Vô Thượng Sát Thần

Chương 458: Ta Không Chỉ Muốn Nhục Ngươi, Mà Còn Muốn Giết Ngươi




- Hạ nhục ngươi thì sao?

Lời nói bá đạo của Tiêu Phàm quanh quẩn trên không trung.

Tuy không có áp lực quá lớn thế nhưng lại làm cho người ta nảy sinh một cảm giác sợ hãi, so với hơn nửa tháng trước, Tiêu Phàm quả nhiên lợi hại hơn rất nhiều.

Bước vào ngưỡng cửa Chiến Hoàng cảnh, Tiêu Phàm như trước vẫn là thiên tài, thiên tài không ai bì nổi!

- Ta phải xé xác ngươi!

Sở Dịch Phong nhe răng trợn mắt, sát khí hừng hực, từ trên người hắn tản ra một luồng khí cuồng bạo, cuồn cuộn huyết sắc hỏa diễm thiêu đốt điên cuồng.

- Hỏa Chi Kiếm Ý sao?

Tiêu Phàm híp hai mắt, cho dù cách nhau hai ba mươi mét cũng có thể cảm nhận được luồng khí cuồng bạo ấy, bên trong còn lộ ra một luồng kiếm khí sắc bén.

Hiển nhiên, Sở Dịch Phong không chỉ ngộ ra một loại Kiếm Ý, mà là hai loại, cùng Chiến Hồn của hắn ắt có mối quan hệ gì đó.

Sở Dịch Phong nắm giữ Bát Phẩm Chiến Hồn, thực sự là thiên tài hiếm thấy, có thể xếp thứ năm trong Thiên Bảng cũng coi là danh phù kỳ thực.

Nếu như đối thủ của hắn không phải Tiêu Phàm, có lẽ thật sự không mấy người xứng đáng là đối thủ của hắn.

- Dám hạ nhục ta, ta sẽ trả lại gấp trăm lần, ngươi sẽ chết rất thảm, rất thảm.

Sở Dịch Phong phẫn nộ gào thét, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.

Hắn loạn phát phiêu đãng, toàn thân bị hỏa diễm bao trùm, khí thế cực kỳ khiếp người.

- Không phải ngươi nói một ngón tay cũng có thể diệt ta sao? không phải ngươi muốn dạy ta làm người thế nào sao? Chỉ với chút thực lực ấy của ngươi mà cũng xứng dạy ta làm người?

Tiêu Phàm không thèm quan tâm đến lời nói của Sở Dịch Phong.

Lời còn chưa dứt, Tiêu Phàm lại ra tay lần nữa, chân hắn giẫm Thế Vân Tung, tốc độ đạt tới cực hạn, với thực lực của hắn bây giờ, thi triển Thế Vân Tung đã tiếp cận tốc độ Thất Phẩm Thân Pháp Chiến Kỹ.

Lại thêm Khoái Mạn Chi Ý, tốc độ của Tiêu Phàm không có tu sĩ đồng giai nào sánh bằng.

Hô!

Một đạo kình phong phất qua, đám người chỉ thấy một loạt hình ảnh chớp động trên không trung, thân hình Tiêu Phàm như một ngọn gió, nhanh tới mức không thể hình dung được nữa.

Hắn rất nhanh, nhanh đến mức không để lại một chút dấu vết, tựa như một làn gió mát thổi qua không trung, không có tiếng gào thét thảm thiết, cũng không có sự phẫn nộ gầm vang.

Thân thể Tiêu Phàm như một mảnh lá rụng, cùng với gió và không gian hòa làm một thể.

Vẻn vẹn trong nháy mắt, Tiêu Phàm liền xuất hiện trước người Sở Dịch Phong, bàn tay Tiêu Phàm khẽ nâng lên, nhu hòa vỗ lên khuôn mặt Sở Dịch Phong.

Ba!

Âm thanh vang lên, một bên mặt khác của Sở Dịch Phong xuất hiện dấu năm ngón tay đỏ tươi, kết hợp với ấn ký Bắc Thần Phong lưu lại trước đó trở nên cân đối vô cùng.

