Vô Thượng Sát Thần

Chương 486: Ngăn Giết Tiêu Phàm




Chưởng cương to lớn xông thẳng đến Tiêu Phàm. Trên mặt Tiêu Phàm lộ vẻ hung ác, tay đưa ra một quyền nghênh lên.

Oanh!

Quyền chưởng giao kích, một cỗ Hồn Lực to lớn phong bạo phóng tới bốn phương tám hướng, thân ảnh Tiêu Phàm bay ngược ra, máu tươi trong miệng cuồng phún, thân thể đập ầm ầm rơi trên mặt đất, trượt ra mấy chục mét trên cát vàng mới dừng lại.

Hắn dùng Tu La Kiếm chống đỡ lấy thân thể, lạnh lùng nhìn nam tử kim bào trên không trung, trừ Long Tiêu còn có thể là ai!

- Lần này ngươi cứu không được hắn!

Tiêu Phàm dữ tợn cười một tiếng, lau đi máu tươi khóe miệng, không mảy may có vẻ sợ hãi.

Tiêu Phàm ngạo khí thật lớn!

Đám người trong lòng khẽ run lên kinh hãi nhìn, chẳng ai ngờ rằng, Tiêu Phàm thời điểm này lại còn dám khiêu khích Long Tiêu.

Phong Lang, Tiểu Kim cùng Quan Tiểu Thất ba người lách mình xuất hiện ở bên người Tiêu Phàm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Long Tiêu trên không trung. Tử Điện Điêu hiện lên ở đỉnh đầu Quan Tiểu Thất, trợn mắt nhìn.

- Thật coi người Đại Long ta dễ ức hiếp?

Long Tiêu ngữ khí lạnh lẽo, ngẩng đầu liếc nhìn Phi Độ Chiến Thuyền của Đại Ly Đế Triều, cưỡng ép nhịn xuống không có xuất thủ.

Nơi này, cường giả Đại Ly Chiến Hồn Học Viện có thể đến đây, nếu như có thể kịp giết Tiêu Phàm trước khi cường giả Đại Ly đến, hắn tất nhiên sẽ ra tay.

Nhưng mà hắn không nắm chắc cái này, cũng không muốn ở chỗ này gây lên chiến tranh giữa hai phe tu sĩ Đại Ly cùng Đại Long.

Dù sao, lần này đến đây quan trọng nhất vẫn là Cổ Thành.

Hơn nữa, hắn cùng với Nam Cung Thiên Dật đã có hiệp nghị, mục tiêu của hắn đã không còn là Tiêu Phàm mà là Bàn Tử Nam Cung Tiêu Tiêu.

- Hừ, hiện tại không giết ngươi, có điều ngươi đừng hòng còn sống mà đi ra khỏi Cổ Thành.

Long Tiêu hừ lạnh một tiếng, hất áo bào lên bay về nơi xa.

- Công tử, ngươi thế nào?

Phong Lang lo lắng nhìn Tiêu Phàm, hỏi.

- Thương thế chừng này còn không làm gì được ta.

Tiêu Phàm lắc đầu ngồi ở tại chỗ, tâm thần dẫn ra lực lượng Bạch Thạch, thương thế trong cơ thể nhanh chóng khôi phục.

Hắn cũng rốt cục hiểu rõ mình cùng Long Tiêu có sự chênh lệch, một kích vừa rồi mặc dù hắn không dùng toàn lực, mà Long Tiêu khẳng định cũng không toàn lực xuất thủ.

Nhưng từ khía cạnh này cũng chứng minh một chút, hiện tại hắn nếu như không liều mạng thì vẫn không phải đối thủ của Long Tiêu.

Tiểu Kim, Phong Lang, Quan Tiểu Thất và Tử Điện Điêu thủ hộ ở bốn phía của Tiêu Phàm, thay Tiêu Phàm hộ pháp.

Nơi xa, Bàn Tử, Ảnh Phong, Thiên Tàn cùng Tiểu Minh, nhìn thấy Long Tiêu rời đi cũng buông lỏng một hơi.

