Vô Thượng Sát Thần

Chương 299: Toàn Diệt




Tiêu Phàm?

Đám người nghe được cái tên này, một mặt mờ mịt, hoàn toàn chưa nghe nói qua, bất quá bọn hắn rất nhanh liền thoải mái.

Chiến Hồn Học Viện khảo hạch sắp đến, thiên tài các đại Vương Triều, Hoàng Triều đều sẽ tụ tập ở này, rất nhiều người không biết là việc thường.

Mặc dù phương diện tu luyện tài nguyên của Vương Triều và Hoàng Triều xa xa không bằng Đế Triều, nhưng cũng sẽ xuất hiện một chút tuyệt thế thiên tài, cũng không thể yếu hơn so với Đế Triều.

Một khi tiến vào Chiến Hồn Học Viện, liền có thể hóa rồng bay lượn.

Rất nhiều người đã âm thầm coi Tiêu Phàm là tuyệt thế thiên tài, tại Chiến Vương cảnh còn có thể vượt giai chiến đấu cũng chỉ có một đám thiên tài Chiến Hồn Học Viện mới có thể làm được.

- Tiêu Phàm?!

Đường Mục nghe được danh tự Tiêu Phàm, trong đầu trải qua vô số suy nghĩ, quả thực là không có nhớ tới:

- Ngươi là người Hoàng Triều Vương Triều tới?

- Rất quan trọng sao?

Tiêu Phàm mặt coi thường. Thời điểm Đường Mục còn một mặt cao cao tại thượng khiến Tiêu Phàm vô cùng khó chịu.

- Ha ha, vậy ta liền yên tâm, ta mà chết, con ta sẽ giết ngươi.

Đường Mục đột nhiên ngửa mặt lên trời cười.

- Hai nhi tử của Đường Mục không phải đều chết rồi sao? Chẳng lẽ biến thành quỷ thay hắn báo thù?

- Không, hắn không chỉ có hai nhi tử, vừa mới chết là Đường Nhị Thiếu Đường An, Đường Tam Thiếu Đường Trạch, còn có một Đường Đại Thiếu, Đường Nghiêu!

- Ta cũng đã nghe nói, chỉ là vì sao Đường Nghiêu không có tới?

- Ba năm trước Đường Nghiêu gia nhập Chiến Hồn Học Viện, hơn nữa nghe nói nửa tháng trước tiến vào Nội Viện Địa Các, đương nhiên sẽ không xuất hiện.

- Hítt, Địa Các? Địa Các không phải chỉ có Phong Vương cường giả mới có thể tiến nhập sao? Đường gia thực sự là không đơn giản, xem như gia tộc tam lưu vẫn còn có người tiến vào Địa Các.

Đám người lộ ra vẻ kinh ngạc, phàm là gia nhập Địa Các cũng đều là Chiến Vương cảnh, chỉ kém một chút so với người bên trong Thiên Phủ mà thôi.

Khó trách Đường Mục đột nhiên cười. Hắn nghĩ Tiêu Phàm biết thanh danh đại nhi tử hắn thì nhất định sẽ quỳ trước mặt mình xin khoan dung, nào còn dám giết hắn.

Quả nhiên, nghe được đám người cười nói, Đường Mục cười càng thêm vui vẻ, càng thêm tà ác, cả người ở trên cao nhìn xuống nhìn Tiêu Phàm.

- Rất buồn cười sao?

Tiêu Phàm mặt coi thường, trực tiếp một đao trảm, Đường Mục cứng đờ. Tiểu tử này điên rồi vẫn còn dám giết hắn sao.

Đường Mục lấy ra một đại chùy kim sắc lưu quang ngăn khuất trước người, cùng đao trong tay Tiêu Phàm đối cứng cùng một chỗ.

- Tiểu tử ngươi dám giết ta, ngươi sẽ sống không bằng chết, gia tộc của ngươi cũng sẽ chôn cùng ngươi.

Đường Mục khàn giọng gào thét.

- Nực cười! Ta nếu thả ngươi, ngươi sẽ thả ta sao? Không phải! Đã như vậy, ta vì sao phải tha cho ngươi? Chí ít còn có thể kéo một cái đệm lưng.

Tiêu Phàm xem thường nhìn Đường Mục nói.

Đám người nghe vậy đều cảm thấy Tiêu Phàm nói rất có đạo lý, việc đến nước này đã không có đường xoay sở, vì sao không giết thống khoái.

Đúng lúc này, đao Tiêu Phàm lần nữa xuất động, thân hình hoàn toàn hòa trong gió, tốc độ nhanh đến cực hạn.

Phốc phốc!

Toàn thân Đường Mục máu tươi chảy ra, huyết nhục quay cuồng, hắn rốt cục biết Tiêu Phàm là một tên điên, không thể nào có ý từ bỏ.

Trong lòng hắn hối hận không thôi, sớm biết rõ thì đừng tới hỏi tội, cho dù muốn hỏi tội cũng nên chuẩn bị đầy đủ một chút.

Toàn thân Đường Mục lạnh tới cực điểm, rốt cục không dám dừng lại chút nào, trực tiếp đạp không mà lên, hướng về nơi xa bỏ chạy.

Đường đường Chiến Vương đỉnh phong lại bị một Chiến Vương trung kỳ giết chạy trối chết. Đây đối với Đường Mục mà nói là một loại sỉ nhục to lớn, nhưng trước mặt sinh tử thì tính được gì đây.

- Huyết La.

Tiêu Phàm quát nhẹ một tiếng, thân thể đột nhiên biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện lần nữa đã ở trước người Đường Mục, khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười tà mị.

