Vô Thượng Sát Thần

Chương 412: Hình Điện Trưởng Lão Cổ Quái




- Ngươi không phải người, là ma quỷ!

Năm đại Phong Vương Chiến Vương còn lại cũng triệt để sợ hãi. Tiêu Phàm người này thực lực cường đại không nói, sát phạt quả đoán, xuất thủ tàn nhẫn.

Nơi này chính là Chiến Hồn Học Viện, ở chỗ này giết người là muốn tiếp nhận lửa giận Hình Điện.

- Hồng Trần Sát!

Đáp lại bọn hắn chỉ có một kiếm Tiêu Phàm, năm người dưới sinh tử, tất cả đều bị chặn ngang, máu tươi cuồng phún.

Bên trong đại điện chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, cửu đại Phong Vương Chiến Vương bị Tiêu Phàm giết sạch, dạng tốc độ này, dạng thực lực này quá dọa người.

Ánh mắt Tiêu Phàm liếc nhìn bốn phía đại điện, đại

điện bình tĩnh, an tường sớm đã biến thành huyết sắc, huyết tinh nồng đậm, khắc nghiệt chi khí tràn ngập không gian.

Những người khác nếu nhìn thấy vô số cỗ thi thể nơi này, ai có thể nghĩ đến nơi này lại là tổng bộ Ngoại Viện Đế Minh?

Ngoại Viện mấy ngàn Chiến Vương học viên thế lực không ít, Đế Minh có thể trở thành đệ nhị đủ để có thể thấy được Đế Minh cường đại, nhưng mà Đế Minh bây giờ lại bị Tiêu Phàm tận diệt.

Nếu như không phải hắn thủ hạ lưu tình, người ở đây tuyệt đối không một ai có thể rời đi.

Cho dù là Úy Thiên Lang, cũng là Tiêu Phàm cố ý để hắn rời đi, bởi vì chỉ có hắn có thể nhìn thấy Nam Cung Thiên Dật. Nam Cung Thiên Dật không phải muốn giết hắn sao? Máu tươi của Đế Minh chính là đáp lại cho ngươi.

Hồn Lực Tiêu Phàm quét qua, Hồn Giới mặt đất tất cả đều rơi vào trong tay hắn, nhiều đến ba bốn mươi cái, trong đó đồ tốt có không ít, bất quá đối với Tiêu Phàm mà nói không có quá nhiều tác dụng.

Ngược lại là đối với tu sĩ Linh Điện mà nói, đây cũng là đồ tốt, đủ để cho không ít người tiến một bước.

- Tiêu Phàm, cút ra đây!

Đột nhiên, bên ngoài đại điện truyền đến một đạo thanh âm phẫn nộ, lại là Úy Thiên Lang. Giờ phút này Úy Thiên Lang đoán chừng trong lòng đang rỉ máu.

- Đến nhanh như vậy?

Tiêu Phàm hơi ngoài ý muốn, mị mị hai mắt, dẫn theo Tu La Kiếm hướng đại điện bên ngoài đi đến.

Dẫn đầu tiến vào tầm mắt Tiêu Phàm là Úy Thiên Lang cùng Huyền Cung Đại Trưởng Lão Mộ Thần Phong. Nhưng mà hai người giờ phút này cũng không phải là nhân vật chính, tại trước người hai người còn đứng một lão giả khô gầy.

Khô gầy lão giả hai con ngươi hãm sâu lộ ra một cỗ sắc bén chi khí giống như đao, cho người ta một loại cảm giác người lạ chớ tới gần.

- Tiêu Phàm, ngươi dám giết mấy chục tu sĩ Đế Minh ta, hôm nay ai cũng cứu không được ngươi!

Sắc mặt Úy Thiên Lang trắng bệch, hắn danh xưng thủ hạ đệ nhất chiến tướng của Nam Cung Thiên Dật. Hôm nay Đế Minh đều không gánh nổi, đã mất mặt trước Nam Cung Thiên Dật.

