Vô Thượng Sát Thần

Chương 1897: Lần Thứ Hai Giao Phong




Khi tiếng gầm vang lên, trong nháy mắt mấy người Tiêu Phàm có cảm giác như rơi vào hầm băng, thân thể không động đậy được, trong miệng cũng thở ra khí lạnh.

Thậm chí, mấy người cảm giác cảnh vật xung quanh biến đổi, tựa như đang đi trên một sông băng.

Đám người Tiếu Thiên Dương cùng Sở Khinh Cuồng lạnh run người, cảm giác rét lạnh ngay cả linh hồn cũng bị đông kết.

"Phá!"

Đột nhiên Tu La huyết mạch trong thân thể Tiêu Phàm sôi trào, hắn há miệng gầm một tiếng như sấm khiến khung cảnh xung quanh như thủy tinh nứt vỡ, từ từ hóa thành vô số mảnh vỡ biến mất không thấy gì nữa.

"Huyễn cảnh?" Mấy người Tiếu Thiên Dương từ trong kinh sợ tỉnh lại, trên trán chảy ra không ít mồ hôi.

Thực lực bây giờ của bọn hắn không kém gì Chiến Thần đỉnh phong, thế mà thiếu chút nữa bị thực lực của đối phương nghiền ép.

"Cút!"

Đúng lúc này, Tiêu Phàm đột nhiên thét lên một tiếng, đưa tay vung ra một chưởng, mấy người Sở Khinh Cuồng chỉ thấy một hắc ảnh lướt qua, xuất hiện trước người Tiêu Phàm.

Uỳnh một tiếng nổ vang, chưởng cương của Tiêu Phàm cùng bóng đen kia đụng vào cùng một chỗ, Tiêu Phàm đứng ở đó không nhúc nhích, mà bóng đen kia lại như đạn pháo bị bắn lui trở về, sau đó được một cánh tay nhẹ nhàng níu lại.

“Lãnh Đồng?” Nhìn thấy chủ nhân cánh tay kia, sắc mặt Tiêu Phàm lạnh lẽo, hắn không ngờ Lãnh Đồng lại ở đây phục kích hắn.

Trải qua sự tình ở thành Thiên Thương Thần, tất cả mọi người đều biết Kiếm Hồng Trần chính là Tu La điện chủ ở Chiến Hồn đại lục, cho nên hắn cũng không cố ý biến ảo bề ngoài và ẩn tàng tu vi.

Nhưng hắn không nghĩ tới Lãnh Đồng lại mai phục ở cửa thành, hơn nữa còn thi triển Đồng Thuật với bọn họ, chẳng lẽ hắn biết rõ hôm nay bọn họ sẽ tới hay sao?

Sau lưng Lãnh Đồng, còn có năm sáu thân ảnh, khí tức trên người mỗi kẻ phát ra đều vô cùng lạnh lẽo, thậm chí còn lộ ra huyết tinh nồng đậm.

Mấy người đều hung dữ nhìn Tiêu Phàm, hận không thể đem Tiêu Phàm chém thành trăm mảnh.

“Kiếm Hồng Trần, không đúng, hẳn phải gọi ngươi là Tiêu Phàm.” Lãnh Đồng híp hai mắt, con ngươi phóng ra hàn quang.

“Một cái tên mà thôi, ngươi không cần quá quan tâm.” Tiêu Phàm cười nói, bộ dáng không quan tâm.

“Hừ, ngươi còn dám tới Tu La Sơn? Ta thực sự bội phục dũng khí của ngươi, hôm nay, nơi này chính là mồ chôn của ngươi!” Lãnh Đồng buông tên thuộc hạ của hắn ra, bước từng bước tiến lên phía trước nói.

Khí thế lạnh lẽo bắn thẳng về phía Tiêu Phàm, con ngươi biến thành màu đỏ, nhìn vào vô cùng đáng sợ.

Mấy người Kiếm La, Tiếu Thiên Dương thấy thế, tất cả cùng tiến lên một bước, ngăn trước người Tiêu Phàm.

