Đám người Tiêu Phàm một lần nữa tiến đến bên trên bệ đá đen, lại phát hiện, bọn Thần Vô Tâm vẫn xếp bằng ở quảng trường nhỏ đối diện.
Nhìn thấy Tiêu Phàm đến, bọn hắn mới đứng dậy, vẻ mặt có chút không cam lòng nhìn Tiêu Phàm.
Thời gian bảy ngày này, bọn hắn đã thử qua rất nhiều lần, nhưng vô luận như thế nào, đều không thể mở cung điện màu đen ra, bọn hắn không thể không chờ Tiêu Phàm đến.
“Bọn hắn lại còn không tiến vào?” Tiếu Thiên Dương kinh ngạc nói, bảy ngày thời gian, Tiếu Thiên Dương không tin Thần Vô Tâm sẽ có lòng tốt chờ bọn hắn.
Duy nhất khả năng chính là, bọn Thần Vô Tâm căn bản là không mở được cung điện.
Tiêu Phàm đứng ở trước hắc thạch thông đạo, cũng không tiến lên, thuộc hạ của Thần Vô Tâm ở phía đối diện không khỏi lộ ra vẻ khinh bỉ, tựa như đang nói, đến thông đạo này cũng không qua được, còn muốn lấy được truyền thừa Tu La Vương?
“Công tử, chúng ta làm sao bây giờ?” Kiếm La nghi ngờ nói, bọn hắn cho dù có thể mở cung điện ra, nhưng điều kiện tiên quyết là có thể thông qua hắc thạch thông đạo này.
Đáng tiếc, hai bên hắc thạch thông đạo đâu đâu cũng có Hư Vô Cực Quang, dù là bọn hắn đều là Chiến Thần cảnh đỉnh phong, cũng không dám tự tiện xông vào.
"Sẽ có người tới tiếp chúng ta." Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng.
Vừa dứt lời, phía trước đột nhiên một cửa ánh sáng mở ra, một thân ảnh từ bên trong cửa ánh sáng bước đi ra, đám người Kiếm La lộ ra vẻ đề phòng.
“Thần Vô Tâm?” Tiếu Thiên Dương lại nghĩ tới câu nói khi nãy kia của Tiêu Phàm, không khỏi trợn to hai mắt.
Tiêu Phàm nói có người tới đón bọn hắn, không phải chính là Thần Vô Tâm tới đón? Bằng không, Thần Vô Tâm tới làm cái gì đây?
"Chuẩn bị xong rồi? " Thần Vô Tâm nhìn thoáng qua bọn Tiêu Phàm một cái.
Tiêu Phàm cười gật gật đầu, Tiếu Thiên Dương lần này thật sự trở lên ngây ngốc, Thần Vô Tâm là địch nhân của Tiêu Phàm, vì sao hắn muốn tới đón Tiêu Phàm?
Bọn hắn làm sao lại muốn như thế chứ, nhưng cung điện màu đen kia chỉ có Tiêu Phàm mới có thể mở ra, Thần Vô Tâm muốn lấy được truyền thừa của Tu La Vương ở bên trong, tất nhiên cần trợ giúp của Tiêu Phàm.
Huống chi, Tiêu Phàm đã cùng Tu La sơn chủ đạt thành một hiệp nghị, trong thời gian ngắn Thần Vô Tâm sẽ không đối địch với Tiêu Phàm.
Về phần sau khi mở cung điện màu đen ra, chuyện đó tính sau.
Ngọc Bút màu đen trong tay Thần Vô Tâm nhẹ nhàng vạch một cái, hư không lóe lên quang mang, lần nữa xuất hiện một cửa ánh sáng, Thần Vô Tâm lần nữa bước vào đi vào.
Tiêu Phàm mang theo mấy người Kiếm La theo sát phía sau, thời gian một nhịp hô hấp, đám người đã xuất hiện trên quảng trường phía trước cung điện màu đen.
“Tiêu Phàm, đến lượt ngươi.” Thần Vô Tâm thản nhiên nói
“Hi vọng các ngươi nói lời giữ lời, truyền thừa của Tu La Vương thuộc về các ngươi, còn lại tất cả cái khác thuộc về ta.” Tiêu Phàm híp hai mắt nhìn Thần Vô Tâm nói.
Trong lòng hắn cười to, hắn rất rõ ràng, bên trong cung điện màu đen này làm gì có truyền thừa gì, chỉ có một chút thần tàng mà thôi.
Tiêu Phàm cần chính là thần tàng ở nơi này, đây cũng là lý do hắn cố ý đáp ứng điều kiện của Tu La sơn chủ.
Không cần nghĩ cũng biết rõ, cuối cùng Tu La sơn chủ cùng Thần Vô Tâm nhất định là giỏ trúc múc nước, công dã tràng.
“Tất nhiên.” Thần Vô Tâm gật gật đầu, trong lòng hắn lai không nghĩ như vậy, truyền thừa của Tu La Vương tất nhiên đáng ngưỡng mộ, nhưng là đồ vật chôn cùng Tu La Vương, làm sao có thể là vật bình thường?
Tiêu Phàm nhàn nhạt gật đầu, sau đó cùng Thần Vô Tâm đi đến cung điện, đám người Kiếm La đứng ở một bên quảng trường, đề phòng nhìn đám thuộc hạ của Thần Vô Tâm.
Có thể có tư cách tiến vào cung điện màu đen, chỉ có Tiêu Phàm cùng Thần Vô Tâm, những người khác chỉ là một nhóm tay chân mà thôi, đưa người kế thừa vào nơi này bọn hắn coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Có lẽ chẳng ai ngờ rằng, cuối cùng có thể đi đến địa phương này chỉ có hai người.
