Vô Thượng Sát Thần

Chương 442: Tầng Thứ Bảy Vô Tận Chiến Quyết




Trở thành Cửu Phẩm Luyện Dược Sư dễ dàng như vậy sao?

Tiêu Phàm một trận phiền muộn nhìn Lê Ngự cùng Tần Mặc, hắn không nghĩ tới hai người vậy mà đỏ mắt như thế, nếu có một ngày bọn hắn biết, bản thân căn bản không có sư tôn, không biết sẽ có ý nghĩ gì.

- Tiểu hữu, Huyệt Vị Đồ này ta có thể nghiên cứu một chút hay không?

Hề Lão mặc dù không xuống mặt mũi bái Tiêu Phàm làm sư, nhưng vẫn không muốn buông tha cơ hội này.

- Đương nhiên có thể.

Tiêu Phàm không chút do dự nói ra. Hề Lão là Bát Phẩm Luyện Dược Sư, có lẽ hắn có thể phát hiện huyền bí giữa huyệt vị cùng Hồn Lực.

- Đa tạ.

Hề Lão hơi hơi thi lễ, cười không ngậm miệng được.

- Mọi người đi thôi, hôm nay không say không về, Hỏa Hoàng bọn hắn đã đợi rất lâu.

Tiêu Phàm cười cười, dẫn đầu hướng về Vân Lai Khách Sạn đi đến.

Trong bữa tiệc, đám người vui vẻ hòa thuận, dù là Hề Lão cũng không có bày ra bộ dáng làm giá nào, cùng đám người hoà mình, vẫn không quên hướng Tiêu Phàm thỉnh giáo mấy vấn đề.

Nếu là y thuật, Tiêu Phàm đều hỏi gì đáp nấy, điều này khiến Hề Lão càng thêm chấn kinh thực lực Tiêu Phàm.

- Vân Lão, ta có hai huynh đệ, muốn cho bọn hắn đi Vô Kiếm Nhai lĩnh hội Kiếm Thế, không biết có thể hay không.

Uống rượu đến một nửa, Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng nói.

- Đương nhiên có thể, ngày mai ta an bài một cái.

Hướng Vinh không chút do dự nói, thân làm Linh Điện Đại Trưởng Lão điểm ấy đặc quyền thì vẫn có.

- Tiểu Lang, còn không tạ ơn Hướng Lão?

Tiêu Phàm nhìn Phong Lang cười nói.

- Đa tạ Hướng Lão.

Phong Lang cảm kích nhìn Tiêu Phàm, hướng về phía Hướng Vinh hơi hơi thi lễ. Hắn cùng Thiên Tàn hai người cách Tứ Trọng Kiếm Thế chỉ có một bước, một mực nghe Vô Kiếm Nhai hết sức kỳ lạ, hai người tự nhiên sẽ không bỏ qua dạng cơ hội này.

Mặc dù mặt ngoài cảm tạ Hướng Lão, nhưng nội tâm cảm kích lại là Tiêu Phàm. Có thể không quên bọn hắn, người như vậy mới xứng để huynh đệ hai người bọn họ đi theo.

- Tiêu Phàm, hồ lô rượu cho ngươi.

Hỏa Hoàng uống say bí tỉ, tiện tay ném cho Tiêu Phàm một cái hồ lô rượu.

- Đa tạ Hỏa Hoàng tiền bối.

Tiêu Phàm liếc mắt quét hồ lô rượu, trong lòng hơi hơi kinh ngạc, trong này vậy mà đổ đầy Lục Phẩm Dược Tửu, cũng coi là đạt tới yêu cầu Túy Ông.

Hơn nữa, Dược Tửu này giá trị không thể đo lường, đoán chừng lại để cho Hỏa Hoàng đại thổ huyết.

Tiệc rượu tiến hành đến sáng ngày thứ hai, đám người lúc này mới tán đi. Thời khắc rời đi, Tiêu Phàm tiến đến bên tai Hỏa Hoàng, nói nhỏ: - Hỏa Hoàng sư huynh, có phải đã đột phá Chiến Đế hay không?

