Vô Thượng Sát Thần

Chương 309: Thanh Danh Sơ Hiển




Nhìn thấy Tiêu Phàm duỗi ra hai ngón tay, rất nhiều người thầm mắng Tiêu Phàm cuồng vọng, vậy mà một khắc không nghỉ, liền muốn chiến luôn trận thứ hai, đây không phải muốn chết sao?

Có điều số ít người có thể nhìn ra, ở trận đầu hô hấp của Tiêu Phàm còn chẳng thở gấp một hơi nào, điều này nói lên điều gì?

Một trận chiến vừa rồi, đối với hắn mà nói, thật quá đơn giản.

- Quả nhiên không hổ là U Linh, lại muốn chiến đấu liên tục trận thứ hai, phía dưới, cho mời Đấu Sĩ Nộ Đao thứ hai ra sân!

Người chủ trì hơi kinh ngạc với thực lực của Tiêu Phàm, có điều vẫn lập tức tuyên bố trận Đấu sinh tử thứ hai.

Đám người nhìn lại, chỉ thấy một nam tử khôi ngô khiêng một chuôi Huyết Đao lớn đi tới, hắn mang mặt nạ màu đen, chỉ lộ ra một ánh mắt.

Quanh thân tản ra một cỗ khí thế bá đạo, cuồng phong thổi loạn giống như từng đạo đao cương sắc bén, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Người chủ trì không chần chờ chút nào, lập tức tuyên bố trận chiến đấu thứ hai bắt đầu.

Nộ Đao chậm rãi nâng Huyết Đao trong tay lên, chỉ Tiêu Phàm nói:

- Tiểu tử, không phải cuồng vọng đơn thuần, Nộ Đao ta trước nay không để người khác thiệt thòi, ngươi ra tay trước đi.

- Sao mỗi người đều tự cho mình là đúng?

Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng, lật tay một cái, một chuôi đao không quá lớn, bình thường không thể bình thường hơn xuất hiện ở trong tay.

Sau một khắc, Tiêu Phàm giống như một trận gió biến mất tại chỗ, đám người căn bản không bắt được thân ảnh Tiêu Phàm.

Nộ Đao biến sắc, muốn phản kháng nhưng một cỗ ý lạnh từ trên cổ hắn vòng qua, Huyết Đao trong tay rơi ở trên mặt đất, hai tay bưng bít lấy cổ, một cột máu phóng lên tận trời.

- Chết rồi?

Đám người kinh hãi nhìn phía trên chiến đài, không khỏi xoa xoa con mắt.

Nhanh! Quá nhanh!

Hoàn toàn vượt qua mắt người thường, giơ tay chém xuống, trong nháy mắt lấy đi một tính mệnh Chiến Vương.

Mà tại thời khắc này, Tiêu Phàm dùng sức hất lên, ầm một tiếng, trường đao cắm ở trên chiến đài, sau đó hắn lại duỗi ra ba ngón tay.

- Trận thứ ba?

Đám người lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm không có bất cứ khinh thường gì.

Người chủ trì trong lòng khẽ run lên, hắn chủ trì nhiều trận Sinh Tử Đấu như vậy, còn chưa bao giờ thấy qua người như Tiêu Phàm, một quyền giết một người, một đao giết một người!

Cứ tiếp tục thì sẽ như thế nào đây? Không chỉ người chủ trì đang suy nghĩ vấn đề này, ngay cả đám người cũng hết sức tò mò về trận chiến tiếp.

Bọn hắn rất ưa thích thưởng thức trận đấu, nhưng chiến đấu chớp nhoáng giống như Tiêu Phàm càng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.

Rất nhanh liền bắt đầu trận thứ ba. Trận thứ ba ra sân là một Kiếm Tu, nhưng mà, Tiêu Phàm vẫn như cũ chỉ thi triển một chiêu, hơn nữa còn là dùng kiếm trảm đối phương.

