Vô Thượng Sát Thần

Chương 660: Tinh Huyễn Phong




Chém giết Truy Mệnh, chiến thắng Bại Vô Ngân, Tiêu Phàm cũng không quá quan tâm, hắn lĩnh ngộ Tứ Trọng Sát Ý, tâm cảnh cũng triệt để phát sinh biến hóa.

Sở dĩ không có giết chết Bại Vô Ngân là bởi vì hắn cảm thấy giết Bại Vô Ngân quá đáng tiếc, chỉ hai chiêu chiến kỹ "Điểm Kiếm" cùng "Tiệt Kiếm" là Tiêu Phàm không thể không bội phục.

Hơn nữa, hắn cũng từ bên trong hai chiêu kiếm chiêu có lĩnh ngộ, có thể cải thiện Vô Tình Nhất Kích, thậm chí lĩnh ngộ chiến kỹ mới.

Rời khỏi động phủ, Tiêu Phàm tiếp tục tìm kiếm bản đồ nhiệm vụ, dãy núi này thập phần mênh mông, Tiêu Phàm lại tìm kiếm thời gian bảy ngày, lúc này mới rốt cục tìm tới manh mối Nhiệm Vụ Tứ Tinh.

Giờ phút này, hắn dừng lại ở một chỗ trên sườn núi, nhìn chăm chú lên một mảnh biển hoa mênh mông cách đó không xa.

Tiêu Phàm chưa bao giờ nghĩ tới ở nơi chỗ sâu trong sơn mạch này, vẫn còn có địa phương mỹ diệu như thế.

Trăm hoa đua nở, muôn tía nghìn hồng, từng con ong mật đủ loại màu sắc bay múa bên trong biển hoa, trong không khí tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt.

Tiêu Phàm sở dĩ phát hiện nơi đây cũng bởi vì bị loại hương thơm này hấp dẫn tới, khi hắn nhìn thấy những con ong mật đó, Tiêu Phàm mới xác định được địa đồ Nhiệm Vụ Tứ Tinh khả năng ngay tại nơi này.

Trước đó hắn ở trên không trung dọc theo mảnh biển hoa đi một vòng, hắn thập phần xác định, Phong Hoàng Tương mà hắn cần tám chín phần mười ở bên trong biển hoa này.

Chẳng qua là khi hắn nhìn thấy lít nha lít nhít ong mật, tâm Tiêu Phàm đều lạnh một nửa.

Dù hắn là Chiến Hoàng cảnh trung kỳ, lĩnh ngộ Tứ Trọng Sát Ý cũng không thể nào là đối thủ của đám ong mật này.

- Thất Phẩm Hồn Thú Tinh Huyễn Phong, thật đúng là phiền phức rồi.

Tiêu Phàm cau mày, hắn cảm giác Nhiệm Vụ Tứ Tinh, so với Nhiệm Vụ Ngũ Tinh còn muốn gian nan hơn.

Tinh Huyễn Phong, Hồn Thú Thất Giai quần cư, đây là một cái đáng sợ quần thể, dù là cường giả Chiến Đế cảnh cũng chưa chắc dám chính diện giao phong.

Tinh Huyễn Phong có một loại năng lực cực kỳ đáng sợ, chính là quanh thân bọn chúng có thể phát ra một loại quang mang quỷ dị, có thể làm cho người ta lâm vào bên trong một loại Huyễn Cảnh.

Chỉ cần tu sĩ lâm vào bên trong Huyễn Cảnh, Tinh Huyễn Phong liền sẽ lập tức khai triển công kích, loại thủ đoạn này thập phần quỷ dị, người bình thường căn bản không ngăn được.

Trừ phi có nghị lực kiên cường, có thể trong nháy mắt từ bên trong Huyễn Cảnh tỉnh lại, bằng không nói, dù là Chiến Hoàng cảnh cũng thập tử vô sinh.