Đao lạnh trong tay nhẹ nhàng nhấc lên, một đạo bạch mang u lãnh lóe lên trong mắt Đường Mục, đầu hắn đột nhiên bay ra, trong cổ phun máu tươi cao khoảng một trượng.

Một đao, Đường Mục chết!

Tam đại Chiến Vương Đường gia tất cả đều chết trên tay Tiêu Phàm, càng có vô số đệ tử Đường gia phải bỏ mạng nơi này.

Đám người câm như hến, rất nhiều người lặng yên rời đi. Tiêu Phàm giết Đường gia gần như diệt tộc, lúc này nếu như bị Đường Nghiêu biết, những người vây xem này cũng đoán chừng miễn không được phiền phức, còn không bằng nhắm mắt làm ngơ.

- Chiến Vương trung kỳ, tuỳ tiện chém giết Chiến Vương đỉnh phong, kẻ này hoàn toàn có thực lực Phong Vương. Hơn nữa, kẻ này sát phạt quả đoán, xuất thủ tàn nhẫn, nhưng lại trọng tình nghĩa, đáng giá kết giao.

Nếu như Tiêu Phàm thực nguyện ý gia nhập Linh Điện, Hướng Lão liền kiếm được bảo vật! Chỉ là Đường Nghiêu kia lại không phải tốt như vậy.

Ánh mắt Y Vân sáng quắc nhìn Tiêu Phàm, trong lòng tràn ngập tán thưởng, cũng có một tia lo lắng.

Tiêu Phàm cầu nhất thời thống khoái, gần như diệt cả nhà Đường gia, việc này nếu bị Đường Nghiêu biết được, Tiêu Phàm sợ là không thoát được một kiếp.

Trước không nói thực lực Đường Nghiêu, chỉ nói thân phận đệ tử Đường Nghiêu Địa Các đã đủ làm Tiêu Phàm phải chịu thiệt.

- Ai ở chỗ này giết người?

Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên, chỉ thấy đám người vội vàng nhường ra một con đường, một đội quân sĩ khoan thai tới.

Tiêu Phàm không khỏi nghĩ tới phim ảnh trong kiếp trước, luôn luôn giải quyết vấn đề xong thì một ít người mới chạy tới.

- Đường Mục? Ngươi giết Đường Mục?

Xích Giáp Tướng Quân nhìn thấy thi thể Đường Mục liền kinh hô ra, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm lóe qua một tia tàn khốc!

Trước đó hắn có nhận được tin tức, Đường Mục mang theo người Đường gia đến nơi này tìm một người gây chuyện, cho nên hắn cố ý dẫn người một vòng chung quanh mấy con phố mới trở về.

Vốn cho là đến giải quyết vấn đề, hắn lúc này mới ra vẻ vội vàng chạy đến, nơi nào nghĩ đến sự tình mặc dù đã được giải quyết nhưng người chết lại là Đường Mục.

Tất cả quá không thể tưởng tượng, Đường Mục làm sao có thể chết? Con ngươi Xích Giáp Tướng Quân sắc bén không khỏi rơi trên người Tiêu Phàm, sát cơ không thèm mảy may che giấu.

Sắc mặt Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, hắn chỗ nào không biết tâm tư Xích Giáp Tướng Quân, bất quá đối với hắn căn bản cũng vô dụng.

- Chu Đội Trưởng, tính một chút tổn thất đi.

Đúng lúc này, thanh âm Y Vân bỗng vang lên.

- Ai dám... Y Tam Gia?!

Xích Giáp Tướng Quân nhìn thấy bản thân bị người ngắt lời, vừa mới chuẩn bị mở miệng mắng to, nhưng khi nhìn thấy Y Vân, lời nói vừa đến miệng trong nháy mắt liền nghẹn trở về.

Chu Đội Trưởng vội vàng sửa lời nói: - Nếu là Tam Gia mở miệng, việc này coi như cũng không có ảnh hưởng đến láng giềng xung quanh.

Nói đùa cái gì, ta chỉ là một đội trưởng tuần tra nho nhỏ, dám theo Y Tam Gia ngươi gây tổn thất, ta đây không phải ngại mạng mình lớn hay sao?

Gọi ta một tiếng Chu đội trưởng đã cực kỳ cho ta mặt mũi rồi, nào còn dám được một tấc lại muốn tiến một thước.

Thân làm một đội trưởng tuần tra nho nhỏ, sự tình hắn vẫn luôn cực kỳ khéo đưa đẩy, huống chi Y Vân muốn bảo vệ người trẻ tuổi này.

Nghĩ vậy, trong lòng Chu đội trưởng lộp bộp. Nguyên bản hắn còn muốn làm khó Tiêu Phàm, đi đến trước mặt Đường Nghiêu tranh công. Nhưng hiện tại, hắn ước gì không tham dự việc này, vô luận đắc tội ai cũng đều không được.

- Đã như vậy, vậy liền phiền Chu đội trưởng.

Y Vân cười nhạt một tiếng, ném ra một mai Hồn Giới cho Chu đội trưởng, sau đó lại cho Tiêu Phàm một cái ánh mắt, liền tiến vào bên trong khách sạn.

- Đa tạ Tam Gia.

Chu đội trưởng cười không ngậm miệng được, nghiễm nhiên quên đi sự tình, đón lấy chiếc Hồn Giới này cũng chính là đắc tội Đường Nghiêu.

Tiêu Phàm liếc mắt nhìn Chu đội trưởng, vội vàng đuổi theo bước chân Y Vân, hắn biết Y Vân khẳng định có lời muốn nói với hắn.

MềuSiuBự - VạnYênChiSào -