“Tiếu Thiên Dương, ngươi đường đường là một vương tử của Thương Sinh Thần Quốc, vậy mà lại cam nguyện làm khuyển mã cho kẻ khác?” Lãnh Đồng lạnh lùng nói.

“ Vương tử của Thương Sinh Thần Quốc, chỉ là những việc đã qua, bây giờ ta là người của Tu La điện.” Tiếu Thiên Dương bình thản nói.

Nếu hắn đã đồng ý gia nhập Tu La điện, Tiếu Thiên Dương đã chuẩn bị triệt để thu liễm tính cách cao cao tại thượng trước kia của mình lại.

Mấy tướng sĩ thủ thành nghe được mấy chữ Tu La điện, sắc mặt hơi đổi một chút, ánh mắt rơi vào trên người Tiêu Phàm.

“Hắn chính là Tu La điện chủ? Khi nãy hắn còn cho ta thêm 100 Thần thạch?” Tên binh sĩ khi nãy kiểm tra nhóm người Tiêu Phàm trợn to hai mắt nhìn Tiêu Phàm, vẻ mặt có mấy phần đắc ý.

“Nhìn bộ dạng này, Lãnh thiếu hẳn sẽ không buông tha cho Tu La điện chủ, nếu để hắn xảy ra chuyện ở đây, chúng ta sẽ bị tội không kịp thời bẩm báo.”

“Hay là thông báo cho đại nhân đi, chỉ có Tam trưởng lão cùng hai vị công tử khác mới có thể ngăn cản lại Lãnh thiếu.”

Mấy tên tướng sĩ khẽ trao đổi với nhau, sau đó có hai người len lén tiến vào thành trì, bẩm báo việc này lên trên.

“Hừ, một người chết mà thôi.” Lãnh Đồng khinh thường nói, hắn hoàn toàn không để Tiếu Thiên Dương trong mắt, tên Tứ vương tử trước kia hắn cũng chẳng thèm ngó tới, huống chi chỉ là tên Tiếu Thiên Dương nghèo túng này?

“Ai là người chết cũng khó nói.” Giọng nói của Tiêu Phàm vang lên, hắn tiến lên một bước, nhìn vào mắt Lãnh Đồng, con ngươi Tiêu Phàm cũng phóng ra quang mang lạnh lẽo.

“Ngươi nghĩ ngươi là ai, dám đến Tu La Sơn giết người kế thừa?” Một thuộc hạ của Lãnh Đồng khinh thường nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm lười đáp lời, dù sao hắn cũng là một người kế thừa, cùng một tên thuộc hạ của Lãnh Đồng so đo, chẳng phải là đánh mất thân phận sao.

Cũng không phải Tiêu Phàm quan tâm đến thân phận này, mà là hắn muốn lấy được Tu La Vương truyền thừa, nhất định phải dùng thân phận này mới lấy được một vé tham gia.

“Ngươi lại là thứ gì, dám trách mắng công tử nhà ta?” Tiếu Thiên Dương nổi giận gầm lên một tiếng, khí thế cuồng bạo đập xuống.

Không thể không nói, Tiếu Thiên Dương so với Kiếm La nhạy bén hơn nhiều, không chút do dự nâng thể diện cho Tiêu Phàm, làm một thuộc hạ, Tiếu Thiên Dương xứng đáng hơn nhiều.

Đương nhiên, Tiếu Thiên Dương so sánh với Kiếm La mà nói, cũng trẻ tuổi nóng tính hơn rất nhiều.

Thực lực thuộc hạ của Lãnh Đồng mặc dù không tệ, nhưng cùng Tiếu Thiên Dương so sánh, vẫn có chút chênh lệch, chí ít, trên khí thế liền xa xa không bằng Tiếu Thiên Dương.

"Đi thôi." Tiêu Phàm hài lòng cười cười.

