Vô Thượng Sát Thần

Chương 1896: Tu La Cổ Thành




Thần Châu bay xuyên qua giữa những đám mây, từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy sông núi đất đai nhỏ xíu đang dần bị bỏ lại. Người bình thường ở bên dưới không thể nhìn được bóng của Thần Châu.

Thiên Địa Lao Ngục thực sự rất rộng lớn, Thần Châu bay đi gần một tháng, nhưng vẫn chưa đến Tu La Sơn.

Thời gian một tháng kế tiếp, Tiêu Phàm củng cố tu vi cửu biến Chiến Thần ổn định, thậm chí mấy ngày trước ngay cả Hỏa Diễm Áo Nghĩa cũng đã đột phá cửu biến.

Qua thêm mấy ngày, Thần Châu cuối cùng cũng dừng lại, đám người Tiêu Phàm rời khỏi khoang thuyền, đi tới boong thuyền.

“Tiêu huynh, phía trước chính là Tu La Sơn.” Sở Khinh Cuồng đi tới, thần sắc có chút ngưng trọng.

Hắn đã đến Thiên Địa Lao Ngục mấy năm, biết rõ sự đáng sợ của Tu La Sơn, cho dù Lâu Ngạo Thiên muốn hắn ở Tu La Sơn chờ Tiêu Phàm đến, hắn cũng chỉ dám ở bên ngoài Tu La Sơn, chứ không dám tiến vào Tu La Sơn.

“Nơi đó chính là Tu La Cổ Thành?” Tiêu Phàm đứng ở boong thuyền ngắm nhìn phương xa.

Ở phía cuối chân trời xuất hiện một ngọn núi đen kịt đứng sừng sững, giống như một ngôi mộ, phía dưới ngọn núi là một tòa đại thành như một con Cổ Long đang nằm dài.

Cho dù cách xa vạn dăm, vẫn có thể cảm nhận được một áp lực đang đè nặng xuống.

Với cảnh giới hiện tại của Tiêu Phàm, có rất ít địa phương ở Thiên Địa Lao Ngục khiến hắn phải kiêng kị, nhưng Tu La Sơn lại chính là một trong số những nơi đó.

“Tu La Cổ Thành được gọi là thành trì cổ xưa nhất, nghe đồn đã tồn tại từ mấy vạn năm trước.” Cổ Nhược Trần chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt Tiêu Phàm, ngắm nhìn nơi xa rồi cảm thán nói.

“Đây cũng là lần đầu Cổ huynh đến Tu La Cổ Thành?” Nghe được ngữ khí của Cổ Nhược Trần, Tiêu Phàm có chút ngoài ý muốn.

“Thời gian ta đến giới này cũng không lâu mà.” Cổ Nhược Trần gật gật đầu, cũng không giấu diếm điều gì.

Con ngươi Tiêu Phàm khẽ run lên, hắn hiểu rõ Cổ Nhược Trần nói mới đến giới này là có ý gì, điều này cũng chứng thực phỏng đoán của hắn về Cổ gia.

Cổ gia nhất định là một đại gia tộc ở Thái Cổ Thần Giới, thậm chí có thể chống lại Tu La Vương Tộc.

Thu liễm tâm thần, Tiêu Phàm thu Thần Châu lại, nơi này cách Tu La Cổ Thành không xa, Tiêu Phàm không muốn gây nên động tĩnh quá lớn.

Dù sao, nhất mạch của hắn tại Tu La Sơn có vẻ như không được hoan nghênh, thậm chí nhiều người còn có địch ý đối với hắn.

“Tiêu huynh, nên cẩn thận một chút thì hơn.” Cổ Nhược Trần tương đối bội phục tâm tư kín đáo của Tiêu Phàm, sau đó lại nói: “Đa tạ Tiêu huynh đã chiếu cố trên đường, chúng ta cáo biệt tại đây thôi.”

“Cổ công tử, ngài không cùng chúng ta vào thành sao?” Kiếm La nghi hoặc nhìn Cổ Nhược Trần nói.

