Có hắn, ta tâm tình không tốt, ngươi tự xem xử lý như thế nào!
Đây là muốn xua đuổi An Dược Hoàng sao? Lúc An Dược Hoàng nghe thấy câu này, Tiêu Phàm bọn hắn tự nhiên không để ở trong lòng, nhưng trong lòng Y Vân thì chấn động vô cùng.
An Dược Hoàng, đây chính là Dược Hoàng đó, Hoàng Giả bên trong Luyện Dược Sư, Thất Phẩm Đỉnh Giai Luyện Dược Sư.
Nhưng mà, Tiêu Phàm mặt coi thường còn nói câu kia, Y Vân đã sớm mắt trợn tròn, tiểu tử này thực sự là hoàn toàn phách lối như trước đây.
Hỏa Hoàng vô cùng khó xử, hắn rất muốn chữa bệnh, nhưng lại không muốn đuổi An Dược Hoàng đi.
- Tiểu An, ngươi trước đi ra.
Hề Lão một mực trầm mặc đột nhiên mở miệng nói. Ánh mắt Hỏa Hoàng lộ ra vẻ cảm kích, nơi này, An Dược Hoàng có thể ghi hận bất luận kẻ nào, nhưng không dám ghi hận Hề Lão.
Hai người địa vị và thực lực chênh lệch cách xa, cho dù ghi hận cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Trong lòng An Dược Hoàng cảm giác nặng nề, lạnh lùng liếc mắt trừng Tiêu Phàm, hất áo bào, hừ lạnh một tiếng rời đi.
- Tiểu hữu, bây giờ có thể nói a.
Hề Lão cười nhạt một cái nói, hắn cũng không bởi vì Tiêu Phàm phách lối mà tức giận, ngược lại lộ ra một tia hân thưởng.
Người trẻ tuổi, nghé con mới sinh không sợ cọp, huống chi, lúc đầu cũng là An Dược Hoàng không đúng trước, coi Tiêu Phàm tuổi còn trẻ liền có thể không nhịn được châm chọc.
- A ~
Hề Lão vừa dứt lời, Hỏa Hoàng đột nhiên một tiếng hét thảm, thân thể trong nháy mắt cuộn tròn núp ở cùng một chỗ, bắt đầu ở mặt đất lăn lộn.
Ngay sau đó, một cỗ hàn khí đáng sợ từ trên người hắn tản ra, đám người bị một màn này giật mình.
Thân hình Tiêu Phàm lóe lên, lật tay, một cây Long Văn Kim Châm trong tay hắn rung động theo một đạo chưởng ấn đánh ra, kim châm trong nháy mắt chui vào bên trong ngực Hỏa Hoàng.
Thời gian không đến hai cái hô hấp, cổ hàn khí kia lặng yên biến mất, Hỏa Hoàng bỗng nhiên đứng dậy, có loại cảm giác sống lại sau khi chết.
Mỗi lần Hàn Độc tập kích, hắn đều có cảm giác rơi vào hầm băng vạn năm, thân thể đều không thể sai khiến.
- Cái này?
Nhìn thấy Tiêu Phàm dùng một cây kim châm liền ngừng Hàn Độc trong người Hỏa Hoàng, đám người lộ ra vẻ kinh ngạc, dù là Hề Lão cũng không ngoại lệ.
- Tiêu Phàm tiểu hữu, ngươi đây là thủ pháp gì?
Hề Lão nhịn không được hỏi, những người khác cũng lộ ra vẻ tò mò.
- Không có cách xưng hô cụ thể.
Tiêu Phàm lắc đầu. Huyền Hoàng Cửu Châm cũng là bí mật, tự nhiên sẽ không nói ra, bất quá lại sợ mấy người không tin, lại giải thích nói:
- Ta chỉ là đả thông toàn thân kinh mạch và huyệt vị mà thôi, để Hỏa Độc cùng Hàn Độc dung hội tại cùng một chỗ.
- Hàn Độc cùng Hỏa Độc có thể áp chế lẫn nhau, dung hội quán thông, xác thực làm được!
