Vô Thượng Sát Thần

Chương 1948: Thời Khắc Cuối Cùng (Hạ)




“Xảy ra chuyện gì?” Đám người trong quảng trường bên vách núi Tu La Sơn bị khí thế vô cùng đáng sợ kia hấp dẫn, cảm giác da đầu đều sắp nổ tung.

Rất nhiều người chỉ cảm thấy run rẩy từ trong lòng, cứ có cảm giác rợn tóc gáy.

Ngay giây phút vừa rồi, từ dưới Tu La Sơn, đột nhiên phát ra một hơi thở đáng sợ, sát khí ngập trời.

“Tại sao ta lại có cảm giác có một đội quân lớn đang giết lên đây?” Có người hoảng sợ nói.

Có tu sĩ tinh mắt nhìn thấy, trong khu rừng kia, thậm chí có từng bóng người đang nhanh chóng xuyên qua khu rừng, lao về phía Tu La Sơn. Bởi vì tốc độ quá nhanh mà chỉ thấy từng cái bóng mờ.

“Không thể nào, người của ta đến báo, tất cả những người đi theo hắn đều ở lại phía sau, bên cạnh hắn không thể còn có người.” Sắc mặt Tứ trưởng lão trầm xuống, trên mặt hiện lên vẻ khó tin.

Người của Tứ trưởng lão âm thầm chú ý đến Tiêu Phàm mọi lúc mọi nơi. Những người bên cạnh Tiêu Phàm đều bị giữ chân ở phía sau, hẳn là không còn ai đi theo hắn mới đúng.

Vậy mà bây giờ, trong rừng rậm lại đột nhiên xuất hiện nhiều tu sĩ như vậy, sao hắn có thể không kinh ngạc cho được.

“Hừ, dù ngươi lại có thêm nhiều người hơn thì thế nào, thời gian chỉ còn lại chưa đến một phần mười nén nhang.” Tứ trưởng lão cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, trong lòng hừ lạnh một tiếng, xem như tự an ủi bản thân.

Tuy vậy, trong lòng hắn cũng không chắc chắn. Tiêu Phàm có thể nhanh chóng vượt qua hàng phòng tuyến cuối cùng hắn bố trí như vậy, lỡ như kịp thời chạy đến đây thì sao?

“Hình như không phải người.” Lúc này, Đại trưởng lão đột nhiên nhíu mày, híp mắt nhìn chằm chằm dưới núi.

“Hồn Điêu, là Hồn Điêu.” Nhị trưởng lão bỗng cả kinh kêu lên.

Hồn Điêu?

Những người khác cũng kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt. Ở Tu La điện của Chiến Hồn đại lục hình như không có ai là Hồn Điêu sư mà?

Sao trên người Tu La điện chủ thế hệ này lại có nhiều Hồn Điêu như vậy được? Hơn nữa, sau khi cảm nhận được hơi thở hung mạnh mà những Hồn Điêu kia phát ra, tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh.

Bởi vì những Hồn Điêu kia đều có thực lực Chiến Thần cảnh. Nhiều Hồn Điêu như vậy, dù là ở Thiên Địa Lao Ngục cũng là một thế lực không nhỏ.

Ở Chiến Hồn đại lục, nếu như có một đội quân Hồn Điêu như vậy, chẳng phải có thể quét ngang thiên hạ sao?

Rất nhiều người dù bản thân sống tại Thiên Địa Lao Ngục nhưng vẫn sẽ biết một chút bí mật của Chiến Hồn đại lục. Bởi vì cứ bảy năm một lần, tu sĩ Tu La điện của Chiến Hồn đại lục sẽ được đưa tới Thiên Địa Lao Ngục.

“Tứ trưởng lão, người của ngươi đều không đến đây, không lẽ đều đi vây bắt Tiêu Phàm rồi. Theo ta thấy, ngươi có khả năng sẽ thất bại đấy.” Tam trưởng lão khẽ mỉm cười nói.

“Nhiều Hồn Điêu cấp Thần như vậy, Tiêu Phàm nhất định tiêu hao rất nhiều thần lực. Ta không tin hắn khống chế nhiều Hồn Điêu như vậy mà còn có thể kiên trì lên đến đây.” Tứ trưởng lão hừ lạnh nói.

Tứ trưởng lão nói không sai. Hồn Điêu cấp Thần tiêu hao lượng thần lực nhiều kinh khủng. Huống chi, Tiêu Phàm còn rải đậu thành binh.

Việc này, trong thời gian ngắn, Tiêu Phàm vẫn làm được. Dù Tiêu Phàm có phải tiêu hao gần một nửa thần lực, hắn cũng không thấy tiếc.

Tứ trưởng lão lạnh lùng nhìn chằm chằm khu rừng, thỉnh thoảng ở đó sẽ truyền đến những tiếng nổ, trong lòng Tứ trưởng lão lạnh lùng nói thêm: “Dù ngươi có vượt qua cửa ải này, cũng vẫn còn cửa ải cuối cùng.”

Lúc này, trong rừng rậm, Tiêu Phàm mang theo mấy trăm Hồn Điêu cấp Thần tiến vào. Còn lại không nhiều thời gian, Tiêu Phàm cũng không muốn đánh nhau với người của Tứ trưởng lão.

Bây giờ, hắn chỉ muốn phá vỡ vòng vây của những người này để tiếp tục tiến lên.

Vài giây trước, trong khu rừng, cách Tiêu Phàm mấy trăm dặm, có mấy trăm tu sĩ đang ẩn núp, phải thừa nhận rằng vì giữ chân Tiêu Phàm, Tứ trưởng lão cũng thật sự liều mạng.

