu chốt là trong lòng Tiêu Phàm không hề có Long Vũ.
Điểm này ai cũng có thể nhìn ra, chỉ có bản thân Long Vũ là không biết.
- Tiêu Phàm, ngươi tại sao lại không trúng độc?
Trên bầu trời, Thiên Hương Bà Bà kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm nói, đây chính là độc dược Thất Phẩm đỉnh phong, vậy mà Tiêu Phàm điềm nhiên như không có việc gì.
- Ngươi nói Vọng Đoạn Thu Tràng Lộ kia sao?
Tiêu Phàm mặt coi thường, chỉ cần hắn có thể phát hiện độc dược đủ sớm, hắn sẽ thật không để vài mắt.
Ngay lúc U Linh Chiến Hồn luyện hóa độc dược kia, Tiêu Phàm liền biết rõ tên độc dược.
- Ngươi làm sao biết là Vọng Đoạn Thu Tràng Lộ?
Thiên Hương Bà Bà càng thêm chấn kinh, chính nàng cũng không có khả năng trong nháy mắt phân biệt ra được tên của độc dược Thất Phẩm.
- Bởi vì ta cũng là Luyện Dược Sư.
Khóe miệng Tiêu Phàm hơi hơi giương lên, trong mắt lộ ra vẻ tự tin. Đối với luyện dược chi thuật cùng y thuật, Tiêu Phàm tự tin đối với thực lực bản thân.
- Tiêu Phàm, ngươi rốt cục thừa nhận, ngươi chính là Huyền Hoàng?
Đúng lúc này, một đạo thanh âm đột ngột vang lên, ngay sau đó, vô số bó đuốc thắp sáng trời cao.
Bầu trời đêm lập tức sáng tỏ như ban ngày, trong ánh mắt kinh ngạc của đám người, lít nha lít nhít thanh âm thoáng hiện, vây chật mảnh bầu trời đêm này như nêm cối.
- Hoa Thiên Bảo!
Long Thần cùng Long Vũ lập tức khẩn trương lên, sát cơ lộ ra.
Mối thù diệt tộc, thù giết cha, đã đủ khiến hai người diệt sát Hoa Thiên Bảo vô số lần, đáng tiếc Hoa Thiên Bảo có thực lực Chiến Đế cảnh.
Có thể liên thủ với Lôi Vân giết chết Phụ Đế bọn hắn, Hoa Thiên Bảo đoán chừng không kém gì Chiến Đế trung kỳ, dù là Long Thần liên thủ với Long Vũ cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.
Hai người cũng không nghĩ đến Hoa Thiên Bảo lại đến nhanh như vậy, chẳng lẽ trước đó hắn vẫn âm thầm theo dõi bọn họ sao?
- Tiêu Phàm, ngươi chính là Huyền Hoàng, có phải không?
Hoa Thiên Bảo mặc một thân Long Bào, cũng có mấy phần khí chất thượng vị giả.
- Quan trọng lắm sao?
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, trước đó hắn còn nhìn không ra tu vi Hoa Thiên Bảo, cho dù gia chủ đại gia tộc Đại Ly Đế Triều cũng chỉ là Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong mà thôi.
Nhưng mà hiện tại Tiêu Phàm có thể cảm nhận rõ được Hồn Lực ba động trên người Hoa Thiên Bảo, tuyệt đối không thua Chiến Đế trung kỳ, thậm chí có thể là hậu kỳ.
Đến Tiêu Phàm còn không thể không thừa nhận, Hoa Thiên Bảo ẩn tàng rất sâu.
Nếu như Đại Long Đế Chủ biết Hoa Thiên Bảo là Chiến Đế trung kỳ, đoán chừng đã sớm bắt đầu ứng phó hắn, căn bản sẽ không để cho hắn có cơ hội làm phản.
Có điều cũng đúng như Tiêu Phàm nói, hắn có phải Huyền Hoàng không, căn bản không quan trọng, dù sao Hoa Thiên Bảo cũng muốn giết hắn.
- Đúng vậy, có phải hay không cũng đã không quan trọng. Nhi tử trẫm vì ngươi mà chết, huynh đệ trẫm cũng vì ngươi mà chết, Hoa gia hơn một trăm Chiến Hoàng, tất cả đều vì ngươi mà chết, ngươi nói ngươi có đáng chết không?!
Hoa Thiên Bảo cười gằn nói, lời nói có khí phách, nói giống như Tiêu Phàm hẳn phải chết không nghi ngờ.
Trên mặt Thiên Hương Bà Bà lộ ra nụ cười lạnh lùng, tựa như tất cả những thứ này sớm đã trong dự kiến của bà ta.
Lúc Phi Độ Chiến Thuyền của Chiến Hồn Học Viện đến Long Hoàng Đế Đô, bà ta liền đã phái người thông báo cho Hoa Thiên Bảo cùng Lôi Hải.
Chỉ là Lôi Hải không có đầu óc như Hoa Thiên Bảo, cho nên chết càng nhanh, Hoa Thiên Bảo lại thừa dịp Hồn Lực Tiêu Phàm đã tiêu hao, lúc này mới xuất hiện.
Kiếm Hoàng, Hỏa Hoàng, Lâu Ngạo Thiên cùng Sở Khinh Cuồng cau mày một cái, bốn người kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, đây là đợt thứ mấy? Kẻ thù của hắn sao lại nhiều như vậy, thật đúng là làn sóng trước chưa yên, sóng sau lại nổi lên.
