Nghe được lời Tiêu Phàm, Úy Nguyệt Sinh sắc mặt tái nhợt, hận không thể một cái tát chết Tiêu Phàm. Đáng tiếc, trước đó hắn không dám chính diện xuất thủ, chỉ dám dùng ám chiêu.
Hiện tại Hề Lão ở đây, Úy Nguyệt Sinh hắn càng không dám chính diện xuất thủ.
- Tiêu Phàm, ngươi như vậy là thái độ gì? Úy Thống Lĩnh giúp ngươi giết bọn hắn, lấy lại uy danh cho ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi, còn ngậm máu phun người!
Úy Nguyệt Sinh còn chưa mở miệng, Lam Lạc lại đột nhiên quát lạnh nói.
- Vậy theo ý ngươi, ta có phải nên quỳ xuống, dập đầu hắn mấy cái? Sau đó đưa lễ vật nói tạ ơn?
Tiêu Phàm mặt coi thường nhìn Lam Lạc, con ngươi hắn cũng càng ngày càng lạnh lẽo.
- Đúng là như thế.
Lam Lạc không chút nghỉ ngợi nói.
- Uổng cho ngươi lại là Lễ Bộ Thượng Thư của Đại Ly Đế Triều, sự có mặt của ngươi chính là sỉ nhục của Đại Ly Đế Triều.
Tiêu Phàm cười lạnh nói.
- Ngươi!
Lam Lạc vô cùng phẫn nộ, nhưng khi nhìn đến Hề Lão, sát khí vừa chuẩn bị bộc phát trong nháy mắt bị hắn áp chế xuống.
- Ngươi ngươi cái gì! Ta giết nhi tử ngươi, ngươi sẽ giúp ta lấy lại uy danh sao? Hai nhi tử Úy Thiên Lang và Úy Thiên Hổ của Úy Nguyệt Sinh đều chết trong tay ta, hắn hận không thể giết ta, còn biết giúp ta?
Tiêu Phàm đột nhiên phát ra sát khí cường đại, lạnh lùng nhìn Lam Lạc.
Đám người kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, không nghĩ là hắn lại nói rõ việc này, hơn nữa còn dám khiêu khích Lam Lạc.
Lam Lạc là tu vi Chiến Hoàng trung kỳ, một Chiến Vương đỉnh phong như ngươi sao có thể sánh?
Dù ngươi có thể chém giết Phong Vương Chiến Vương, chiến thắng cao thủ Thiên Bảng thì thế nào?
Đột phá Chiến Hoàng cảnh, mỗi một cảnh giới chênh lệch đều khác biệt một trời một vực, căn bản không thể so sánh nổi.
- Lam Lạc ngươi hôm nay tới đây nháo, không phải là muốn báo thù sao?
Thanh âm Tiêu Phàm lại vang lên, lạnh giọng nói:
- Ta có thể xác nhận nói cho ngươi biết, Lam Lạc, cho dù con trai của ngươi còn sống, ta cũng dám giết hắn một lần nữa!
- Hỗn xược!
Lam Lạc sát khí rốt cuộc không có bất kỳ che dấu nào, khí thế Chiến Hoàng cảnh triển lộ ra.
- Hôm nay Thần Châm Các khai trương, vốn không muốn thấy máu chảy, nhưng hôm nay Tiêu mỗ tâm tình tốt, cho ngươi một cơ hội báo thù, lăn tới đây nhận lấy cái chết.
Tiêu Phàm lạnh lùng liếc nhìn Lam Lạc, liền bay lên không trung.
- Ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Lam Lạc phẫn nộ nói, nhưng trong lòng thì mừng thầm. Thấy Hề Lão không có ngăn cản, Lam Lạc không chút do dự vọt lên không trung.
Đám người có chút phản ứng không kịp, vừa rồi cũng chỉ là tranh đấu miệng lưỡi, làm sao đột nhiên lại chiến đấu rồi.