Nếu như không nghĩ cách giết chết Tiêu Phàm, người chết kế tiếp, khả năng chính là Úy Thiên Lang hắn.

Hắn biết Nam Cung Thiên Dật, đối với người vô dụng cho tới bây giờ đều là một cước đá văng.

- Giết thì như thế nào? Kẻ giết người vĩnh viễn phải giết, người Đế Minh ngươi nếu không giết ta, chẳng lẽ ta còn đứng ở đó để các ngươi giết sao? Buồn cười!

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng.

- Hiện tại ngươi giết người, ngươi còn cãi lý?

Mộ Thần Phong phẫn nộ quát. Hồn Lực quét qua lập tức phát hiện tình huống bên trong đại điện, đây chính là ba bốn mươi cái Chiến Vương cảnh đó, hơn nữa còn có mấy tên Phong Vương Chiến Vương, vậy mà tất cả đều bị Tiêu Phàm giết.

Kẻ này nếu không chết rất có thể là Giang Thiên Vũ kế tiếp, lần tiếp theo không may chính là Huyền Cung. Mộ Thần Phong không muốn Huyền Cung biến thành Linh Điện như bây giờ.

- Ngươi câm miệng cho ta!

Tiêu Phàm nâng trường kiếm, nhìn hằm hằm Mộ Thần Phong.

Tu sĩ bốn phía kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, tiểu tử ngươi gan to bằng trời à, cũng dám nói chuyện như thế với Mộ Thần Phong, nhất định chính là tự tìm tới cái chết.

Cho dù Mộ Thần Phong không đối phó ngươi, lão đầu bên cạnh kia là Hình Điện Trưởng Lão, hắn một câu liền có thể quyết định ngươi sống hay chết.

Nghe nói như thế, Mộ Thần Phong không những không giận mà còn cười, nhưng trong lòng thì băng lãnh tới cực điểm, lạnh giọng nói:

- Lần này không chơi chết tiểu tử ngươi, ta không phải họ Mộ!

- Tại Chiến Hồn Học Viện giết người, ngươi chẳng những không nhận sai, còn quát lớn Trưởng Lão, có biết tội không?

Khô gầy lão giả rốt cục nói chuyện, trong giọng nói mang theo một tia uy nghiêm.

- Có tội gì?

Tiêu Phàm lạnh lùng cười nói:

- Vừa rồi bọn hắn muốn giết ta, ngươi ở đâu?

- Sự thật bày ở trước mắt, Bản Trưởng Lão chỉ nhìn chứng cứ, thi thể đầy đất chính là chứng cứ, ngươi còn có cái gì để nói?

Khô gầy lão giả quát lớn.

- Mộ Thần Phong cùng người Đế Minh hại ta, về phần chứng cứ, có hay không thì có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ ta lấy ra chứng cứ ngươi sẽ đứng ở bên ta?

Tiêu Phàm mặt coi thường, muốn nói chứng cứ, hắn trên người là có, chẳng qua là cảm thấy cầm ra không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Mộ Thần Phong biết hắn sẽ bị Đế Minh giết chết, không phải là tùy ý để Úy Thiên Lang mang đi sao? Nếu như bản thân thực lực yếu, hiện tại đã sớm là một bộ thi thể băng lãnh.

Hình Điện Trưởng Lão ai biết rõ là gì, vạn nhất là cùng Úy Thiên Lang rắn chuột một ổ thì sao?

Bản thân đem chứng cứ lấy ra, bọn hắn lại hủy diệt, đến lúc đó liền thực sự khó lòng giãi bày.

- Bản Trưởng Lão thân làm Hình Điện Trưởng Lão, tự nhiên đặt ở công bằng.

Khô gầy lão giả tức giận nói:

- Ngươi nếu không có chứng cứ, Bản Trưởng Lão liền dẫn ngươi về Hình Điện chịu phạt.

