Tiêu Phàm cùng Trần Phong kịch liệt đâm vào cùng một chỗ. Vũ Thừa Quân đám người nơi xa dường như trở thành quần chúng. Đám người không biết gia nhập vào trận đấu của hai người thế nào.
- Xem chừng bốn phía, đừng để hắn chạy!
Vũ Thừa Quân nhe răng trợn mắt quát lên, tay cụt của hắn đã đỡ, nhưng loại đau đớn này vẫn như cũ khiến hắn hận không thể dùng nghìn đao băm thây Tiêu Phàm.
- Rõ!
Những người khác nhao nhao gật đầu, mười mấy người thủ hộ ở bốn phía, chiến trường để trống.
Tiểu Kim cũng không xuất thủ, đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, sợ Tiêu Phàm xuất hiện tình huống ngoài dự liệu.
Giữa đất trống, Tiêu Phàm một đường rút lui, nhìn qua không cùng thực lực giao thủ chính diện với Trần Phong, trên người đã có hơn mười vết thương, máu tươi thẩm thấu y phục.
- Tiêu Phàm thật quá khinh địch. Biết rõ không địch lại, còn ngang bướng ở nơi này. Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt, hắn vừa rồi muốn rời đi, ai ngăn được hắn?
- Vẫn là tuổi quá trẻ, bồng bột của tuổi trẻ lấy mạng hắn. Hơn nữa nghe nói người này trước giờ rất ngông cuồng, không coi ai ra gì, đoán chừng tự cho là có thể đánh bại Trần Phong đi.
- Bây giờ bị cản trở, cho dù muốn chạy cũng không kịp nữa rồi.
Đám người lắc đầu, phần lớn cho rằng Tiêu Phàm hẳn phải chết.
Dù là Ảnh Phong cũng cho là như thế, hắn nắm đấm nắm chặt, nhìn Huyết Yêu Nhiêu nói:
- Yêu Nhiêu, còn không xuất thủ?
Trong lòng Ảnh Phong cũng hết sức kỳ quái, trình độ của Tiêu Phàm hôm nay thế nhưng kém xa so với đêm qua đánh với hắn một trận, lúc ấy hai người mặc dù đều không thi triển toàn lực, nhưng người này cũng không làm gì được người kia.
Hôm nay cùng Trần Phong chiến đấu, lại rơi xuống thế hạ phong, từ khía cạnh này không phải suy ra Trần Phong còn mạnh hơn bản thân sao?
- Ngươi chẳng lẽ không phát hiện Tiêu Phàm đêm qua cùng hiện tại khác nhau sao?
Huyết Yêu Nhiêu híp hai mắt, trong lòng nàng mặc dù cũng có chút khẩn trương, nhưng đối với Tiêu Phàm tràn ngập một loại tự tin, trong lòng lại bổ sung một câu:
- Điện Chủ Tu La Điện dễ bị giết như vậy sao?
- Khác nhau?
Ảnh Phong cau mày một cái, sau một khắc, đột nhiên con ngươi co rụt lại:
- Đêm qua hắn dùng kiếm, hiện tại hắn dùng đao, chẳng lẽ hắn lại dùng Trần Phong để thử đao?
Cũng khó trách Ảnh Phong kinh ngạc như vậy, bất luận là người sử dụng kiếm, hay là sử dụng đao, đều sẽ chìm đắm trong Kiếm Đạo hoặc là Đao đạo, rất ít người lĩnh ngộ được nhiều, dù sao tinh lực của mỗi người là có hạn.
- Lại thêm một Lâu Ngạo Thiên.
Ảnh Phong hít sâu một hơi cảm thán nói.
Trong ấn tượng của Ảnh Phong, chỉ có Lâu Ngạo Thiên mới là đao kiếm song tu, hơn nữa tài nghệ hai đạo đao kiếm đều không thấp.
- Lâu Ngạo Thiên, nếu ngươi cùng hắn giao thủ, tỷ lệ thắng như thế nào?