“Tứ trưởng lão cử nhiều người như vậy để chặn đường vài người, các ngươi nói xem có phải là chuyện bé xé ra to không?”

“Đúng đấy. Không phải là Tu La điện chủ của Chiến Hồn đại lục sao, chúng ta có nhiều người như vậy, đừng nói là giữ chân hắn, dù là giết hắn cũng không khó.”

“Tứ trưởng lão làm như vậy nhất định là là có nguyên nhân của hắn. Dù sao, bây giờ cũng không còn nhiều thời gian nữa. Đã đợi một ngày rồi, cũng không thiếu chút thời gian này, mọi người vẫn nên cẩn thận một chút.”

“Cẩn thận cái gì? Tu La điện chủ cũng không phải bất tử, theo ta thấy, bọn hắn chưa chắc xông được tới nơi này, có khi...”

Trong rừng rậm, mấy tu sĩ đang truyền âm nói chuyện thì đột nhiên im bặt. Từ đằng xa, một luồng hơi thở điên cuồng thổi tới, cả khu rừng đều bị thổi đến đổ nghiêng ngả.

“Cái gì, nhiều người như vậy?” Cảm nhận được khí thế hung mãnh như thủy triều kia, mọi người đều bị chấn động.

Những người còn trào phúng Tiêu Phàm trước đó đều trợn tròn mắt. Không phải chỉ có một mình Tiêu Phàm đi lên sao, sao giờ lại có tới mấy trăm người như vậy?

Chẳng lẽ những người ở phía trước đều bị Tiêu Phàm giết chết?

“Giết!”

“Mau tìm ra Tiêu Phàm, những người khác có thể bỏ qua, chỉ cần không để Tiêu Phàm đi qua là được.”

“Chặn Tiêu Phàm lại.”

Có vài người nhanh chóng tỉnh táo lại, nhao nhao xông ra từ trong rừng rậm, xông về phía đoàn người Tiêu Phàm.

Muốn cản mấy trăm người lại là điều không thể. Bây giờ, việc duy nhất có thể làm chính là ngăn Tiêu Phàm lại.

Chỉ là, sau khi bọn hắn lao ra, nhìn thấy gương mặt của mấy trăm người kia thì đều trợn tròn mắt.

“Sao có thể có nhiều Tiêu Phàm như vậy?” Có ngươi kinh hãi hô lên.

Những người kia đều có gương mặt giống với Tiêu Phàm như vậy, vậy thì làm sao cản Tiêu Phàm lại đây?

Nhất thời, đám người của Tứ trưởng lão không biết phải làm sao. Bọn hắn cũng không nhận ra ai là Tiêu Phàm thực sự, cũng không thể ngăn tất cả lại được.

Nếu như ở bên ngoài, muốn bọn họ cản tất cả Hồn Điêu lại cũng không khó khăn gì. Dù sao, tu vi của bọn hắn đều đạt tới Chiến Thần cảnh hậu kỳ, mà đối phương chỉ là vài tu sĩ Chiến Thần cảnh trung kỳ trở xuống mà thôi.

Nếu những người này muốn chạy trốn, bọn hắn cũng không thể giết hết, lỡ như Tiêu Phàm nhân lúc hỗn loạn chạy mất, cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Nhưng quan trọng là, đây là trong rừng rậm, còn là Tu La Sơn, bọn hắn cũng không dám thoải mái đánh.

Có lẽ Tứ trưởng lão nằm mơ cũng không ngờ tới, hắn định dùng chiến thuật biển người để ngăn chặn Tiêu Phàm, bây giờ, Tiêu Phàm cũng dùng biện pháp tương tự để đối phó lại hắn.

Tiêu Phàm cũng đã nghĩ đến điểm này nên mới chế tạo nhiều Hồn Điêu như vậy.

Khi những người kia còn thất thần, Tiêu Phàm đã dẫn theo mấy Hồn Điêu xông tới, bước chân của hắn luồn lách huyền ảo, chớp mắt đã xông ra khỏi vòng vây.

“Lãng phí nhiều thần lực như vậy, vậy thì giết một trận cho sảng khoái, giết một kẻ, bớt một kẻ.” Tiêu Phàm vừa nghĩ vậy, những Hồn Điêu kia lập tức điên cuồng xông lên.

Về phần Tiêu Phàm thì cấp tốc xông về phía sườn núi, thân hình như ma quỷ vậy.

Từ quảng trường trên sườn núi, đám người Tứ trưởng lão nhìn trận chiến trong rừng rậm, hơi híp mắt, sau đó quay đầu nhìn nén hương phía xa, trên mặt lập tức nở một nụ cười.

“Sơn chủ đến.” Cũng ngay lúc đó, một tiếng quát nhẹ vang vọng khắp Tu La Sơn. Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía trước quảng trường.

Ở đó, vài bóng người nhanh chóng bay vút tới, chỉ trong vài nhịp thở đã đột ngột xuất hiện giữa quảng trường.

Dẫn đầu là một lão giả, thoạt nhìn nhợt nhạt, thiếu sức sống nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.

“Ha ha, đã đến giờ, có vài người đến muộn thì nên hủy bỏ tư cách.” Tứ trưởng lão thấy thế liền không chút kiêng kỵ mà cười.

“Sợ là khiến ngươi thất vọng rồi.” Tứ trưởng lão vừa dứt lời, một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên dọc theo quảng trường.

Sắc mặt Tứ trưởng lão sững sờ, vội quay đầu lại nhìn dọc theo quảng trường, những người khác cũng đồng loạt kinh ngạc nhìn qua.

Một tiếng “bùm” vang lên, chỉ thấy một bóng người rơi xuống từ phía chân trời, nặng nề đập xuống quảng trường. Giờ phút này, cả quảng trường đều lặng ngắt như tờ.