- Nghiêm Trưởng Lão, kẻ này giết ba mươi tám người Huyền Cung, hung tàn thành tính, nên xử tử tại chỗ!

Mộ Thần Phong vội vàng mở miệng nói, hắn không muốn Tiêu Phàm còn có cơ hội sống sót.

- Ngươi làm Hình Điện Trưởng Lão hay ta làm?

Khô gầy lão giả thản nhiên nói, trong mắt lóe lên một tia không thích.

- Đương nhiên là Nghiêm Trưởng Lão.

Mộ Thần Phong biến sắc, trong lòng có loại dự cảm không tốt. Bình thường Nghiêm Trưởng Lão đối với hắn cũng rất khách khí, làm sao hôm nay ngữ khí lại như thế?

Tiêu Phàm cũng hơi hơi ngoài ý muốn, Nghiêm Trưởng Lão không phải do Mộ Thần Phong cùng Úy Thiên Lang mời tới sao? Làm sao giận dữ mắng mỏ Mộ Thần Phong a.

- Tiêu Phàm, cùng ta về Hình Điện!

Nghiêm Trưởng Lão liếc mắt nhìn Tiêu Phàm, quát khẽ nói, quay người liền đạp không mà lên.

Tiêu Phàm một trận cổ quái, như thế nào đi nữa cũng nên đem bản thân trói gô đi, làm sao tùy ý để mình đi theo? Vạn nhất mình thừa dịp nhiều người, chạy trốn thì sao?

- Vâng, Nghiêm Trưởng Lão.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi vẫn theo Nghiêm Trưởng Lão rời đi. Cùng Nghiêm Trưởng Lão duy trì khoảng cách nhất định, trong lòng đề phòng tới cực điểm.

Nghiêm Trưởng Lão này rất cổ quái, đã không phải đứng cùng Mộ Thần Phong cùng Úy Thiên Lang một phương, cũng không phải đứng ở Tiêu Phàm một phương, thật chẳng lẽ muốn về Hình Điện?

Nghĩ vậy, thần sắc Tiêu Phàm càng ngày càng ngưng trọng.

- Mộ Trưởng Lão, Nghiêm Trưởng Lão hôm nay làm sao vậy?

Thần sắc Úy Thiên Lang khó coi nói.

- Ta cũng không rõ.

Mộ Thần Phong lắc đầu:

- Đế Minh các ngươi phải có người cùng Hình Điện Trưởng Lão đi, có thể đi tìm hiểu, ta cảm giác Tiêu Phàm này sẽ không có việc gì.

- Vô luận như thế nào hắn đều phải chết!

Vừa nghĩ tới Tiêu Phàm giết thân đệ đệ Úy Thiên Hổ, Úy Thiên Lang liền sát khí trùng thiên.

Lại nói Hình Điện Trưởng Lão mang theo Tiêu Phàm rời Huyền Cung, quỷ dị là cũng không hề rời Chiến Hồn Học Viện, mà là tiến vào một mảnh u tĩnh trúc viên trong Chiến Hồn Học Viện.

Bên trong trúc Viên, từng dãy Tử Tâm Trúc đón gió mà đứng, phát ra thanh âm sàn sạt giống như chương nhạc.

Tại bên cạnh rừng trúc xây dựng mấy căn phòng đơn sơ, bên trong truyền đến thanh âm nước chảy, còn có guồng nước đang chuyển động, là một tiểu viện tuyệt vời độc đáo.

Bất quá, Tiêu Phàm lại không có tâm tư thưởng thức những cái này, nhìn Nghiêm Trưởng Lão cách đó không xa nói:

- Nghiêm Trưởng Lão, ngươi không phải mang ta về Hình Điện sao? Đến nơi này làm cái gì?

- Ngươi đi vào sẽ biết.

Nghiêm Trưởng Lão cười nhạt một cái nói, nụ cười này khiến Tiêu Phàm trong lòng đề phòng cùng cảnh giác tất cả đều buông lỏng.

MềuSiuBự - Lục Đạo -