Vô Thượng Sát Thần

Chương 286: Đêm Không Bình Tĩnh




Đêm rất yên tĩnh, một cỗ ý lạnh thổi qua, trên xe ngựa tiểu hài tử co ro đột nhiên mông lung mở mắt, hiếu kỳ đánh giá bốn phía.

- Tiểu Vũ, ngươi tỉnh rồi, có đói bụng không?

Giả tiểu tử cưng chiều sờ sờ đầu tiểu hài tử, một mặt lo lắng.

- Hoàng... Tỷ tỷ, chúng ta đến Ly Hỏa Đế Đô rồi sao?

Tiểu hài tử xoa xoa con mắt nói. Gương mặt non nớt hiện ra hào quang đỏ ửng, ánh mắt thanh tịnh không tỳ vết chút nào.

- Còn chưa đến, ngày mai có thể đến nơi.

Giả tiểu tử cười nói, vẻ mặt kia như là gió xuân ôn hoà, chỉ là khó nén bi thương trong mắt nàng.

- A, sư tử thật là uy vũ.

Ánh mắt tiểu hài tử đột nhiên rơi vào trên người Tiểu Kim cách đó không xa. Dưới ánh trăng Tiểu Kim lông tóc hiện ra hào quang chói mắt, trong nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của tiểu hài tử.

Hắn xoay người nhảy xuống xe ngựa, hướng về Tiêu Phàm chạy như điên.

- Tiểu Vũ, chờ chút.

Giả tiểu tử không nghĩ tới tiểu hài tử động tác nhanh nhẹn như thế. Sư tử kia là Hồn Thú, một ngụm cũng đủ nuốt hắn.

Bất quá, thân thủ nàng cũng không tệ, một cái lắc mình liền đem tiểu hài tử ôm vào trong ngực.

- Tỷ tỷ, ta muốn sờ sư tử.

Trong mắt tiểu hài tử hiện ra quang mang chờ mong.

Giả tiểu tử một trận rầu rỉ, nàng luôn cảm giác hai người xa lạ kia không hề đơn giản, rất có thể là người bọn hắn phái tới.

- Hắn muốn sờ, thì để hắn sờ đi.

Đúng lúc này, một đạo thanh âm sang sảng vang lên, chỉ thấy Tiêu Phàm uể oải ngồi dậy, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

- Tỷ tỷ, ca ca này đã đáp ứng.

Ánh mắt tiểu hài tử sáng lên, muốn tránh thoát giả tiểu tử ôm ấp.

Giả tiểu tử sắc mặt giãy dụa, lúc này, râu quai nón đi đến, cười hì hì nói:

- Tiểu Vũ, ngươi tỉnh rồi sao, ngươi ưa thích sư tử, đợi đến Ly Hỏa Đế Đô Hoa thúc thúc mua cho ngươi một con có được hay không.

- Không được, ta hiện tại muốn cùng sư tử này chơi, ngươi mua sư tử, khẳng định không có sư tử tốt.

Tiểu hài tử chu cái miệng nhỏ nhắn, một mặt khó chịu nói.

- Tiêu huynh đệ?

Râu quai nón đành phải đem ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm. Cũng không phải là hắn không cho tiểu hài tử đụng vào sư tử của Tiêu Phàm, mà là sợ nhân gia chủ nhân có ý kiến.

- Không có gì.

Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, hắn ngược lại là rất thưởng thức ánh mắt tiểu hài tử, đổi một đầu sư tử, tuyệt đối không có tốt như Tiểu Kim.

Râu quai nón cho giả tiểu tử một cái ánh mắt, giả tiểu tử lúc này mới buông tiểu hài tử xuống. Tiểu hài lập tức gào thét bước nhanh đến bên người Tiểu Kim, bắt đầu vuốt ve lông tóc mềm mại của Tiểu Kim.

Nam nhi đều thích đồ vật uy vũ bá khí, đứa bé trai này cũng không ngoại lệ.