Đám người ngẩng đầu nhìn về không trung, lại nhìn thấy Tiêu Phàm cùng Lam Lạc hai người giằng co trên không, người chưa xuất thủ, hai cỗ khí thế đột nhiên đâm vào cùng một chỗ.
- Oanh long long!
Hồn Lực ba động đáng sợ va chạm về bốn phương tám hướng, hư không truyền đến từng đợt tiếng nổ đùng đoàng, cực kỳ đáng sợ.
- Lam Lạc, lời xấu cũng nên nói trước. Hôm nay,Tiêu Phàm ta chết, là vận mệnh ta đã như vậy! Nếu như ngươi chết, Lam gia ngươi nếu còn dây dưa không ngừng, Tiêu mỗ nhất định diệt Lam gia ngươi. Ở đây tất cả mọi người có thể làm chứng.
Âm thanh Tiêu Phàm lạnh lùng nói.
- Theo như ý ngươi.
Tiêu Phàm còn không lo lắng, Lam Lạc hắn há lại sợ chết. Dù sao hắn cũng đường đường là Cường giả Chiến Hoàng trung kỳ, đối với thực lực của mình vẫn cực kỳ tự tin.
- Hề Lão, chuyện này?
Lê Ngự lo lắng nhìn Tiêu Phàm, đành phải đưa ánh mắt chuyển hướng sang Hề Lão.
Hề Lão híp hai mắt, thản nhiên nói:
- Ân oán ở đây, nếu ai nhúng tay, đừng trách lão hủ không nể mặt mũi.
Thanh âm Hề Lão không nhỏ, nhưng mà tất cả mọi người ở đây đều nghe được từng câu từng chữ. Lời này nhìn qua giống như nói cho tất cả mọi người ở đây nghe, trên thực tế lại là nói cho Úy Nguyệt Sinh nghe.
Dù sao, Úy Nguyệt Sinh là Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong, nếu như hắn nhúng tay, trận chiến đấu này căn bản không còn gì phải bàn, Tiêu Phàm hẳn phải chết.
Trong lòng Lê Ngự cảm giác nặng nề không biết nên nói gì, mặc dù hắn không muốn Tiêu Phàm chết, nhưng hắn càng thêm tin tưởng Hề Lão, đến Hề Lão còn không lo, hắn lại lo lắng gì đây?
Hướng Vinh, Y Vân cùng Tần Mặc sắc mặt âm tình bất định. Phong Lang trong lòng nhấc lên một cỗ sát khí ngút trời, con ngươi lạnh lẽo nhìn hơn mười người Lam gia, thiếu chút nữa thì không nhịn được xuất thủ.
Úy Nguyệt Sinh mặt âm trầm, trong lòng cười lạnh nói:
- Chiến Vương cảnh muốn chém giết Chiến Hoàng cảnh trung kỳ? Đúng là nằm mơ, thật sự cho rằng trở thành Tuyệt Thế Chiến Vương liền có thể vô địch thiên hạ?
- Lấy Chiến Vương cảnh đỉnh phong đối chiến Chiến Hoàng trung kỳ, Tiêu Phàm thực sự là gan to bằng trời, mặc dù lần trước hắn giết chết Tần Đao, nhưng lần đó là bốn Chiến Vương đồng thời xuất thủ, nói Tần Đao chết ở Trong tay Tiêu Phàm, còn không bằng nói là bị bốn người mài chết.
- Đúng vậy, Tiêu Phàm gần như không có khả năng là đối thủ Chiến Hoàng trung kỳ, dù ta nghe nói hắn đã trở thành Tuyệt Thế Chiến Vương.
- Thực không biết hắn cuồng vọng hay là vô tri, tự tìm cái chết, cũng không trách được người khác.
Phần lớn số người đều không xem trọng Tiêu Phàm, kỳ tích cũng không phải có thể dễ dàng sáng tạo ra.
- Giết!