Hơn nữa, thể nội bọn chúng có một cái gai độc, độc này thập phần đáng sợ, dù là cường giả Chiến Hoàng cảnh, một khi bị bọn gai độc bắn trúng sẽ có thể bị mất mạng tại chỗ, đương nhiên, Tinh Huyễn Phong cũng không phải vô địch.

Gai độc này của bọn chúng chỉ có một cái, hơn nữa, một khi gai độc này bắn ra thì cũng đại biểu cho sinh mệnh của nó đã đi đến điểm cuối.

Cho nên, gai độc cũng tương đương với một kích cuối cùng của Tinh Huyễn Phong.

Tiêu Phàm ngắm nhìn nơi xa, thô liếc sơ một cái, Hồn Thú bên trong biển hoa nhiều đến đến hàng vạn, hơn nữa đại bộ phận đều là Lục Giai trở lên.

Thất Giai đại biểu cái gì, Tiêu Phàm rất rõ ràng, đây chính là tương đương với cường giả Chiến Hoàng cảnh của nhân loại.

Đến Chiến Vương cảnh lấy hàng vạn mà tính, cũng thực không phải khủng bố bình thường.

Mà mà trong đó có một phần mười là Tinh Huyễn Phong Thất Giai trở lên, vậy càng là tương đương với cường giả Chiến Hoàng cảnh, dù là Tiêu Phàm đụng phải cũng tuyệt đối hẳn phải chết không nghi ngờ.

Đây cũng là điểm làm trong lòng Tiêu Phàm thập phần khó chịu, đã tìm tới nơi làm nhiệm vụ rồi, nhưng lại căn bản không dám tới gần.

- Tinh Huyễn Phong hẳn là cũng có nhược điểm, không có khả năng thật vô địch đi, bằng không Hồn Thú Sơn Mạch đã sớm bị bọn chúng thống trị.

Tiêu Phàm sờ lên cằm, chậm rãi bình tĩnh suy nghĩ.

Nếu hắn dùng man lực xông vào bên trong đám Tinh Huyễn Phong lấy nửa lượng Phong Hoàng Tương, đó tuyệt đối không có khả năng, nhiệm vụ nếu xuất hiện, hơn nữa chỉ là Nhiệm Vụ Tứ Tinh, vậy đã nói rõ nhiệm vụ này có khả năng hoàn thành.

Chí ít so với Nhiệm Vụ Ngũ Tinh lấy lông vũ trên đầu của Phượng Vĩ Hỏa Điểu sẽ dễ dàng một chút.

Tiêu Phàm không chớp mắt nhìn chằm chằm bên trong biển hoa, chú ý đến nhất cử nhất động của Tinh Huyễn Phong, trong đầu cũng lóe qua từng đợt suy nghĩ.

Lúc này, màn đêm chậm rãi giáng lâm, Tinh Huyễn Phong trong biển hoa đột nhiên giống như như thủy triều hướng về một phương hướng dũng mãnh lao tới, sau một lát đã không thấy tăm hơi.

Ngay tại lúc đó, thần sắc Tiêu Phàm khẽ động, chậm chạp nói:

- Đúng rồi, Tinh Huyễn Phong khác với những Hồn Thú khác, bọn chúng chỉ hoạt động vào ban ngày, đến tối đều sẽ nghỉ ngơi, chỉ có số ít ong thợ sẽ tuần tra, kể từ đó chỉ cần né qua những dò xét của đám ong thợ, chẳng phải có khả năng lấy được Phong Hoàng Tương sao?

Tiêu Phàm mừng thầm trong lòng, ca đúng là thiên tài mà, có lẽ lấy Phong Hoàng Tương cũng không phải là sự tình như thế.

Bất quá, Tiêu Phàm không có lập tức động thủ, hiện tại Tinh Huyễn Phong vừa mới thối lui, trong thời gian ngắn đoán chừng cũng sẽ không thả lỏng cảnh giác.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm dứt khoát tựa vào bên trên một gốc cổ thụ, chờ đợi thời gian trôi qua, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một khối gỗ, tay còn lạ nắm một con dao điêu khắc.