Khó chịu nhất chính là Tiểu Kim, nếu như không phải Tiêu Phàm mở miệng, đoán chừng nó đã sớm nổi giận, bình thường lông tóc nó ngay cả Bàn Tử đều không được đụng.

Chỉ có Tiểu Ma Nữ và Niệm Niệm mới có thể sờ hắn, đương nhiên, Tiêu Phàm là ngoại lệ.

- Đại ca ca, ta về sau cũng phải giống như ngươi, mua một con sư tử làm sủng vật.

Ánh mắt tiểu hài tử sáng quắc nhìn Tiêu Phàm.

- Hắn không phải sủng vật, là bạn ta.

Tiêu Phàm sờ đầu tiểu hài nói, râu quai nón và giả tiểu tử tâm trạng khẩn trương cũng buông lỏng dần.

Nếu như Tiêu Phàm thật muốn gây bất lợi cho bọn hắn, đây tuyệt đối là cơ hội ra tay tốt nhất.

- Bạn? Nhân Loại có thể cùng Hồn Thú trở thành bạn sao?

Tiểu hài tử hiếu kỳ nói, nghẹo đầu nhìn qua khá là đáng yêu. Tiêu Phàm không khỏi nghĩ tới Niệm Niệm, không biết Niệm Niệm có sống tốt hay không.

- Đương nhiên có thể.

Tiêu Phàm gật đầu nói.

- Vậy Tiểu Vũ sau này cũng nhất định tìm một Hồn Thú cường đại làm bạn.

Tiểu hài kiên định gật đầu.

Tiêu Phàm không nghĩ tới bản thân sẽ cùng một đứa bé trò chuyện lâu như vậy, sau hai canh giờ, tiểu hài rốt cục cũng mệt, nằm bên người Tiểu Kim ngủ mất.

Giả tiểu tử ngồi cách đó không xa, thỉnh thoảng đánh giá Tiêu Phàm, cuối cùng cũng yên tâm, nằm trên đồng cỏ ngủ mất.

Thời gian trôi qua, rất nhanh liền đến nửa đêm, trên đồng cỏ có thể nghe được tiếng ngáy hùng hậu, những người này có lẽ là quá mệt mỏi, ngủ rất sâu.

Dù là những tu sĩ gác đêm cũng thỉnh thoảng ngủ gật.

Chỉ có Trương Cửu lão nhân cầm một cái tẩu hút thuốc ngồi ở trên xe ngựa, trong miệng thỉnh thoảng phun ra mấy đạo khói đặc.

Từng đợt gió mát thổi qua, trong không khí bí mật mang theo một mùi thơm ngát nhàn nhạt, Tiêu Phàm nhún nhún cái mũi, bỗng nhiên mở hai mắt, trong mắt lóe lên một vòng tinh quang.

- Công tử, có độc!

Ảnh Phong đột nhiên kinh tỉnh lại. Làm sát thủ, cho tới bây giờ đều không có giấc ngủ chân chính, đối với bốn phía một mực duy trì cảnh giác.

- Lần trước tại quân doanh Kiếm Vương Triều, ngươi cũng dùng qua rồi.

Tiêu Phàm cười cười nói.

- Không sai, đây là Mê Hồn Hương, đối với người không có bao nhiêu nguy hại, nhưng rất dễ dàng để cho người ta mệt rã rời, dù là Chiến Tông cảnh cũng chịu không được.

Ảnh Phong gật đầu.

- Nhất định là một đêm không yên ổn đây.

Tiêu Phàm thở dài nói.

- Địch tập!

Cũng đúng lúc này, Trương Cửu đột nhiên hét lớn một tiếng, vận chuyển một tia Hồn Lực, tu sĩ gác đêm lập tức giật mình, cầm vũ khí trong tay đề phòng nhìn bốn phía.