Trận thứ tư, trận thứ năm ngay sau đó vẫn như cũ, Tiêu Phàm chớp nhoáng kết thúc chiến đấu.

Toàn trường câm như hến, năm trận đấu này so với một trận tranh tài ở Chiến đài sinh tử khác còn kết thúc nhanh hơn.

Lúc bọn hắn lấy lại tinh thần, Tiêu Phàm đã rời khỏi chiến đài sinh tử.

- Cái tên U Linh hôm nay chắc chắn vang vọng Ngoại Thành, đoán chừng lại là Thiên Tàn kế tiếp.

- Vậy cũng chưa chắc, hôm nay thắng năm trận, cộng lại cũng chỉ là sáu trận thắng liên tiếp mà thôi, làm sao có thể so với Thiên Tàn. Thiên Tàn chỉ còn thiếu một trận liền có thể bách thắng, hơn nữa vẻn vẹn tiêu tốn thời gian không đến hai năm.

- Hãy chờ xem, ngày mai nhất định U Linh còn chiến đấu. Từ nay về sau, chỉ cần ngày nào U Linh ở trên chiến đài, ta sẽ không bỏ qua trận nào.

Đám người nghị luận ầm ĩ, cảm giác không được tận hứng, rất nhiều người thậm chí đưa ra lời thề son sắt, trở thành fan hâm mộ của U Linh.

Tất cả những thứ này, Tiêu Phàm tất nhiên là không biết. Hắn lại hẹn trước năm trận đấu, liền rời khỏi Đấu Trường Sinh Tử.

Trong một gian phòng, Tam Trưởng Lão trưng bày một cái ký ức thủy tinh, trong hư không hiện lên từng hình ảnh, chính là năm trận chiến đấu mà Tiêu Phàm trải qua.

Hắn đã chiếu lại nhiều lần, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, lắp bắp nói: - Thú vị, thật thú vị! Trận đầu dùng quyền, trận thứ hai dùng đao, trận thứ ba dùng kiếm, trận thứ tư cùng trận thứ năm lại là dụng quyền, xem ra hắn cũng không coi đây là Sinh Tử Chiến, mà chỉ xem như là nơi tu luyện.

- Ta ngược lại muốn xem, cực hạn của ngươi tới đâu!

Tam Trưởng Lão hít sâu một hơi, đem ký ức thủy tinh kia cất vào trong ngăn kéo.

- Thùng thùng!

Đột nhiên, tiếng đập cửa vang lên, chỉ thấy một người hầu đứng ở cửa, cung kính nhún xuống nói:

- Tam Trưởng Lão, Tràng Chủ cho mời.

- Ta biết rồi.

Tam Trưởng Lão gật đầu, đứng dậy đi ra bên ngoài gian phòng.

Rất nhanh hắn liền đi tới phòng nghị sự Sinh Tử Đấu Trường. Trong đại sảnh có ba người ngồi, hai nam một nữ, tựa như chờ đợi đã lâu.

- Thật ngại quá, để mọi người đợi lâu.

Tam Trưởng Lão đi đến bên bàn hội nghị ngồi xuống.

Ba người gật gật đầu, cũng không nói gì thêm, ngược lại ngồi nghiêm chỉnh, tựa như đang đợi cái gì.

Sau nửa ngày, cửa ra vào xuất hiện một đạo thân ảnh. Đó là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, hắn một bộ áo tím, mày kiếm mắt sáng, khí khái anh hùng hừng hực, hai con ngươi sáng như sao trời, chiếu sáng rạng rỡ.

Bộ tóc màu huyết nồng đậm choàng tại sau vai, tư thế hiên ngang, vô hình bên trong lộ ra một cỗ khí tức tuyệt thế cường giả, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Nhìn thấy thanh niên áo tím đến, Tứ Đại Trưởng Lão trong phòng nghị sự thần sắc đột nhiên nghiêm một chút.

- Bái kiến Tràng Chủ đại nhân.