Tiêu Phàm rất nhanh liền chìm vào trạng thái điêu khắc, quên hết tất cả.

Thời gian thong thả trôi qua, hai canh giờ rất nhanh liền đi qua, Tiêu Phàm lúc này mới ngẩng đầu lên, con ngươi sắc bén lẳng lặng nhìn chằm chằm nơi xa.

Quả nhiên như hắn sở liệu, biển hoa vào ban đêm lộ ra sự yên tĩnh, rốt cuộc không có Hồn Lực ba động gì, Tinh Huyễn Phong tám chín phần mười cũng đã tiến vào mộng đẹp.

Tiêu Phàm nhìn tầm mười con mộc điêu bên cạnh hắn, mộc điêu điêu khắc hình con bướm, thuật điêu khắc của Tiêu Phàm bây giờ đã có tiến bộ rất lớn, hoàn toàn không phải mấy tháng trước có thể so sánh.

Trong nháy mắt, một đạo Hồn Lực đột nhiên bắn vào bên trong tầm mười con bướm gỗ kia, ngay sau đó, quanh thân bướm gỗ tản ra quang mang hừng hực, đường vân toàn thân xoay tròn.

Sau ba hơi thở, quang mang biến mất, mà bướm gỗ liền bắt đầu chớp động đôi cánh, sinh động như thật, cùng Hồn Thú chân chính không có chút khác biệt nào, chỉ là thiếu khuyết Hồn Lực ba động mà thôi.

Lại thêm toàn thân mười con bướm đều là màu đen, ở trong bóng đêm nếu dùng mắt thường thì vô cùng khó thấy, dù là Tiêu Phàm nếu như không phải tâm ý tương thông cùng mười cái Hồn Điêu này, hắn cũng không phát hiện được bọn chúng tồn tại.

- Đi thôi, thay ta tìm tới vị trí Phong Hoàng Tương.

Tiêu Phàm nhàn nhạt mở miệng, mười con Hồn Điêu Thú đột nhiên hướng về nơi xa lao nhanh đi, tốc độ nhanh vô cùng, chớp mắt liền không thấy tăm hơi.

Làm xong tất cả những thứ này, trên mặt Tiêu Phàm lộ ra nụ cười hài lòng, một mình hắn tìm Phong Hoàng Tương không biết tìm tới lúc nào, có mười con bướm gỗ này thì tốc độ sẽ tăng lên rất nhiều.

Hơn nữa căn bản không cần lo lắng bị Tinh Huyễn Phong phát hiện, đến thời điểm, hắn chỉ cần lặng yên ẩn núp đi qua cầm Phong Hoàng Tương chạy là được.

Mặc dù đánh không lại một nhóm Tinh Huyễn Phong, nhưng lấy tốc độ của hắn thì chạy vẫn không có vấn đề gì.

Tiêu Phàm lẳng lặng ngồi ở trên cây, chờ đợi tin tức của mười con bướm gỗ, nửa canh giờ rất nhanh lại qua, nhưng mà mười con bướm gỗ thật lâu không có trở về.

- Không lẽ phát sinh việc gì ngoài ý muốn?

Tiêu Phàm thầm nói, mặc dù mười con bướm kia là Hồn Điêu Thú, rất khó bị phát hiện, nhưng bọn chúng chỉ tương đương với Hồn Thú Tứ Giai, nếu như gặp phải Tinh Huyễn Phong thì rất khó là đối thủ.

- Nếu không để U Linh Nhất Hào đi thử xem?

Tiêu Phàm cau mày một cái, vừa mới chuẩn bị lấy ra, nhưng mà lúc này, đột nhiên lại có một đạo hắc ảnh hướng về biển hoa phóng đi.

- Lại có người có nhiệm vụ giống ta?

Thần sắc Tiêu Phàm khẽ động, chẳng qua là khi hắn vừa mới chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên có một con bướm bay trở về.