Những người ngủ say cũng trong nháy mắt bừng tỉnh, Mê Hồn Hương mặc dù khiến cho người ta mệt rã rời, nhưng đối với bản thân tu sĩ không có bao nhiêu nguy hại. Đến lúc gặp nguy hiểm, cỗ buồn ngủ kia tự nhiên sẽ biến mất.

Giả tiểu tử bên cạnh Tiêu Phàm cũng bỗng nhiên đứng dậy, hướng về vị trí Tiêu Phàm bọn hắn chạy tới, nàng trước tiên nghĩ đến chính là đệ đệ Tiểu Vũ.

- Đừng động!

Tiêu Phàm đột nhiên kêu lên:

- Nằm xuống!

Chẳng biết tại sao, giả tiểu tử căn bản không phản bác Tiêu Phàm nói, vội vàng nằm rạp trên mặt đất.

Sưu!

Một tiếng xé gió vang lên, giả tiểu tử chỉ cảm thấy lưng trở nên lạnh lẽo, một vệt sáng bắn thủng búi tóc nàng, tóc dài lập tức rối tung rơi xuống, lộ ra một dung nhan khuynh quốc khuynh thành.

Đẹp!

Đây là ý nghĩ đầu tiên trong lòng Tiêu Phàm và Ảnh Phong, hàng mi cong cong, hai mắt linh động hữu thần, cái mũi nho nhỏ hơi nhếch lên, sắc mặt như bạch ngọc, mặt như đóa hoa.

Cho dù người mặc nam bào cũ nát cũng không ảnh hưởng đến dung nhan của nàng. Ngược lại có một loại vận vị thanh nhã tuyệt tục, trên cổ nàng treo một khỏa lục sắc minh châu, phát ra vầng sáng nhàn nhạt, phản chiếu khiến nàng càng là phấn trang ngọc mài.

Thiếu nữ phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt đi tới bên cạnh Tiêu Phàm bọn họ, cảm kích nhìn Tiêu Phàm, cặp môi thơm khẽ mở:

- Tạ ơn.

Một cỗ mùi thơm đập vào mặt, Ảnh Phong hơi hơi thất thần, chẳng biết tại sao, thiếu nữ này cho người ta có một loại cảm giác làm người yêu thích.

- Hiện tại tạ ơn còn sớm.

Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh. Từ khi Tiểu Ma Nữ Diệp Thi Vũ rời đi, hắn đối với bất kỳ nữ nhân nào đều không có hứng thú, tâm hắn sớm đã bị Tiểu Ma Nữ lấp đầy.

Sưu sưu ~~

Từng đợt tiếng xé gió truyền đến, mưa tên từ không trung xẹt qua. Các tu sĩ đã sớm chuẩn bị, từ phía dưới xe ngựa lấy ra từng khối tấm chắn, đem bốn phía cản kín không kẽ hở.

- Nhanh, bảo hộ Công Chúa và Hoàng Tử!

Râu quai nón kêu to, tấm thuẫn kia trận hình tràn đầy hướng về vị trí Tiêu Phàm bọn hắn di chuyển nhanh chóng.

Thanh âm không nhỏ, Tiêu Phàm và Ảnh Phong tự nhiên nghe được, Ảnh Phong không khỏi kinh ngạc nói:

- Các ngươi là Công Chúa và Hoàng Tử? Căn bản không phải thương đội?

Ngược lại thần sắc Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, thân phận thiếu nữ cùng tiểu hài tử hắn đã sớm phỏng đoán ra.

Thậm chí, Trương Cửu bọn hắn cũng không giống quân sĩ bình thường, mà giống Ngự Lâm Quân. Chỉ có Ngự Lâm Quân mới có khí chất nghiêm minh như vậy.

Thiếu nữ cười khổ một tiếng, nhìn thấy Tiêu Phàm và Ảnh Phong không có ác ý gì, nàng cũng không giấu diếm, cười nói:

- Không sai, ta và đệ đệ là Hoàng Tộc Tân Nguyệt Hoàng Triều, bất quá đây chẳng qua là sự tình trước kia.