Ầm ầm!
Quan tài đá rung động kịch liệt, theo phong ấn huyết văn triệt để rung động, nắp quan tài cũng chầm chậm di động, con ngươi Tiêu Phàm nhìn chằm chằm vào quan tài đá, sợ bỏ qua cái gì.
"Thơm quá!"
Đột nhiên, Tiêu Phàm khịt khịt mũi, hắn ngửi thấy một luồng hương thơm thấm vào ruột gan, đồng thời, Tu La huyết mạch trong cơ thể hắn cũng triệt để sôi trào lên.
Thân thể của hắn cũng biến thành nóng hổi vô cùng, sắc mặt đỏ bừng, tựa như hoàn toàn không nghe theo điều khiển của hắn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Tiêu Phàm kinh ngạc, có điều hắn con ngươi vẫn nhìn chằm chằm lên trên quan tài đá, sợ bên trong chui ra tồn tại đáng sợ nào.
Nhưng mà, cũng không nhìn thấy cái gì đáng sợ, ngược lại, phía trong quan tài đá yên tĩnh lạ thường.
Chỉ có điều theo quan tài đá mở ra, từng luồng hào quang từ trong quan tài đá lan tràn ra, ánh sáng lấp lánh chói mắt.
"Gào gào!" Thí Thần gầm nhẹ, ra hiệu Tiêu Phàm tiến vào trong quan tài đá.
Tiêu Phàm nhíu mày, cắn răng, nhưng đã tới mức độ này thì còn có gì đáng sợ chứ.
Chết thì chết!
Trong lòng thầm mắng một tiếng, Tiêu Phàm bỗng nhiên đạp không mà lên, lách mình xuất hiện phía trên quan tài đá.
Sau một giây, bỗng nhiên Tiêu Phàm hít một hơi lạnh, để hắn vô cùng kinh ngạc chính là trong quan tài đá cũng không phải là có thi thể hoặc là xương khô như hắn tưởng tượng.
Ở trước mắt hắn, lại là một cái hồ thật lớn, trong hồ chảy xuống một chất lỏng màu vàng, chất lỏng tản ra một luồng hương thơm nồng đậm.
Hít vào, Tiêu Phàm cảm giác Tu La huyết mạch sôi trào càng thêm lợi hại.
"Tinh huyết của Tu La Vương!" Ngữ khí của Tiêu Phàm có chút phát run.
Không sai, chất lỏng màu vàng óng trong hồ này, cùng với bình tinh huyết của Tu La Vương trước đó hắn thấy qua kia một giống nhau như đúc, thậm chí huyết dịch ở trong hồ này còn muốn thuần túy hơn mấy phần.
Cũng khó trách hắn kích động như thế, trước đó hắn luyện hóa một bình tinh huyết của Tu La Vương thiếu chút nữa khiến cho bản thân tự bạo, mà bây giờ, trước mắt lại có hẳn một ao tinh huyết.
Một ao, sức mạnh ẩn chứa trong này, là kinh khủng tới thế nào?
Đừng nói Thiên Thần, đoán chừng ngay cảs siêu việt Thiên Thần cũng chưa chắc có thể chịu được, cũng chỉ có Tu La Vương trong truyền thuyết mới có thể gánh vác được.
"Phù phù!" Tiêu Phàm thở sâu, bình phục một chút suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào huyết trì nhất thời không biết làm sao.
Có điều rất nhanh, ánh mắt của hắn rơi vào chính giữa huyết trì, nơi đó có một ngọc đài nhỏ màu máu, trên đài ngọc nằm một bộ quan tài màu máu.
Trong quan tài màu máu lại đang chảy ra máu tươi, chậm rãi nhỏ xuống huyết trì, sau khi máu tươi tiến vào huyết trì, vậy mà quỷ dị biến thành kim sắc.
Quan tài máu cho người ta một loại cảm giác hết sức đáng sợ, Tiêu Phàm biết, tồn tại đáng sợ kia, chắc chắn là bị nhốt bên trong quan tài máu.