- Đồ khốn kiếp!

Sở Dịch Phong ngửa mặt lên trời gào thét, bị Bắc Thần Phong đánh một tát đã để hắn mất hết mặt mũi, hiện tại lại bị Tiêu Phàm đánh một tát, điều này khiến hắn chịu đựng thế nào được.

Hắn đã hoàn toàn quên tốc độ đáng sợ lúc nãy của Tiêu Phàm, vẻn vẹn trong nháy mắt đã đến trước người hắn.

- Tam Trọng Phong Thế đột phá Chiến Hoàng cảnh, thực là đáng sợ quá.

Tiêu Phàm tủm tỉm cười nói, về tốc độ hắn còn chưa bao giờ thua người cùng giai nào.

Nếu như chính diện đối địch, hắn còn đề phòng một chút, dù sao Sở Dịch Phong cũng là Chiến Hoàng cảnh trung kỳ, hơn nữa còn là cao thủ thứ năm Thiên Bảng.

Nhưng Tiêu Phàm rất khó chịu Sở Dịch Phong lúc nào cũng tự cho là mình đúng, lĩnh ngộ Tam Trọng Phong Thế đột phá Chiến Hoàng cảnh thì có thể hù dọa người khác sao?

Dù thế nào ta cũng đã lĩnh ngộ Tứ Trọng Phong Thế, đột phá Chiến Hoàng cảnh, chẳng lẽ lại còn sợ Sở Dịch Phong ngươi?

- Tốc độ tuy không bằng ngươi, nhưng kiếm ta làm sao có thể không bằng ngươi?

Bị Tiêu Phàm châm chọc, sắc mặt Sở Dịch Phong khó coi tới cực điểm, thế nhưng đầu vẫn còn rất tỉnh táo.

Ta cần bình tĩnh lại, tốc độ không phải là điểm mạnh nhất của ta, mà là kiếm! Trong lòng Sở Dịch Phong nghĩ thầm, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.

- So tiện sao? Ngươi thực sự tương đối tiện.

Tiêu Phàm châm chọc nói một tiếng, khiến cho sắc mặt Sở Dịch Phong cứng đờ.

- Hừ.

Sở Dịch Phong biết rõ chỉ dựa vào lời nói không thể làm gì được Tiêu Phàm, cho dù thắng thì đã sao chứ, mắng chửi người cũng đâu thể mắng chết người.

Điều duy nhất có thể làm chính là lập tức giết chết hắn.

- Phượng Hoàng Kiếm Ảnh!

Một tiếng quát khẽ truyền ra, kiếm trong tay Sở Dịch Phong đâm tới, vô số hỏa diễm sáng chói hiển hiện trên hư không, từ xa nhìn lại, mọi người dường như nhìn thấy từng đầu hư ảnh Phượng Hoàng loạn vũ ở trên không, chói lọi, hoa lệ.

- Kiếm không phải dùng để diễn xiếc, ngươi không xứng sử dụng kiếm.

Tiêu Phàm lắc đầu, kiếm của Sở Dịch Phong quá nhiều hoa mỹ, còn kiếm của Tiêu Phàm chỉ biết giết người.

Cũng đúng lúc này, Tiêu Phàm chậm rãi nâng trường kiếm trong tay, Hủy Diệt Chi Ý xuất hiện, Trời đất dường như bỗng nhiên tối sầm, hư không biến đổi trở nên ngạt thở vô cùng.

Tiêu Phàm không có bất kỳ một động tác dư thừa nào, bước ra một bước, lấy trường kiếm mở đường, xông thẳng vào trong ngọn lửa đầy trời kia.

- Tiêu Phàm đang chuẩn bị làm cái gì, lấy nhục thân đối kháng Hỏa Diễm Kiếm Khí sao?

Đám người vô cùng kinh hãi, nếu như Tiêu Phàm làm từng bước, dựa vào tốc độ xuất thủ, có lẽ còn có thể đứng ở thế bất bại.

Nhưng mà lấy nhục thân cùng vô tận Kiếm Khí tương bác kia, thì làm sao có thể chống đỡ được.