Huyết Yêu Nhiêu hiếu kỳ hỏi.
- Chính diện giao thủ, ba phần thắng, ám sát, bảy phần thắng!
Ảnh Phong cực kỳ trịnh trọng nói. Tìm khắp toàn bộ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, cùng lứa tuổi này chỉ có Lâu Ngạo Thiên lọt vào mắt hắn, đương nhiên, Tiêu Phàm có lẽ là người thứ hai.
Huyết Yêu Nhiêu cũng không cảm thấy chấn kinh, ngược lại nhìn phía xa nói:
- Ngươi có phát hiện không, đao của Tiêu Phàm ngày càng sắc bén, cũng càng lúc càng nhanh?
- Thật là thiên phú biến thái!
Con ngươi Ảnh Phong khẽ run lên, rất hiển nhiên hắn cũng phát hiện, chính như Huyết Yêu Nhiêu nói, Tiêu Phàm đang không ngừng mạnh lên.
Giữa chiến trường, Tiêu Phàm cùng Trần Phong càng đánh càng hung mãnh, tốc độ càng lúc càng nhanh, tu sĩ dưới Chiến Tông cản, căn bản thấy không rõ tốc độ xuất thủ của hai người.
- Chuyện gì xảy ra, gia hỏa này làm sao càng lúc càng nhanh?
Trong lòng Trần Phong giật mình, hắn cũng phát hiện điểm không thích hợp:
- Không được, nhất định phải lập tức dùng hết toàn lực giết hắn.
- Thiên Lôi Hồn Trảm!
Trần Phong bỗng bạo khởi, Kinh Lôi Đao đan xen tia điện lăng lệ, trường đao trong tay Trần Phong hung hăng chém về phía Tiêu Phàm.
- Đến hay lắm!
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, Hung Đao Đồ Lục quét ngang mà ra, một đạo đao mang hình cung màu đen nở rộ, xém chút xé nát hư không.
Trần Phong sầm mặt lại, chỉ thấy được một đạo quang âm u cực lạnh, mang theo khí thế cuồn cuộn, giống như một hung thú mở ra miệng to đầy máu xông thẳng mà đến.
- Đao Thế?
Đám người kinh hô mà ra, Tiêu Phàm không phải sử dụng kiếm sao, làm sao có thể lĩnh ngộ Đao Thế.
- Thiên phú thật đáng sợ, ta biết rồi, hắn không phải không thể địch lại Trần Phong, mà là đang dùng Trần Phong để thử đao!
Có người nhìn ra mục tiêu của Tiêu Phàm, trong lòng vạn phần hoảng sợ.
Đường đường Hoàng Thành Thập Tú lại dùng để thử đao, Tiêu Phàm này thật đúng là không phải đơn thuần phách lối, ngộ nhỡ bị đối phương công kích đến chết thì sao?
- Oanh!
Một tiếng nổ vang, đao mang như sét cùng đao cương sắc đen đâm vào cùng một chỗ, khí lãng khủng bố tựa như muốn cắt đứt hư không vẫn giữ trên không.
Phổi Trần Phong muốn nổ ra, hắn thế nào còn không hiểu bản thân vậy mà trở thành đối tượng bồi luyện của Tiêu Phàm. Việc này nếu truyền đi, Trần Phong hắn tuyệt đối sẽ trở thành trò cười cho Hoàng Thành.
- Thiên Lôi Đao Trảm, giết giết giết cho ta!
Trần Phong gào thét phẫn nộ, khí thế lần nữa bạo tăng, muốn áp chế đao cương của Tiêu Phàm.
- Diệt!
Tiêu Phàm lạnh lùng phun ra một chữ, Hồn Lực cuồn cuộn tràn ngập về trong Đồ Lục, sát cơ tứ phía, từng sợi hắc khí cuồng bá dung nhập vào trong đao cương.