Tiêu Phàm nhìn Kiếm La một cái, tựa như muốn ngăn Kiếm La tiếp tục hỏi thêm điều gì, hắn có mục tiêu rõ ràng khi đến nơi này, Cổ Nhược Trần muốn rời đi cũng hợp tình hợp lý, có ai muốn vô duyên vô cớ bị cuốn vào việc không liên quan chứ.

Nhưng Tiêu Phàm cũng biết Cổ Nhược Trần không phải người như vậy, bằng không hắn đã không cùng ngồi Thần Châu để đến Tu La Sơn.

Tiêu Phàm không tin, với thực lực của Vạn Bảo Các, mà thiếu một Thần Châu.

“Không được.” Cổ Nhược Trần cười lắc đầu, thản nhiên nói: “Các ngươi từ nơi này đi qua, chính là vị trí thành trì của nhất mạch tam trưởng lão Tu La Sơn, ta muốn tìm Lãnh Đồng đòi nợ, ta đi hướng khác.”

“Cổ huynh bảo trọng.” Tiêu Phàm chắp tay một cái nói, trong lòng lại bổ sung một câu: “Chúng ta đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.”

“Bảo trọng.” Cổ Nhược Trần cười cười, mang theo hai thuộc hạ đi về một hướng khác.

“Công tử, người có phát hiện, Cổ Nhược Trần đối với người có vẻ quá nhiệt tình?” Sau khi Cổ Nhược Trần rời đi, Tiếu Thiên Dương đột nhiên cổ quái hỏi.

“Nói rõ một chút?” Tiêu Phàm có chút ngoài ý muốn nhìn Tiếu Thiên Dương, thực ra hắn cũng cảm giác được.

Từ lần đầu gặp Cổ Nhược Trần cho đến nay, không chỉ lần một lần hai, Cổ Nhược Trần đều trợ giúp hắn, hơn nữa đều là trợ giúp vô điều kiện.

Thậm chí về sau còn muốn Tiêu Phàm trở thành khách khanh của Vạn Bảo Các, nếu như nói Cổ Nhược Trần không có yêu cầu gì ở hắn, Tiêu Phàm cũng không tin được.

Bởi vì cho đến bây giờ, Cổ Nhược Trần đều khiến Tiêu Phàm thiếu hắn nhân tình.

“Ta cũng không nói rõ được, nhưng là ta cảm thấy, Cổ Nhược Trần muốn cho công tử thiếu nhân tình hắn, sau đó muốn cầu cạnh công tử.” Tay phải Tiếu Thiên Dương nâng cằm trầm tư nói.

“Ngươi làm sao biết Cổ Nhược Trần muốn để công tử thiếu nhân tình hắn?” Kiếm La không tin nói.

Tiếu Thiên Dương xấu hổ gãi đầu một cái, nói: “Bởi vì trước kia thường xuyên có người cũng giúp ta như vậy, thậm chí là nịnh nọt ta, nhưng cuối cùng đều muốn ta hỗ trợ bọn hắn.”

“Nếu hắn có việc cầu công tử mà công tử làm không được, hoàn toàn có thể cự tuyệt mà.” Kiếm La lại nói, “Huống chi, thế lực sau lưng Cổ Nhược Trần không đơn giản, sự việc hắn không làm được, thì công tử cũng chưa chắc có thể làm được.”

Những người khác cũng gật đầu đồng tình, nhờ người khác làm việc, thì người đó phải có năng lực làm được mới được chứ.

“Không, có đôi khi cầu người làm việc là phải xem người yêu cầu là ai, nếu là người khác chưa chắc sẽ đáp ứng, nhưng với tính cách của công tử, ta nghĩ hắn sẽ không cự tuyệt.” Tiếu Thiên Dương lắc đầu nói, dư quang thỉnh thoảng liếc về phía Tiêu Phàm.

Thấy Tiêu Phàm không có phản ứng gì, Tiếu Thiên Dương lại bổ sung một câu nói: “Nói theo một ý nghĩa nào đó, Cổ Nhược Trần chính là một thương nhân.”