Tiêu Phàm cho bọn hắn một cái ánh mắt, để bọn hắn tiếp tục đi tiếp, về phần bản thân hắn, nhất định phải khôi phục thương thế mới được, bởi vì sau khi tiến vào Cổ Thành, tất nhiên sẽ có một trận chiến, hắn nhất định phải để bản thân ở vị trí đỉnh phong.

Lúc Tiêu Phàm chữa thương, tu sĩ Đại Long cùng Đại Ly tiếp tục tới gần Cổ Thành.

80 trượng! 50 trượng!...

Một lúc lâu sau, Nam Cung Thiên Dật cùng Long Tiêu gần như đồng thời bước vào bên trong Cổ Thành, quỷ dị là, hai người đều không rời đi, mà đứng ở trên thành lâu chờ đợi.

- Quả nhiên tu sĩ Chiến Hoàng cảnh trung kỳ cùng với cấp thấp hơn có thể tiến vào.

Trên Phi Độ Chiến Thuyền Đại Ly cùng Đại Long, một vài tu sĩ thế hệ trước trong lòng vui vẻ.

Mặc dù trước đó bọn hắn chỉ phỏng đoán, nhưng mà hiện tại lại thực sự có người làm được, trong lòng kích động không thôi.

Không bao lâu, có người lục tục tiến vào bên trong Cổ Thành, rất nhiều người nhìn Nam Cung Thiên Dật cùng Long Tiêu thật sâu, cuối cùng tiến vào sâu trong Cổ Thành.

- Chúng ta làm gì bây giờ?

Bàn Tử cùng Ảnh Phong bọn hắn dừng lại ở 30 trượng ngoài Cổ Thành, không tiếp tục đi tới.

Bởi vì có mấy ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm bọn hắn, chờ bọn hắn tới gần.

- Nơi này áp lực còn trong phạm vi chịu đựng của chúng ta, ngay tại nơi này đem trạng thái điều chỉnh đến đỉnh phong.

Con ngươi Bàn Tử lạnh lẽo, hắn có thể cảm nhận được lãnh ý trong con ngươi của Nam Cung Thiên Dật.

Mặc dù Nam Cung Thiên Dật sẽ không trắng trợn ứng phó bọn hắn, nhưng mà ngộ nhỡ hắn mượn tay Long Tiêu thì sao?

Hai người Nam Cung Thiên Dật và Long Tiêu không tiếp tục đi sâu vào Cổ Thành, từ một vài phương diện, việc này biểu thị cái gì.

- Được, liền xem ai kiên nhẫn hơn.

Ảnh Phong gật đầu, Thiên Tàn tất nhiên không có ý kiến, cũng xếp bằng tại chỗ bắt đầu khôi phục Hồn Lực.

Nhìn thấy bọn Bàn Tử không tiếp tục đi tới, Long Tiêu cau mày một cái, hắn quả thực cùng Nam Cung Thiên Dật có hiệp nghị, hắn đối phó Bàn Tử, Nam Cung Thiên Dật ứng phó Tiêu Phàm.

Lại không nghĩ rằng bọn Tiêu Phàm cùng Bàn Tử không chuẩn bị cùng bọn hắn hao tổn.

Khi Tiêu Phàm tỉnh lại đã là vào lúc giữa trưa, phần lớn mọi người cũng đã tiến vào Cổ Thành, chỉ có số ít mấy chục người vẫn ở ngoài Cổ Thành gian nan tiến lên.

Muốn đi vào Cổ Thành, nhất định phải đối mặt hai cửa ải khó khăn, đầu tiên là sức áp chế kia, việc này cùng một trận đại chiến kinh thế không khác nhau chút nào.

Thứ hai là ngăn cản cương phong xuất hiện trên không quấy nhiễu, một khi lực lượng áp chế ngày càng lớn, cương phong mà bọn hắn phải ứng phó cũng ngày càng khó, đã có hơn mấy chục tu sĩ chết ở trong cương phong.

Đại Ly Đế Triều cùng Đại Long Đế Triều tổng cộng 600 cường giả đến đây, chân chính tiến vào Cổ Thành lại chỉ có hơn bốn trăm người, trừ người chết đi, còn có hơn mấy chục người cuối cùng từ bỏ, bởi vì bọn hắn khó mà ngăn cản sức áp chế kia, đành phải trở lại Phi Độ Chiến Thuyền.