Bọn hắn thực sự nghĩ không ra, Tiêu Phàm rốt cục là đến Long Hoàng Đế Đô lúc nào, hơn nữa còn hoàn toàn đắc tội Đại Long Chiến Hồn Học Viện, Hoa gia cùng Cửu Tiêu Thương Hội Lôi gia như vậy. Lôi gia trừ Long gia cùng Hoa gia cũng là gia tộc cự phách của Đại Long Đế Triều.
Chỉ là Lôi gia có chút đặc thù, không dám nhúng tay vào sự tình của Đại Long Đế Triều, cho nên mới có thể nhường Hoa gia diệt Long gia, dạng này, Đại Long Đế Triều liền rơi vào trong tay Lôi gia.
Nếu như Kiếm Hoàng biết rõ, Tam Đại Gia Tộc Đại Long Đế Triều đều từng bị Tiêu Phàm đắc tội một lần, chắc chắn sẽ không bình tĩnh như vậy.
Có điều Long gia hủy diệt, hơn nữa bởi vì sự tình Long Vũ cùng Long Tiêu, xích mích của bọn họ cùng Tiêu Phàm cũng biến mất.
- Con trai của ngươi hoành hành không sợ ai, nếu như thực lực ta yếu, sớm đã chết, cho nên ta không cảm thấy giết chết hắn có gì sai. Trong mắt ta, hắn vốn đáng chết!
Thần sắc Tiêu Phàm bình tĩnh, trong mắt lóe lên một loại hờ hững.
- Ngoài ra, đệ đệ ngươi Hoa Thiên Minh truy sát ta mấy lần, muốn đẩy ta vào chỗ chết, cuối cùng lúc ta rời đi, còn truy sát ta. Ta giết hắn, cũng không hối hận.
- Về phần hơn một trăm Chiến Hoàng cảnh Hoa gia ngươi chết, chỉ có thể trách bọn hắn quá ngu. Bọn hắn hình như là bị Diêm La Phủ giết chết, ta chỉ ở một bên xem kịch mà thôi, liên quan rắm gì tới ta.
Tiêu Phàm nhún nhún vai, bộ dáng chuyện không liên quan đến ta. Đối mặt Hoa Thiên Bảo, hắn căn bản không có bất kỳ e ngại nào.
- Ngươi!
Hoa Thiên Bảo không nghĩ tới Tiêu Phàm đem tất cả sự tình đều rũ bỏ không còn một mảnh, hơn nữa còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, điều này khiến hắn làm sao không giận?
Sau đó lại quát ầm lên:
- Vậy bảo khố Hoa Gia ta, cũng là bị ngươi và Long Vũ trộm, có phải không?
- Cái gì? Ngươi trộm bảo khố Hoa Gia?
Nghe được lời Hoa Thiên Bảo nói, Long Vũ kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.
Nàng vô cùng không hiểu, bản thân lúc nào trở thành đồng bọn của Tiêu Phàm, mấu chốt là nàng cái gì cũng không biết.
Những người khác cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, tiểu tử này thật đúng là lớn mật, thậm chí ngay cả bảo khố Hoa Gia cũng dám trộm.
Đám người không cách nào tưởng tượng, Tiêu Phàm làm thế nào trộm được bảo khố Hoa Gia. Xung quanh bảo khố khẳng định có cường giả thủ hộ, Tiêu Phàm thế nào mà xuyên qua được thủ hộ trùng điệp chứ?
- Đừng giả vờ giả vịt, nếu như không phải ngươi cùng Tiêu Phàm liên thủ giết nhi tử trẫm, trộm đi bảo khố Hoa Gia, Long gia ngươi cũng sẽ không sắp bị diệt tộc như thế này.
Hoa Thiên Bảo lạnh lùng nhìn Long Vũ nói.
Việc cùng ngày hôm ấy Long Vũ đi tới Hoa Phủ đem Tiêu Phàm đi, hắn còn rõ mồn một trước mắt.
- Bảo khố Hoa Gia coi như ta trộm, cũng chỉ là tiền tổn thất tinh thần của ta mà thôi. Ngay trước mắt bị ta trộm đi còn có thể trách ai? Chỉ có thể nói, Hoa gia các ngươi đều là đồ phế vật.
Tiêu Phàm cười nói, không có phản bác.
Hoa Thiên Bảo đã nhận ra thân phận hắn, phản bác cũng không có ý nghĩa, còn không bằng thừa nhận, khiến Thiên Bảo tức chết đi.
- Tốt, tốt! Ngươi thừa nhận thì tốt, ngươi sẽ biết, kết quả của việc chống đối lại trẫm.
Trên mặt Hoa Thiên Bảo lộ ra vẻ dữ tợn, việc đã đến nước này, tiểu tử này còn dám vũ nhục hắn, Hoa Thiên Bảo làm sao có thể chịu đựng.
- Ta cũng vừa vặn muốn giải quyết tất cả ân oán mới có thể thanh thản rời đi.
Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng, Tu La Kiếm xuất hiện ở trong tay, chỉ vào Hoa Thiên Bảo lạnh như băng nói:
- Muốn chiến liền chiến, đừng nói nhảm nhiều như vậy.