Một tên hôi bào Luyện Dược Sư mở miệng.
- Chỉ là kể từ đó, cũng không thể giải quyết triệt để Hỏa Độc cùng Hàn Độc, mặc dù tạm thời cân bằng, nhưng cân bằng này một khi bị đánh vỡ, vậy coi như càng thêm hung hiểm.
Một lam bào Luyện Dược Sư khác lại lắc đầu nói.
- Nếu như đem Hỏa Độc cùng Hàn Độc dẫn xuất bên ngoài cơ thể thì sao.
Tiêu Phàm nói ra.
- Cho dù dẫn xuất bên ngoài cơ thể ngươi cũng không thể đồng thời tiến hành, hơn nữa, Hỏa Độc trong Chiến Hồn căn bản không có khả năng bị dẫn ra!
Hôi bào Luyện Dược Sư phủ định nói.
Hề Lão trầm mặc không nói, giống như đang suy tư điều gì, chỉ là vô luận như thế nào, hắn cũng không nghĩ ra làm sao đem hai loại độc đồng thời rút ra.
- Ai nói nhất định phải đồng thời tiến hành?
Tiêu Phàm cổ quái nhìn mấy người nói, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí.
Những người khác nhao nhao nhìn Hề Lão, bởi vì lời này là Hề Lão nói ra, bọn hắn liền coi là đạo lý chính xác.
Hề Lão lại một chút cũng không xấu hổ, nhìn Tiêu Phàm nói:
- Nếu như không đồng thời tiến hành mà nói, tất nhiên sẽ gia tốc một loại độc khác tăng trưởng, phản công sẽ càng thêm lợi hại.
- Điều này nói là không sai, nhưng đầu tiên chúng ta phải hiểu rõ hai điểm.
Tiêu Phàm gật đầu, hắn thấy khí độ Hề Lão mới là chân chính bất phàm.
Lập tức lại nói: - Điểm thứ nhất, Hỏa Độc cùng Hàn Độc là sinh ra như thế nào, điểm thứ hai, chính là tiêu trừ độc tố như thế nào! Nếu như ta nhìn không sai, Hàn Độc hẳn là thiên sinh, cùng thể chất Hỏa Hoàng tiền bối có quan hệ, trước khi Hỏa Hoàng tiền bối thức tỉnh Chiến Hồn, thể chất có phải thập phần gầy yếu, thường xuyên phát bệnh hay không?
- Ngươi điều này cũng biết?
Hỏa Hoàng cổ quái nhìn Tiêu Phàm, như có loại cảm giác bị xem thấu.
- Điểm này không sai.
Hề Lão cũng gật đầu, điều này cùng đáp án của hắn kết luận giống nhau như đúc.
- Vậy thì đúng rồi, Chiến Hồn sau khi giác tỉnh, bởi vì Chiến Hồn Hỏa Hoàng tiền bối là Hỏa Thuộc Tính, vì khu trừ thể nội Hàn Độc, Chiến Hồn không ngừng sinh ra lực lượng thuộc tính Hỏa áp chế Hàn Độc. Đáng tiếc, thiên sinh Hàn Độc quá ương ngạnh, chẳng những Hàn Độc không có tiêu tán, ngược lại khiến lực lượng Chiến Hồn ngưng tụ thành một loại Hỏa Độc.
Tiêu Phàm tiếp tục nói.
- Vậy phải như thế nào tiêu trừ độc tố?
Hôi bào Luyện Dược Sư lại hỏi, có vẻ hơi bức thiết.
- Tự nhiên là dẫn ra.
Tiêu Phàm cười thần bí nói:
- Ở đây các vị đều gặp triều tịch rồi chứ.
- Triều tịch cùng cái này có quan hệ gì?
Một đám Luyện Dược Sư không hiểu ra sao.
Chỉ có ánh mắt Hề Lão tỏa sáng, đột nhiên hướng về Tiêu Phàm hơi hơi thi lễ nói:
- Nghe quân nói một buổi, hơn hẳn đọc sách mười năm.
- Lão nhân gia, ngươi thi lễ ta không chịu được đâu.