“Thương nhân?” Tiêu Phàm híp hai mắt, nhìn về phía Cổ Nhược Trần rời đi, trong lòng có chút mê mang.

Bản tính của thương nhân là gì, Tiêu Phàm biết rất rõ, thương nhân trục lợi, Tiêu Phàm hắn cũng đã từng là một thương nhân.

Một lúc sau, Tiêu Phàm hồi phục tinh thần lại, thầm nghĩ trong lòng: “Nếu quả thật là một vụ giao dịch, có lẽ ta thực sự sẽ không cự tuyệt.”

“Đi thôi.” Thu liễm tâm thần, Tiêu Phàm xốc lại tinh thần gọi đám người.

Mấy thân hình lóe lên, nhanh chóng chạy về vị trí Tu La Cổ Thành.

Một lát sau, mấy người đã đi tới ngoài cổng thành tây, nơi này có không ít người đang xếp hàng tiếp nhận kiểm tra, muốn vào thành, mỗi người đều phải thành thật trải qua kiểm tra, hơn nữa còn phải giao nộp trăm viên Thần thạch.

Người bình thường sao có thể bỏ ra một trăm viên Thần thạch được? Vì vậy người tiến vào Tu La Cổ Thành, tu vi thấp nhất cũng là Chiến Thần cảnh.

Cho dù những tướng sĩ thủ thành kia chỉ có thực lực Chiến Thánh cảnh, nhưng tu sĩ Chiến Thần cảnh từ bên ngoài đến cũng phải khách khí với bọn hắn.

"Một trăm viên Thần thạch."

Một lát sau, cuối cùng cũng đến lượt đám người Tiêu Phàm, một tên binh sĩ nhàn nhạt nhìn đám người Tiêu Phàm một cái, quát lớn, bộ dáng không coi ai ra gì.

“Tổng cộng sáu người, sáu trăm Thần thạch.” Tiêu Phàm gật đầu, lấy ra một Hồn giới ném cho binh sĩ kiểm tra.

Binh sĩ quét Hồn Giới một cái, trên mặt lộ ra một tia kinh hỉ, không cần nghĩ cũng biết, bên trong Hồn giới, chắc chắn không chỉ có 600 Thần Thạch, Thần thạch thừa ra, chắc chắn sẽ về tay của tất cả những binh sĩ thủ thành

“Đi vào đi, tiến vào Cổ Thành đều thành thật một chút.” Binh sĩ cũng vô cùng thức thời, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, huống chi bọn hắn còn kiếm được không ít Thần thạch.

“Chúng ta đều là người thành thật.” Tiêu Phàm cười gật đầu.

Trong lòng Thanh Phong Lão Tổ cùng Xích Vân Lão Tổ thầm mắng, người tiến vào Tu La Cổ Thành đều không phải là người thành thật.

Người muốn đến đây, nếu đã nguyện ý giao lệ phí trăm viên Thần thạch để vào thành, tất nhiên cũng muốn lấy được đồ vật có giá trị hơn để rời đi, sao có thể là người thành thật được.

Hơn nữa càng là người cường đại, lại càng kiêng kị Tu La Sơn, người bình thường ngay cả Tu La Cổ Thành cũng không muốn tiến vào.

Thanh Phong Lão Tổ cùng Xích Vân Lão Tổ, chính là những người không muốn đi tới Tu La Cổ Thành.

Bọn hắn đường đường là cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong, là nhân vật cấp bậc lão tổ, đi tới nơi này còn phải cúi đầu khom lưng với những kẻ kiến hôi, người bình thường sao có thể chịu đựng được?

Có điều hai người vẫn hết sức trung thực, dù sao cũng đi theo Tiêu Phàm đến, nhiều nhất là đi nhìn náo nhiệt mà thôi, nghĩ vậy hai người đi theo Tiêu Phàm tiến vào.

"Ngươi còn dám tới Tu La cổ thành?"

Ngay khi Tiêu Phàm chuẩn bị vào thành, một giọng nói băng lãnh vang lên, trong nháy mắt khí tức cuồng bạo tràn ra bao trùm khắp cửa thành.