Đây cũng là lý do vì sao Thí Thần dám để cho hắn mở quan tài đá ra, không đợi Tiêu Phàm suy nghĩ nhiều, Thí Thần trực tiếp đẩy Tiêu Phàm xuống dưới.
Ùm một tiếng rơi vào bên trong huyết trì, tinh huyết của Tu La Vương trong huyết trì, nhao nhao chảy vào bên trong cơ thể Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm thất kinh, nhưng mà Thí Thần lại cho hắn một ánh mắt yên tâm.
Cũng ngay tại lúc này, quan tài máu đột nhiên bắt đầu rung động, đường văn màu máu phía trên đột nhiên bùng cháy lên ngọn lửa màu đỏ ngòm, tựa như muốn nung khô quan tài máu.
Đồng thời, trong tinh huyết của Tu La Vương trong huyết trì cũng bắt đầu triệt để sôi trào lên.
"Không thể nào, tiểu thế giới này làm sao có người có thể chịu được tinh huyết của Tu La Vương!" Giọng nói già nua từ bên trong quan tài máu kia truyền ra, sau đó lại truyền tới một trận tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Giọng nói bên trong kia, tràn đầy phẫn nộ vô tận và không cam lòng.
"Không có cái gì là không thể."
Gần như đồng thời, phía trên quan tài máu, huyết khí đột nhiên bốc hơi, ngưng tụ thành một thân ảnh, đó là một nam tử mặc kim bào.
Nam tử dáng người cao, đứng chắp tay, một đôi con ngươi sắc bén mà thâm thúy, tựa như tràn đầy vô tận tang thương, khám phá thế gian hồng trần.
Hắn đứng ở đó, mặc dù chỉ là một đạo tàn niệm, nhưng cũng vô cùng vĩ đại, như có thể so sánh với mặt trăng mặt trời, khiến cho không người nào có thể so bì được.
Trên mặt Tiêu Phàm không khỏi lộ ra vẻ đề phòng, chuyện như vậy hắn đã gặp không ít, nhưng ngoại trừ khí linh Luyện Tâm Tháp ra, đụng tới những tàn niệm của người khác, Tiêu Phàm đều không tin tưởng cho lắm.
Nhưng cũng không thể không nói, kim bào nam tử này là có khí thế cùng uy nghiêm nhất mà Tiêu Phàm đã gặp qua, cho dù là tàn niệm của Dạ Cửu U lúc trước cũng còn kém rất xa.
"Gào gào!" Nhưng mà lúc này, Thí Thần thú đột nhiên rống to, nhanh chóng lao về phía kim bào nam tử, cặp mắt của nó đỏ bừng, phun ra từng đạo sương mù, tựa như đang khóc.
Tiêu Phàm có thể cảm nhận được suy nghĩ và hồi ức của Thí Thần, tràn đầy đau đớn bi ai, tựa như kim bào nam tử kia thân nhân thân nhất của hắn.
"Tu La Vương?" Tiêu Phàm làm sao còn không rõ thân phận của kim bào nao tử kia cơ chứ.
Thí Thần khôn khéo như thế, tất nhiên không có khả năng bị một đạo tàn niệm lừa gạt, có thể làm cho Thí Thần kích động như thế, ngoại trừ Tu La Vương nó đã bảo vệ, Tiêu Phàm rốt cuộc nghĩ không ra được là ai khác.
"Tiểu Thí, không cần bi thương, người đều có mệnh." Sắc mặt tàn niệm của Tu La Vương vô cùng bình tĩnh, tựa như nhìn thấu sinh tử, cười nói: "Ngươi không phải cũng trở thành linh hồn thứ hai của người khác rồi sao?"
Thí Thần vồ hụt, lại tiếp tục trở lại bên người Tiêu Phàm bảo hộ Tiêu Phàm, chỉ là ánh mắt nhìn về phía tàn niệm của Tu La Vương có chút run động.
Lúc này, ánh mắt tàn niệm của Tu La Vương đột nhiên nhìn về phía Tiêu Phàm, Tiêu Phàm vội vàng xoay người thi lễ nói: "Vãn bối Tiêu Phàm, xin ra mắt tiền bối."