Trong không trung, Tiêu Phàm bước chân nhảy, trong nháy mắt xuất hiện ở trước người Lam Lạc, Tu La Kiếm vung vẩy ra, thanh âm khủng bố kêu to vô cùng chói tai.
- Tốc độ thật nhanh! Không hổ là người lĩnh ngộ Tứ Trọng Thế.
Con ngươi đám người co rụt lại, bị tốc độ Tiêu Phàm làm cho chấn kinh.
- Hàn Phong Khiếu.
Lam Lạc mặc dù kinh ngạc với thực lực Tiêu Phàm, nhưng trong lòng thì cực kỳ khinh thường, tốc độ này so với bản thân Chiến Hoàng cảnh trung kỳ vẫn còn chênh lệch không nhỏ.
Theo một tiếng hắn hét lớn, một đạo kiếm cuồng phong mấy chục trượng quét về hướng Tiêu Phàm, phong bạo gầm hét giận dữ khiến linh hồn người ta phát run.
Một kích này chính là Thất Phẩm Chiến Kỹ chân chính, ẩn chứa một loại Ý công kích. Uy lực của Ý vượt xa so với Thế, điều này có thể thấy rõ.
Thiên Địa Tiêu Sát chi ý của Tiêu Phàm có thể làm cho không gian tràn ngập khí tức khắc nghiệt cùng hủy diệt, mà Hàn Phong Khiếu này lại có thể dẫn ra gió bốn phía, biến gió thành công kích, so với lĩnh ngộ Phong Thế còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Cuồng phong ngày càng bá đạo, bao phủ Tiêu Phàm ở bên trong, tựa như muốn xé nát Tiêu Phàm.
- Ý công kích quả nhiên so với Thế còn đáng sợ hơn rất nhiều, có điều, Tuyệt Thế Chiến Vương có thể trảm cường giả Chiến Hoàng, điều này nói rõ, Tứ Trọng Thế không hề yếu hơn so với Ý!
Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm nói.
Tiêu Phàm rất muốn xác minh một chút, uy lực Tứ Trọng Thế như thế nào. Sau một khắc, Hồn Lực cuồn cuộn trút vào bên trong Tu La Kiếm, đột nhiên mấy chục trượng kiếm mang màu trắng khủng bố trực tiếp xuyên thủng qua khu vực phong bạo.
- Hồng Trần Sát!
Trong lòng Tiêu Phàm quát nhẹ, từng đạo ngân huy sáng chói tràn ngập về bốn phía, sau đó trong nháy mắt chui vào hư không, khí thế sát phạt tại hư không hiển hiện.
Giờ phút này Tiêu Phàm cũng không thi triển Sát Ý, bởi vì hắn thấy Lam Lạc tuy mạnh, nhưng chỉ mạnh hơn Tần Đao một chút, chỉ là chiến kỹ so với Tần Đao cường đại hơn nhiều.
Ầm ầm ầm!
Phong bạo trên không đột nhiên nổ tung, hóa thành từng đạo phong nhận quét sạch bốn phía. Thân ảnh Tiêu Phàm từ trong phong bạo hiện ra, hắn tiến người lên, thi triển Tứ Trọng Phong Thế, tốc độ đạt tới cực hạn.
- Phong Bạo Chi Hải!
Sắc mặt Lam Lạc trầm xuống, hắn phát hiện Tiêu Phàm còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng, không chỉ lĩnh ngộ Tứ Trọng Phong Thế, hơn nữa còn lĩnh ngộ Tứ Trọng Kiếm Thế.
Hắn không thể không thi triển toàn bộ thực lực, thanh âm chưa dứt, thân ảnh hắn đột nhiên ẩn hiện tại hư không. Hư không nổi lên một trận sóng gió đáng sợ, đợt sau mạnh hơn đợt trước, đây là Phong Bạo Chi Hải chân chính. Hắn muốn giết Tiêu Phàm ở trong Phong Bạo Chi Hải này.