Vô Thượng Sát Thần

Chương 1888: Tiêu Phàm Xuất Thủ




Theo tiếng quát lớn của Tiếu Thương Sinh, mưa đá đầy trời bắn ra xung quanh. Tu sĩ ở chung quanh lập tức kêu rên, tử thương thảm trọng.

Ở gần Thần Cung, trên không trung đều bị máu tươi nhuộm thành một màu đỏ tươi, hết sức huyết tinh.

“Đừng giết ta!”

“Sư phụ, cứu con!”

“Đại ca, đừng bỏ đệ lại!”



Đủ loại tiếng kêu rên, tiếng hét thảm thiết, tiếng khẩn cầu vang lên khắp bốn phía, sau đó tiếng hét lại bị đá tảng vùi lấp.

Giờ phút này, đám người chỉ muốn chạy thoát, làm gì còn quan tâm tới chuyện gì. Chính bản thân họ còn không thể sống sót thì làm sao có thể đi cứu người khác chứ?

Cái gì mà tình bằng hữu, tình thân đều không còn quan trọng nữa!

Có vài người vẫn nghĩ tới tình bằng hữu, tình thân, ngoại trừ một số người ở xa, những người khác chẳng những không chạy trốn mà tất cả đều phải ở lại đây vĩnh viễn.

Đặc biệt là những người dân bình thường kia, có người còn không phải là Chiến Đế cảnh nên gần như không có bất kỳ hi vọng trốn thoát nào.

Gió mạnh và đá nhọn lấy Thần Cung làm trung tâm, quét ngang chung quanh, những nơi nó đi qua, tất cả đều hóa thành một đống hoang tàn.

Cực kỳ bi thảm!

Đây là lời miêu tả chân thực nhất ngay lúc này.

Trên một con đường, có hai bóng người, một nam và một nữ đang chạy trốn, đá nhọn như kiếm sắc bén tới gần, hai ngươi bị gió thổi vào bên trong, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.

Nam tử đột ngột đứng lên, vội vàng đỡ nữ tử chạy tới một nơi xa nhưng mà ngực nữ tử kia lại bị một tảng đá nện trúng, xương sườn trong thân thể gãy mấy cái, máu tươi trong miệng phun mạnh ra ngoài.

“Phu quân, không cần để ý tới thiếp! Chàng chạy mau đi!” Nữ tử dùng hết sức lực hất tay nam tử ra, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng.

‘Không! Nương tử! Chúng ta từng thề son sắt là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, cho dù chết thì phải cùng chết!” Ánh mắt nam tử dứt khoát, nam tử ôm chặt nữ tử vào lòng.

“Phu quân!” Trong mắt nữ tử chảy ra hai dòng nước mắt, có được người nam nhân yêu mình như thế, cho dù chết thì cũng có gì đáng sợ đâu!

Nữ tử ôm chặt nam tử, trên mặt không còn bất kỳ nỗi sợ hãi nào mà chỉ còn sự nhu tình, dù mưa đá như mưa tên kia sắp tới gần nhưng nàng cũng không có bất kỳ cảm giác sợ hãi nào.

Hai người ôm chặt nhau, chờ đợi tử vong tới gần.

Ầm ầm!

Đột nhiên, mặt đất trước mặt họ rung động, hai người không đứng vững, loạng choạng ngã về sau. Trong ánh mắt kinh hãi của hai người, từng ngọn núi đá to lớn mọc lên từ mặt đất, kéo dài tới tận chân trời.

Từng ngọn núi đá trước mặt họ tạo thành một bức tường đá lớn, hơn nữa không chỉ trước mặt hai người họ mà từng hàng núi đá này dường như đang muốn ngăn cản tất cả cơn mưa đá kia.

Không đợi hai người kịp lấy lại tinh thần, hai người tức khắc nghe thấy từng tiếng nổ ầm ầm vang lên. Âm thanh cực kỳ chói tai, chấn tới mức lục phủ ngũ tạng của hai người không ngừng quay cuồng.

Chốc lát sau, hai người mới dám mở mắt, nhìn thấy bụi bặm tràn đầy trong không trung, che khuất cả bầu trời.

Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt lộ tia vui mừng xen lẫn sợ hãi, khó tin thốt lên: “Chúng ta còn sống sao?”

Chuyện như thế xảy ra khắp nơi ở thành Thiên Thương Thần, tất cả mọi người đều có cảm giác tìm đường sống trong chỗ chết, tựa như mới dạo một vòng Qủy Môn Quan vậy.

Bọn họ cứ ngỡ rằng mình chắc chắn phải chết nhưng không ngờ khi sắp chết, sông núi đột nhiên thay đổi, từng ngọn núi đá xuất hiện, cứu bọn họ một mạng.

So với với những người đã chết, hiển nhiên là bọn họ may mắn hơn nhiều, dù bị thương năng nhưng ít nhất bọn họ vẫn còn sống.

Rất nhiều người vui mừng bật khóc, có thể sống sót thì chính là trời cao chiếu cố bọn họ.

Sau một lát, trời đất rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, bụi bặm đầy trời rơi xuống, hoàn hoàn tĩnh mịch trong thiên địa.

Từ trên cao nhìn xuống, lấy Thần Cung làm trung tâm, phạm vi mấy trăm dặm chung quanh đều đã loang lổ mấy trăm ngàn lỗ, tường cũng đổ, tất cả đều biến thành đống hoang tàn.

Đây cũng là uy nghiêm gần với Thiên Thần cảnh, có thể hủy diệt tất cả trong thiên địa, khi mà đã vượt qua ngưỡng cửa kia thì cho dù hủy diệt thế giới cũng không đáng kể.