Hỏa Hoàng nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, sau đó đạp không mà lên, biến mất ở cuối chân trời.

- Không nói thì thôi.

Tiêu Phàm bĩu môi, nhún vai nói.

- Tiểu Lang, ngươi mang theo đại ca cùng Hướng Lão đi đi.

Tiêu Phàm lại cho Phong Lang một cái ánh mắt.

- Vâng, công tử.

Phong Lang gật đầu, không bao lâu liền dẫn Thiên Tàn đi theo Hướng Vinh rời đi. Hướng Vinh nhìn thấy Thiên Tàn hơi hơi cau mày một cái, lại liếc mắt thật sâu nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm biết Hướng Vinh đoán chừng đã đoán được thân phận Thiên Tàn, chỉ là không có đánh phá mà thôi.

- Lê Lão, ngươi thật muốn lưu tại Thần Châm Các?

Tiêu Phàm nhìn về phía Lê Ngự nói.

- Chẳng lẽ sư huynh còn không có thừa nhận ta làm sư đệ sao?

Lê Ngự có chút không vui nói.

- Lê sư đệ, về sau ta còn muốn ngươi giúp đỡ thêm.

Tần Mặc cười khan một tiếng. Hắn trước bái sư tôn môn hạ Tiêu Phàm, tự nhiên trở thành sư huynh Lê Ngự, có thể ép Lê Ngự một đầu, trong lòng hắn vui trộm.

Dù sao qua nhiều năm như vậy, đều là Lê Ngự vượt qua hắn, cảm giác xoay người làm chủ nhân chính là thoải mái.

- Hừ, đó là tự nhiên.

Lê Ngự mặc dù trong lòng khó chịu người sư huynh Tần Mặc này, nhưng vẫn nhắm mắt nói, dù sao hắn coi trọng nhất chính là tôn sư trọng đạo.

- Khụ khụ, vậy liền phiền phức hai vị sư đệ.

Tiêu Phàm vội ho một tiếng, hai lão gia hỏa tràn ngập mùi thuốc súng, vạn nhất đánh nhau thì mệt rồi.

- Sư huynh khách khí.

Hai người hơi hơi thi lễ nói, đối với "Sư huynh" vẫn là cực kỳ tôn trọng.

- Ta muốn rời đi một hồi, Thần Châm Các liền phiền phức các ngươi.

Tiêu Phàm nói ra:

- Tiểu Kim, chúng ta đi.

Cũng không đợi đám người phản ứng, Tiêu Phàm xoay người ngồi ở trên lưng Tiểu Kim, hai người hóa thành một vệt sáng biến mất ở hướng cửa thành.

Cổng thành phía nam, Tiêu Phàm trong một nhóm phòng rách nát tìm kiếm thân ảnh Túy Ông, khiến hắn thất vọng là cũng không phát hiện bóng dáng Túy Ông.

Chẳng lẽ hôm qua trợ giúp hắn xong, Túy Ông đã thực rời đi?

Chắc không phải, thời khắc Túy Ông rời đi còn bắt hắn chuẩn bị kỹ càng rượu.

- Gặp chỗ cũ.

Đột nhiên, một đạo phiêu miểu âm thanh bên tai Tiêu Phàm vang lên. Màng nhĩ Tiêu Phàm khẽ run lên, đây chính là thanh âm Túy Ông sao?

- Tiểu Kim, theo ta đi.

Tiêu Phàm đạp không mà lên, cấp tốc hướng về nơi xa lao đi.

Cũng đúng lúc này, cách đó không xa xuất hiện hai đạo thân ảnh, nhìn phương hướng Tiêu Phàm rời đi lộ ra quang mang băng lãnh, trong đó một người toàn thân cồng kềnh, sắc mặt vuông vức nghiêm nghị.

Nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy, tự nhiên sẽ nhận ra được tên này không phải là Úy Nguyệt Sinh sao?