Tiêu Phàm và Thần Vô Tâm đi đến trước cửa cung điện thì dừng lại, Thần Vô Tâm lui ra phía sau một bước, con ngươi gắt gao nhìn chăm chú Tiêu Phàm, sợ Tiêu Phàm dở thủ đoạn.
Linh hồn lực của Tiêu Phàm bao trùm cả tòa cung điện, không thể không nói, tòa cung điện này vô cùng rộng lớn, so với bên trong không gian bí cảnh của Tu La Điện còn bao la hùng vĩ hơn mấy phần.
"Lại là huyết văn phong ấn?" Khóe miệng Tiêu Phàm co quắp một trận, sau đó cắt qua cổ tay, mặc cho máu tươi chảy phía trên cửa điện.
Hắn không biết đây là lần thứ mấy tự hại bản thân rồi, mỗi lần đều là cần máu tươi của mình tới mở đường.
Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm thề, đây tuyệt đối là một lần cuối cùng, lần sau còn có phong ấn cần máu tươi mở ra, mình coi như từ bỏ cũng sẽ không tự hại mình.
Khi máu tươi rót vào bên trong đường vân trên cửa điện, trên cửa điện vừa tỏa ra từng đạo huyết sắc quang mang, hai cánh cửa tựa như lập tức sống lại, giống như con cá nhỏ linh động bơi lội trên cửa điện.
Ngay sau đó, phía trên cửa điện đột nhiên xuất hiện một lỗ nhỏ hình kiếm, Tiêu Phàm lấy Tu La kiếm ra cắm vào trong đó.
Ầm ầm!
Cánh cửa đại điện ầm vang mở ra, một luồng khí mênh mông đập vào mặt, thời khắc cửa mở ra, Thần Vô Tâm trực tiếp lắc mình, xông vào bên trong đại điện.
Tiêu Phàm cũng không để tụi lại phía sau, xông vào theo.
Nơi xa đám người Kiếm La đều lộ ra vẻ tò mò, có điều ai cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.
Bên trong đại điện, Tiêu Phàm cùng Thần Vô Tâm đề phòng lẫn nhau, vẻ mặt Thần Vô Tâm nghiêm túc đánh giá bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi vào đại điện vị trí phía trước nhất.
Nơi đó có một thân ảnh ngồi xếp bằng, đó là một bộ xương khô, ngực của xương khô có cắm một chuôi trường kiếm ánh vàng rực rỡ, dù đã đi qua vài vạn năm, cũng lộ ra một luồng khí vô cùng sắc bén.
Phía trước xương khô, còn trưng bày một đài án, phía trên đài án có một chiếc hộp màu đỏ lòm, Tiêu Phàm thấy thế không khỏi cau mày một cái.
Trong nháy mắt Thần Vô Tâm nhìn vào trước người xương khô, đưa tay rút trường kiếm ra, trên mặt lộ ra vẻ kích động: “Ma La kiếm? Tin đồn Tu La Vương chính là bị Ma La kiếm của Đại trưởng lão giết chết, xem ra đây chính là thi thể của Tu La Vương!”
Ánh mắt Tiêu Phàm lấp lóe, hắn cũng không quan tâm lời Thần Vô Tâm nói, mà là nhìn chằm chằm vào chiếc hộp màu máu trên đài án, trên mặt lộ ra vẻ quái dị.
“Cái hộp này không phải giống như đúc với cái ta lấy được kia sao?” Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm nói, lòng bàn tay hắn cũng không nhịn được xuất hiện một cái hộp màu đỏ, vô luận là bề ngoài hay là chất liệu vậy mà giống nhau như đúc.
Dạ Cửu U đã từng nói qua, bên trong chiếc hộp màu đỏ này có thể là Thần Cách của Thần Vương trong truyền thuyết, cũng chính là Mệnh Cách của Thần Vô Tận.
Thế nhưng bây giờ nơi này lại có một chiếc hộp màu máu nữa? Chẳng lẽ có những hai thần cách Thần Vương?
“Chờ đã!” Ánh mắt Tiêu Phàm đột nhiên lóe lên, băng lãnh ánh mắt rơi vào cái trên người xương khô kia, “Sư tôn có thể không phải là bị Đại trưởng lão giết chết, mà là trọng thương không trị được mà chết!”
“Đây không phải thi thể của sư tôn! Cái hộp này đoán chừng cũng không phải thần cách của Thần Vương!” Tiêu Phàm kém chút thốt ra, hắn đã ẩn ẩn đoán được thi thể này là người nào, trừ Đại trưởng lão ra thì còn ai nữa.
Chỉ là Tiêu Phàm lại nghĩ tới một vấn đề khác, nếu đây là thi thể của Đại trưởng lão, vậy thi thể của Thần Vô Tận đâu?
Còn bên trong chiếc hộp màu đỏ kia là cái gì?
Hít sâu một cái, Tiêu Phàm cưỡng ép mình bình tĩnh xuống, việc hắn hiện tại muốn làm, chính là lấy đi những đồ vật bên trong điện, thuận tiện tìm Sơn Thần Ấn.
Nhìn tám gian trắc điện bên cạnh đại điện, Tiêu Phàm hơi chuyển động ý nghĩ một chút, lập tức xuất hiện tám linh hồn phân thân, phân biệt tiến vào tám gian trắc điện.
Mà bản thể của hắn, vẫn đứng nguyên tại chỗ, lẳng lặng nhìn Thần Vô Tận, trong đầu không ngừng suy tư một vài vấn đề.