“Đều đã chết rồi sao?” Một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên, quanh quẩn trong trời đất, mọi người nghe xong đều không nhịn được mà rùng mình.

Tiếu Thương Sinh vẫn khống chế Siêu Cấp Thạch Nhân cao hơn ngàn trượng kia, giống như một người khổng lồ đứng bất khuất trong trời đất quan sát mọi thứ trong trời đất này.

Giờ phút này, y cảm thấy bất kỳ thứ gì cũng là con sâu con kiến trong mắt y.

Mặc dù y đã gần như đã kích phát toàn bộ sức mạnh của người đá và linh hồn của y nhưng hiệu quả làm hắn hết sức hài lòng.

“Hừ?” Đột nhiên, Tiếu Thương Sinh hừ nhẹ một tiếng, y quay đầu nhìn về phía một ngọn nhỏ ở phía xa, trước mặt y cho dù là đỉnh núi thì cũng trở nên vô cùng nhỏ bé.

Phía trên ngọn núi kia, có thể thấy lờ mờ một bóng người nhỏ bé, đó là một thanh niên mặc áo bào đen.

Thanh niên mặc áo bào đen đang đứng chắp tay, con ngươi lạnh nhạt, áo bào tung bay theo gió, tóc dài tung bay, giống như là một kích vừa rồ hoàn tòan không ảnh hưởng gì tới hắn.

“Tiểu tử, ngươi còn chưa chết sao?” Tiếu Thương Sinh kinh hãi nhìn bóng đen kia.

Bóng đen kia không phải là ai khác mà chính là Tiêu Phàm, nhưng trông hắn không có bất kỳ điểm khác thường nào, dường như một kích vừa rồi chưa hề đụng tới góc áo của hắn.

“Ầm!”

Giọng nói vừa dứt, đất bằng dưới chân đột nhiên cuồn cuộn quay cuồng, từng bóng người lần lượt phóng lên trời từ trong hố sâu.

“Chút nữa là tiêu rồi!” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, Tiếu Thiên Tà máu me đầm đìa đang đứng trong không trung, thân thể lung lay nhưng cuối cùng hắn ta vẫn còn sống.

Ngay sau đó, Tiếu Thiên Cơ, Tiếu Thiên Vận và Tứ vương tử cũng bò lên từ trong đống hoang tàn, trên người ai cũng chảy máu tươi, rõ ràng là đã bị thương không nhẹ.

Nhưng bọn họ rốt cuộc vẫn còn sống, có thể được Tiếu Thương Sinh tán thưởng thì thực lực của bọn hắn cũng đâu phải là đơn giản?

Bốn người rõ ràng không phải là đối thủ của Tiếu Thương Sinh nhưng thủ đoạn giữ mạng vẫn có.

Công kích khoảng cách gần như vậy, nếu đổi thành người khác không chừng đã hóa thành mưa máu rồi.

Nhưng bước chân bốn người có chút phù phiếm, đứng không vững chứ đừng nói gì đánh thêm một trận nữa.

“Vậy mà không có ai chết?” Giọng Tiếu Thương Sinh càng thêm lạnh lùng, y cứ ngỡ rằng một kích này là có thể giết hết tất cả mọi người, thật không ngờ, người y muốn giết lại không một ai chết.

Bây gờ đã qua thời gian một nén nhang, y không thể kiên trì lâu hơn nữa.

Nhưng khi y nhìn thấy trạng thái của bốn người Tiếu Thiên Cơ, lòng tin trong lòng y lại tăng nhiều, muốn giết chết bọn hắn cũng không phải là chuyện quá khó khăn.

Bàn chân to lớn của Siêu Cấp Thạch Nhân nhấc lên, định đạp mấy người Tiếu Thiên Cơ lần nữa, một kích này xong thì bốn người kia chắc cũng sẽ không sống được.

Nhưng y có vẻ không để ý tới một người khác, ngay thời khắc y tung một cước, bóng người mặc áo đen cũng chuyển động.

Tay hắn cầm một thanh kiếm màu đỏ tươi, bắn ra kiếm mang mấy chục trượng trong không trung, không gian giống như cũng bị cắt ra.

“Tiêu huynh?” Mấy người Tiếu Thiên Cơ nhìn thấy bóng đen kia lao tới, trong mắt phóng ra tia sáng, tia mừng rỡ hiện rõ lên mặt.

Bọn hắn không ngờ, ngay thời khắc biết Tiếu Thương Sinh mạnh như vậy mà Tiêu Phàm vẫn nguyện ý ra tay, bóng người mặc áo đen kia chính là Tiêu Phàm.

“Phong Ấn tầng thứ tư, mở!”

Tiêu Phàm quát lớn một tiếng, Tu La kiếm đỏ tươi run lên một cái. Sau một khắc, Tu La kiếm đột nhiên phóng to, trong nháy mắt đã biến thành một thanh kiếm khổng lồ dài mấy trăm trượng.

Đồng thời, sau lưng Tiêu Phàm xuất hiện ma ảnh Tu La huyết sắc cao hơn trăm trượng, so với lần trước, ma ảnh lần này càng thêm chân thật hơn.

Hai tay ma ảnh nâng Tu La Kiếm, chém giữa không trung, một đạo kiếm khí màu đỏ cắt ngang chân trời, mạnh mẽ bay về phía cái chân khổng lồ của Siêu Cấp Thạch Nhân.

Cảm nhận được khí tức đáng sợ của ma ảnh Tu La, đám người Tiếu Thiên Cơ đều ngừng thở, nhìn chằm chằm Tu La kiếm.