Bốn người đứng dậy, cung kính chắp tay.

Nếu để cho người ngoài biết, Tràng Chủ Đấu Trường Sinh Tử Ly của Hỏa Đế Đô tuổi trẻ như vậy, đoán chừng sẽ làm bao người ngoác mồm đến mang tai.

- Bốn vị Trưởng Lão khách khí.

Thanh niên áo tím khoát khoát tay, đi đến ghế chủ vị ngồi xuống, nói:

- Hôm nay mời bốn vị Trưởng Lão đến đây, là thảo luận sự việc Thiên Tàn, không biết các vị có ý kiến gì không?

Sắc mặt Bốn vị Trưởng Lão cứng lại, ai cũng không mở miệng.

- Có cái gì thì nói cái đó, không cần kiêng kị gì cả.

Thanh niên áo tím nghiêng người ngồi trên ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

- Tràng Chủ.

Một lão giả áo xám cách thanh niên áo tím gần nhất hít sâu một hơi, mở miệng nói:

- Thực lực Thiên Tàn đoán chừng đã đến gần vô hạn tuyệt thế Chiến Vương, dưới cảnh Chiến Hoàng cơ hồ không có đối thủ.

Con ngươi lão giả áo xám thỉnh thoảng nhìn về phía thanh niên áo tím, muốn xem thái độ hắn, nhưng mà thanh niên áo tím sắc mặt vô cùng bình tĩnh, căn bản không có ý ngắt lời.

- Tới nay Thiên Tàn đã thắng 99 trận, chỉ thiếu một trận cuối cùng là có thể đạt tới bách thắng, thu hoạch được một Nhập Trường Khoán. Nhưng mà nếu vậy, cũng sẽ khiến Sinh Tử Đấu Trường tổn thất một món lợi ích to lớn. Bây giờ toàn bộ Sinh Tử Đấu Trường, theo ngay sau Thiên Tàn, cũng chỉ là một người thắng tám mươi tám trận, chưa chắc là đối thủ Thiên Tàn.

Lão giả áo xám tiếp tục nói.

- Vậy ý của Đại Trưởng Lão là gì?

Thanh niên áo tím cười tủm tỉm nói.

- Cách sự kiện này còn có mười một tháng, chúng ta có thể kéo dài một chút, có lẽ sẽ có người có thể ngăn chặn Thiên Tàn.

Đại Trưởng Lão ngưng tiếng nói.

- Đại Trưởng Lão, giá trị tồn tại của Sinh Tử Đấu Trường không chỉ là lấy lòng một ít người, cũng không chỉ là vì kiếm tiền, mà là rèn ra người mạnh nhất. Thực lực Thiên Tàn đã chứng minh, hắn có tư cách được một Nhập Trường Khoán.

Tam Trưởng Lão đột nhiên mở miệng nói.

- Đúng, Tràng Chủ, ta hôm nay phát hiện một việc rất thú vị. Chiến đài sinh tử số 3, xuất hiện một người tên là U Linh, hôm nay liên tục thắng năm trận, hơn nữa thắng vô cùng nhẹ nhàng. Thực lực người này có lẽ còn trên Thiên Tàn.

Đại Trưởng Lão nói ra, thỉnh thoảng khiêu khích liếc nhìn Tam Trưởng Lão.

Thần sắc Tam Trưởng Lão cứng lại, hắn chẳng lẽ không biết ý trong lời nói của Đại Trưởng Lão, liên tục nhẹ nhàng thắng năm trận, đây là hắn đang cố ý nhường.

- Ý Đại Trưởng Lão là, để U Linh cùng Thiên Tàn chiến một trận sao? Nhưng ngươi đừng quên, U Linh tối đa chỉ là Chiến Vương trung kỳ mà thôi.

Tam Trưởng Lão áp chế phẫn nộ trong lòng một cách cưỡng ép, thần sắc cứng lại nói.

MềuSiuBự - Lục Đạo -