Về phần bọn Tiêu Phàm, lại nhiều hơn một cửa so với những người khác.

Cửa kia chính là Nam Cung Thiên Dật cùng Long Tiêu. Người khác có lẽ không biết hai người ngừng chân phía trên thành lâu Cổ Thành là vì cái gì, nhưng mà trong lòng Tiêu Phàm bọn hắn nắm chắc.

- Công tử?

Sắc mặt Phong Lang nghiêm túc nhìn Nam Cung Thiên Dật cùng Long Tiêu phía xa.

- Muốn ngăn giết chúng ta? Vậy xem ai kiên nhẫn hơn.

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, nói thật, hắn cũng không có hứng thú quá lớn đối với Cổ Thành.

Bởi vì hắn có Tu La Truyền Thừa, chỉ cần đột phá cảnh giới nhất định, muốn công pháp có công pháp, muốn chiến kỹ có chiến kỹ, truyền thừa khác căn bản cũng không lọt vào mắt hắn.

- Trước tiên tập hợp cùng bọn Tam Ca.

Quan Tiểu Thất suy nghĩ một chút nói, hắn dường như cũng biết rõ Nam Cung Thiên Dật cùng Long Tiêu đáng sợ, không có khoe khoang.

Mấy người Tiêu Phàm gật đầu, mất một canh giờ mới đi tới bên cạnh bọn Bàn Tử, khoảng cách 70 trượng đi một canh giờ, đủ để chứng minh nơi này hung hiểm.

- Lão Tam?

Thấy Tiêu Phàm đến, Bàn Tử cau mày một cái, ánh mắt lộ ra một tia tự trách, nếu như không phải vì hắn, Tiêu Phàm cũng sẽ không đắc tội Long Khiếu cùng Nam Cung Thiên Dật.

Tiêu Phàm lại không để ý đến Bàn Tử, ngược lại nhìn về phía Ảnh Phong nói:

- Ảnh Phong, là một sát thủ, ngươi biết cái gì là quan trọng nhất không?

- Thực lực?

Ảnh Phong thử thăm dò.

Tiêu Phàm lắc đầu, trên mặt lóe qua một tia đăm chiêu.

- Chiến kỹ?

- Thân pháp?

...

Ảnh Phong nói ra mấy đáp án, nhưng mà Tiêu Phàm vẫn lắc đầu, những người khác đều lộ ra vẻ cổ quái, không biết Tiêu Phàm có ý gì.

- Kiên nhẫn!

Tiêu Phàm hồi lâu mới thốt ra một chữ.

Đám người nghe vậy, lập tức cười.

Đúng vậy, ngay tại Cổ Thành này rộng lớn vô biên, bản thân đám người có thời gian ba tháng, căn bản không cần lo lắng gì.

Ngược lại là Long Tiêu cùng Nam Cung Thiên Dật, bọn hắn sẽ trơ mắt nhìn đồ vật trong Cổ Thành bị tu sĩ khác lấy được sao?

Không thể!

Hai người cố nhiên là kỳ tài ngút trời, nhưng mà công pháp và chiến kỹ đối với hai người mà nói sẽ không chê ít. Toà Cổ Thành này nguyên vẹn không chút tổn hại, có khả năng rất lớn bảo tồn nguyên vẹn truyền thừa không chút tổn hại.

Vì ngăn giết bọn Tiêu Phàm liền bỏ đi cơ duyên này, vậy chính là thả con cá rô bắt con săn sắt.

Có điều, sự kiên nhẫn của Nam Cung Thiên Dật cùng Long Tiêu, còn thực sự là vượt qua dự kiến của bọn Tiêu Phàm, ròng rã chờ nửa tháng, hai người lúc này mới rời đi.

- Chúng ta có thể vào thành.

Tiêu Phàm vì lý do an toàn, lại chờ đợi thêm một ngày, mới quyết định xuất phát về hướng Cổ Thành.

MinhLâm - Lục Đạo -