Tiêu Phàm cũng không nghĩ tới, mình ở chỗ này lại có thể nhìn gặp được Tu La Vương trong truyền thuyết, dù chỉ là tàn niệm, trong lòng của hắn cũng có chút kích động.
"Tiểu tử, số ngươi cũng may, lại có thể được Tiểu Thí tán thành." Tàn niệm của Tu La Vương có chút kinh dị nhìn Tiêu Phàm nói, tựa như muốn nhìn thấu Tiêu Phàm.
"Đa tạ tiền bối tán thưởng." Thần sắc Tiêu Phàm như thường, đứng thẳng trong huyết trì, không kiêu ngạo không tự ti nhìn tàn niệm của Tu La Vương.
Ánh mắt tàn niệm của Tu La Vương nhìn về phía Tiêu Phàm càng lộ ra vẻ hài lòng, thở dài nói: "Có lẽ là ý trời, ngươi đã có thể tới đây, Tiểu Thí chắc chắn cũng tin tưởng ngươi."
"Thần Vô Tận, ngươi tình nguyện cho ngoại nhân có lợi, cũng không muốn cho ta?" Lúc này, giọng nói tức giận từ bên trong quan tài máu truyền ra, quan tài máu cũng càng ngày càng chấn động lợi hại.
Thần Vô Tận, chính là tên của Tu La Vương, ở Chiến Hồn đại lục, số người biết tên hắn tuyệt đối không cao hơn số lượng ngón tay trên một bàn tay.
Dưới chân Tu La Vương Thần Vô Tận nhẹ nhàng đạp mạnh, quan tài máu lập tức an tĩnh lại, hỏa diễm thiêu đốt khắp xung quanh càng thêm hừng hực.
"Ngay cả bản vương cũng dám giết, ngươi cảm thấy xứng sao?" Thần Vô Tận hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói đều là sát ý nồng đậm.
"Nếu như không phải ngươi không muốn đưa truyền thừa cho ta, ta sẽ giết ngươi sao?" Giọng nói bên trong quan tài máu tiếp tục vang lên, trong giọng nói tràn ngập sự không cam lòng.
Tiêu Phàm nghe vậy, không khỏi nhíu mày, hắn đã đại khái đoán được chuyện gì, đoán chừng lại là trong tộc tàn sát lẫn nhau, dẫn đến cái chết của Tu La Vương, đồng thời còn có đại trưởng lão bị trán phong bên trong quan tài máu kia.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của hắn mà thôi, cụ thể như thế nào, hắn cũng không rõ ràng lắm.
"Ngươi không hiểu đâu, các ngươi cũng không xứng." Trong giọng nói của Thần Vô Tận tràn đầy bất đắc dĩ.
Tiêu Phàm không dám ngắt lời, cứ như vậy lẳng lặng nghe, trong lòng của hắn lại kinh ngạc vô cùng, ngay cả cấp bậc như Tu La Vương cũng có lúc bó tay, vậy một Chiến Thần cảnh như hắn thì có được tính là gì chứ?
"Tiểu tử, ngươi nguyện kế thừa y bát của bản vương chứ?" Đột nhiên, Thần Vô Tận cúi đầu nhìn về phía Tiêu Phàm trong huyết trì nói.
Trong lòng Tiêu Phàm có chút vui mừng, mình tới đây không phải là vì Tu La Vương truyền thừa sao, chẳng lẽ nhanh như vậy đã có thể có được rồi?
Có điều không đợi Tiêu Phàm mở miệng, Thần Vô Tận lại nói: "Ngươi cần phải biết, một khi đáp ứng, ngươi không chỉ phải thừa kế truyền thừa của ta, cũng đồng dạng phải thừa kế nhân quả của ta, nhân quả này có thể khiến ngươi cùng tất cả mọi người có liên quan tới ngươi thịt nát xương tan!"
Nghe nói như thế, Tiêu Phàm có chút trầm mặc.