Trong chớp mắt, đao cương hắc sắc tựa như tăng cường gấp mười gấp trăm lần, đao mang như sét của Trần Phong đột nhiên nổ tung, nhưng đao cương hắc sắc không hề giảm đi, lần nữa lao về phía Trần Phong.
Dưới một đao này, hư không dường như đều bị hủy diệt. Con ngươi Trần Phong run lên giơ trường đao trong tay đón lấy. Nhưng mà ngay sau đó truyền đến một tiếng răng rắc, đao cương hắc sắc thế như chẻ tre, trực tiếp chấn vỡ Hồn Binh của Trần Phong.
- Aaa!!!
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, cả người Trần Phong bay ngược ra, toàn thân bị đao khí tàn phá bừa bãi, máu me đầm đìa, đã không mảy may còn chút hình người nào.
Đám người cảm giác trống rỗng, trước đó Trần Phong còn áp chế Tiêu Phàm, giờ lại bị một đao đánh bại, hơn nữa còn suýt chút bị trảm?
- Hắn đột phá!
Có người kêu lên sợ hãi, kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, trong chiến đấu đột phá, đây đúng là thiên tài vạn người không được một.
Đến Chiến Tông cảnh trung kỳ đều đánh không lại đám người Trần Phong, hiện tại, sao có thể là đối thủ của Tiêu Phàm đây?
- Đi mau!
Vũ Thừa Quân thấy thế, nào còn dám lưu lại đây.
- Bây giờ muốn đi, có phải hơi muộn rồi không?
Đột nhiên một thân ảnh như u linh sau lưng Vũ Thừa Quân truyền đến, Vũ Thừa Quân toàn thân dựng lông đứng đấy, trong mắt đều là vẻ sợ hãi.
Phốc!
Một đạo đao mang rơi xuống, thân thể Vũ Thừa Quân cứng ngắc tại chỗ, sau một khắc, cả người đột nhiên vỡ ra, trực tiếp xé thành hai nửa, máu tươi bắn ra bốn phía, nội tạng rải đầy một chỗ.
Đám người nhìn thấy một màn này không khỏi hít vào ngụm khí lạnh, chỉ thấy Tiêu Phàm cầm trong tay trường đao, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mười mấy người kia. Nhiệt độ chung quanh bỗng hạ xuống mấy chục độ, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo cốt tủy.
Hô!
Đột nhiên, Tiêu Phàm lần nữa biến mất tại chỗ, từng đạo đao mang hắc sắc lấp lóe trên không, những nơi đi qua, máu tươi chảy xuống, bay tán loạn. Bông tuyết đều bị nhuộm thành huyết sắc, một cỗ khí khắc nghiệt tràn ngập hư không.
Trong khoảnh khắc đó, mấy người vây công Tiêu Phàm đều bị một cỗ Hồn Lực đáng sợ bao vây, trong lúc nhất thời vậy mà quên chạy trốn, lúc bọn hắn muốn chạy trốn đã không kịp nữa.
Mười hai người bao gồm cả Vũ Thừa Quân tất cả đều ngã xuống tại chỗ, chỉ có Trần Hạo và Trần Phong còn sống.
Trần Phong nằm trong đống tuyết, khóe mắt nhìn Tiêu Phàm. Hắn biết rõ, Tiêu Phàm sở dĩ không giết hắn và Trần Hạo là xem trọng mặt mũi Trần gia.
Trần Hạo cực kỳ không chịu nổi, một mùi nước tiểu từ dưới người hắn truyền ra, quần đều ướt đẫm.
- Tiểu Kim, chúng ta đi.
Tiêu Phàm cười lạnh liếc nhìn Trần Phong cùng Trần Hạo, liền quay người hướng ra bên ngoài.
Đám người tự giác nhường ra một con đường, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập sợ hãi. Bọn hắn rốt cục hiểu rõ vì sao Tiêu Phàm phách lối bá đạo như thế, bởi vì hắn quả thật có tư cách này.
MềuSiuBự - VạnYênChiSào -