Tiêu Phàm vội vàng trốn sang một bên. Hắn cảm giác lão giả này là bất phàm nhất, An Dược Hoàng
đều kiêng kị, Tiêu Phàm chỗ nào còn không biết tực lực lão trên một đường luyện dược, Tiêu Phàm tự nhiên không dám khinh thường.
- Hề Lão, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Đám người một mặt Bảo Bảo hiếu kỳ ánh mắt nhìn Hề Lão nói.
- Tiêu Phàm tiểu hữu, lão hủ đem suy nghĩ trong lòng nói ra, nếu như không đúng, mong rằng chỉ ra chỗ sai.
Hề Lão hiền lành cười nói, Tiêu Phàm cười không nói, cũng coi là ngầm thừa nhận.
Thanh âm Hề Lão vang lên lần nữa:
- Lão hủ trước đó chỉ muốn để Hỏa Độc cùng Hàn Độc hoàn toàn chiếm thượng phong, lại là không có phát hiện, hai loại độc tố tranh đấu lẫn nhau lại là một quá trình.
- Có thời điểm, Hỏa Độc chiếm thượng phong, cũng có thời điểm, Hàn Độc chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, hai loại tình huống tại giữa trưa và nửa đêm đạt tới đỉnh phong. Nhưng nếu như tại thời điểm Hỏa Độc chuẩn bị áp chế Hàn Độc, đem Hỏa Độc chậm rãi bóc ra thì sao? Quá trình mặc dù rất chậm, nhưng sẽ không khiến cho một loại độc khác mãnh liệt phản công.
- Mà thời gian tốt nhất để bóc ra độc tố chính là thời điểm thủy triều lên xuống.
Nói đến cuối cùng, ánh mắt Hề Lão nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập một tia hào quang dị dạng, Luyện Dược Sư khác lộ ra một bộ hiểu rõ, trong lòng có chút xấu hổ.
Biện pháp này lại bị một tiểu tử mười bảy mười tám tuổi nghĩ ra được, mà bọn hắn chỉ biết theo phong trào.
- Tiêu Phàm tiểu hữu, không biết lão hủ nói có đúng không?
Hề Lão cười hỏi.
- Đúng, đúng.
Tiêu Phàm cười nói, sau đó nhìn Hỏa Hoàng liếc mắt, nói: - Hề Lão, vậy chuyện này liền phiền phức các ngươi, mặt khác, Hỏa Hoàng tiền bối, ngươi nói chuyện cần phải chắc chắn.
- Ta nói cái gì?
Hỏa Hoàng hận không thể một bàn tay chụp chết Tiêu Phàm, thiếu chút nữa thì thề thốt phủ nhận.
Hiện tại Hề Lão biết rõ biện pháp, hắn đối với Tiêu Phàm thái độ cũng liền biến mất mấy phần.
Tiêu Phàm ha ha cười, cười thập phần hèn mọn.
- Ai, còn thực sự là trò giỏi hơn thầy. Hỏa Hoàng, lão hủ lực bất tòng tâm a.
Hề Lão đột nhiên lắc lắc đầu nói, Hỏa Hoàng lập tức mắt trợn tròn, đành phải đem ánh mắt nhìn về phía Luyện Dược Sư khác.
Luyện Dược Sư khác cúi đầu, mặc dù bọn hắn biết rõ như thế nào tách ra hai loại Hỏa Độc, nhưng không cách nào trị tận gốc. Hỏa Độc là đến từ Chiến Hồn, phàm là dính đến Chiến Hồn, bọn hắn căn bản không dám chạm.
Hỏa Hoàng cũng rốt cục biết rõ vì sao Tiêu Phàm sẽ cười hèn như vậy, bởi vì hắn biết, dù là Hề Lão bọn hắn biết rõ phương pháp, cũng chỉ có hắn mới có thể giải độc.
- Hỏa Hoàng, ngươi còn chắc chắn?
Tiêu Phàm ti tiện nói.
Hỏa Hoàng tức dựng râu trừng mắt, đành phải nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chắc chắn!