- Các ngươi cũng đừng quên, đến hiện tại Tiêu Phàm vẫn còn chưa sử dụng lực lượng Chiến Hồn.

Có người âm thầm mở miệng, nhắc nhở tu sĩ xung quanh.

- Đúng vậy, hiện tại Tiêu Phàm đến cả Chiến Hồn còn không có sử dụng, đây còn chưa phải ranh giới cuối cùng của hắn.

Đám người lúc này mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm thay đổi liên tục.

- Trảm!

Theo Sở Dịch Phong gầm lên một tiếng, kiếm khí đầy trời từ bốn phương tám hướng phóng tới Tiêu Phàm, khóe miệng Sở Dịch Phong lộ ra một tia cười lạnh, ngươi đã tự tìm chết, ta liền cho ngươi toại nguyện.

- Ngươi vội vã muốn ta chết vậy sao? Ngươi không phải muốn tra tấn ta sao? Chờ không nổi rồi ư?

Tiêu Phàm cười tủm tỉm nói, vốn dĩ không có bất cứ e ngại gì, ngược lại khóe miệng lộ ra một nụ cười tà ác.

- Hồng Trần Tiếu, Tiếu Hồng Trần!

Tiêu Phàm nhàn nhạt mở miệng, Tu La Kiếm kéo kiếm hoa, từng luồng kiếm khí màu bạc xẹt qua hư không, giống như lưu tinh trụy, chợt lóe lên rồi biến mất.

Phốc phốc phốc!

Chỉ một lúc sau, vô số kiếm khí màu đỏ kia đột nhiên nổ tung lên, Tiêu Phàm vọt thẳng vào đám kiếm khí kia, thân thể lướt mấy bước đột nhiên xuất hiện ở phía sau Sở Dịch Phong.

- Kiếm ngươi, cũng không được tốt lắm.

Tiêu Phàm khẽ nói, Tu La Kiếm đột nhiên trực tiếp đâm vào bên trong hậu tâm Sở Dịch Phong, lạnh tới thấu tim.

- Không thể nào, ngươi làm sao có thể nhanh như vậy!

Sở Dịch Phong kinh hãi quay đầu nhìn Tiêu Phàm, trong mắt đều là vẻ sợ hãi, hắn nào ngờ Tiêu Phàm lại đáng sợ như thế.

- Là ngươi quá chậm, hiện tại ta không chỉ muốn hạ nhục ngươi mà còn muốn giết ngươi.

Trong mắt Tiêu Phàm đều là vẻ lạnh lùng, trường kiếm nhấc lên, một cỗ hủy diệt kiếm khí đột nhiên chấn vỡ hồn phách Sở Dịch Phong.

Cùng lúc đó, Tiêu Phàm triệu hồi U Linh Chiến Hồn, điên cuồng cắn nuốt Hồn Lực Chiến Hồn Phượng Hỏa Kiếm của Sở Dịch Phong.

- Ngươi!

Trong miệng Sở Dịch Phong đầy máu tươi, hắn nào nghĩ đến Tiêu Phàm cũng dám giết chết hắn:

- Ta là con trai của gia chủ Sở gia, ngươi không thể giết ta!

- Trên đời này, có ai mà ta không thể giết?

Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, Sở Dịch Phong ngươi là kẻ cực kỳ ác độc, ngươi mới rồi muốn giết ta thì được, ta giết ngươi lại không được ư?

Trên đời này ở đâu có chuyện tốt như thế này, nếu đã muốn giết người, vậy thì phải chuẩn bị tốt tinh thần bị người ta giết chứ.

Trường kiếm run lên, vô số hủy diệt kiếm khí lập tức xé nát hồn phách Sở Dịch Phong.

- Mạng hắn là của ta!

Vào thời khắc Tiêu Phàm chuẩn bị vứt thi thể Sở Dịch Phong, bỗng nhiên một cỗ khí tức bàng bạc từ phía dưới vọt tới, một quyền xuyên qua lồng ngực Sở Dịch Phong.

MinhLâm - Lục Đạo -