Về phần một người khác lại là một lão giả gầy gò, trên người phát ra khí tức không yếu hơn Úy Nguyệt Sinh bao nhiêu.

- Cũng dám đơn độc rời Đế Đô, đúng thực sự là tự tìm cái chết! Ninh Vực Trưởng Lão, lần này chúng ta có chung mục tiêu, ta chỉ cần Tiêu Phàm chết, cái khác ta mặc kệ.

Sắc mặt Úy Nguyệt Sinh âm trầm vô cùng.

Hôm qua bị Túy Ông làm nhục khiến hắn mất hết mặt mũi, mặc dù không làm gì được Túy Ông, nhưng Tiêu Phàm hắn cũng không đặt ở trong lòng.

- Được.

Lão giả gầy gò gật đầu, lão giả chính là người lần trước cản trở Hỏa Hoàng giết chết An Tầm, Ninh gia Tam Trưởng Lão Ninh Vực.

Hai người nhìn nhau, đạp không đuổi kịp bước chân Tiêu Phàm.

Thời gian nửa nén hương, Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim đi tới bên trong một cái sơn cốc, lại phát hiện Túy Ông nằm trên một tảng đá sưởi nắng.

- Tiền bối, ta tới rồi.

Tiêu Phàm cung kính hướng về phía Túy Ông một xá nói.

- Làm sao, lão đầu ta làm không làm được sư tôn ngươi?

Túy Ông lạnh lùng quét liếc mắt Tiêu Phàm, một cỗ khí thế ngút trời bao phủ Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm chỗ nào biết Túy Ông nói giận thì giận, hắn chỉ cảm thấy hãm sâu bùn trạch, thân thể không thể động đậy, Tiểu Kim một bên giương nanh múa vuốt, thiếu chút nữa thì xông lên.

- Tiền bối, tiểu tử đã có lão sư, lần này là vì đưa rượu tới cho tiền bối.

Tiêu Phàm cười khổ nói, không làm gì được Túy Ông đành phải xin khoan dung.

Tiêu Phàm vừa mới lấy ra hồ lô rượu, sau một khắc, hồ lô rượu liền xuất hiện ở trong tay Túy Ông. Túy Ông uống mấy ngụm lớn, lúc này mới nói ra: - Rượu không sai! Ta biết ngươi bái lão bất tử kia làm sư, bất quá, hắn cũng quản không được ngươi lại bái ta làm sư.

Khóe miệng Tiêu Phàm giật một cái, Túy Ông này thực sự là bá đạo, bất quá nghĩ đến Túy Ông thực có thể là hảo hữu Bắc Lão, hắn lại không thể làm gì.

- Tiêu Phàm gặp qua lão sư.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn cúi người. Túy Ông dạy hắn lĩnh ngộ Sát Ý, cũng coi như là sớm có tên sư đồ.

- Ha ha, đồ nhi ngoan.

Túy Ông lập tức cười không ngậm miệng được. Trong bàn tay, một vệt sáng bắn về phía Tiêu Phàm, Tiêu Phàm buông tay, trong tay có thêm một bản thư tịch rách nát.

- Cái này coi như là lễ gặp mặt của vi sư.

Túy Ông thản nhiên nói, trong lòng lại bổ sung một câu:

- Hi vọng tiểu tử ngươi có thể nhìn ra huyền bí của sách này.

- Đa tạ lão sư.

Tiêu Phàm hơi thi lễ, sau một khắc, hắn mở sách trong tay ra, ánh mắt trong nháy mắt ngốc trệ tại chỗ.

Trong mắt hắn, kiểu chữ cùng bức hoạ trên thư tịch tựa như sống lại, gần như đồng thời, Vô Tận Chiến Điển bên trong Hồn Hải cũng hơi hơi rung rung, Tiêu Phàm tựa như nhìn thấy từng bức họa.

Tiêu Phàm trong lòng kinh hãi vô cùng, run giọng nói:

- Cái này, đây là tầng thứ bảy Vô Tận Chiến Điển?

MinhLâm - Lục Đạo -