Lần này tới Tu La Sơn, cùng với khi tiến vào thành Thiên Thương Thần có chút khác biệt, vào thành Thiên Thương Thần là vì giết chết Tiếu Thương Sinh, tất nhiên không thể bại lộ thân phận Tu La điện chủ.

Nhưng hiện tại đến Tu La Sơn, là vì tranh đoạt Truyền Thừa mà đến, hắn muốn nổi bật, tự nhiên không thể bị bất luận kẻ nào làm chướng mắt.

Tiêu Phàm mặc dù không quá hiểu biết Tu La Vương Tộc, nhưng hắn biết rõ, đám người này so sánh với người của thành Thiên Thương Thần còn hung ác hơn nhiều, ở đây không tồn tại kẻ yếu.

Nhất là những người kế thừa Tu La, càng phải có thực lực cường đại, nếu không tư cách tranh đoạt Tu La Vương Truyền Thừa cũng không có.

“Đi? Nhưng thuộc hạ là muốn cho bọn hắn mấy cái tát tay thì phải làm sao?” Tiếu Thiên Dung hung dữ trừng đám người Lãnh Đồng một cái nói.

“Chẳng lẽ một con chó cắn ngươi một cái, ngươi còn đi lên cắn lại nó một phát sao?” Bộ dáng Tiêu Phàm đang giáo huấn thuộc hạ, con mắt không thèm nhìn Lãnh Đồng một cái.

Từ Cổ Nhược Trần, Tiêu Phàm lấy được rất nhiều tin tức hữu hiệu, Lãnh Đồng này là một trong hai người kế thừa mà Nhị trưởng lão ủng hộ.

Mà vị trí hiện tại của bọn hắn thuộc về Tam trưởng lão quản lý, Lãnh Đồng diễu võ giương oai ở nơi này, cho dù hắn đồng ý, Tam trưởng lão cũng sẽ không đồng ý đâu.

Đương nhiên, Tam Trưởng Lão có lẽ sẽ không tham dự vào đấu tranh của bọn tiểu bối, nhưng là của hai người kế thừa thì sao?

Mỗi một vị Trưởng lão đều có hai người kế thừa, hơn nữa giữa những người kế thừa đều có quan hệ cạnh tranh.

Lãnh Đồng muốn gây sự với hắn ở chỗ này, đợi đến khi hai người kế thừa kia đến, có lẽ Lãnh Đồng sẽ gặp không ít phiền toái.

Tên khốn này dám mắng mình là chó? Lãnh Đồng nghe được lời Tiêu Phàm nói, sát cơ lộ ra, thiếu chút nữa không nhịn được muốn bộc phát đi ra.

Nếu như đây là Nam Thành, Lãnh Đồng tuyệt đối không chút do dự động thủ với Tiêu Phàm.

Đợi hắn lấy lại tinh thần, Tiêu Phàm đã vào gần cửa thành, thần sắc Lãnh Đồng băng lãnh chỉ có thể đứng ở đó.

Lần thứ nhất giao phong, bị Cổ Nhược Trần bức đi thì cũng thôi đi, lần thứ hai giao phong, hắn vẫn yếu hơn Tiêu Phàm, điều này khiến trong lòng Lãnh Đồng vô cùng khó chịu.

“Công tử, không cần so đo cùng người như vậy, chẳng phải rất nhanh sẽ có cơ hội giáo huấn hắn sao?” Lúc này, một tên thuộc hạ sau lưng Lãnh Đồng tiến lên, thấp giọng an ủi.

Lãnh Đồng nghe vậy, trong mắt sát ý càng ngày càng đậm.

“Không sai công tử, mấy ngày nữa là đến thời gian diễn ra Huyết Hồ Thùy Điếu, đến thời điểm đó tám người kế thừa cùng tề tụ, chúng ta sẽ dạy dỗ hắn thật tốt, để hắn biết rõ bản thân là mặt hàng gì.” Một tên thuộc hạ khác cũng lạnh lùng cũng nói.

"Hừ, vậy để hắn sống thêm mấy ngày." Lãnh Đồng hừ một tiếng, trong mắt như muốn phun ra lửa.