Vô Thượng Sát Thần

Chương 1879: Ngươi Diễn Sâu Rồi




Giờ khắc này, tất cả mọi người đều trở nên hít thở không thông, nhìn chòng chọc vào nơi xa.

Một kiếm kia rất nhanh, nhanh đến cực hạn, kinh khủng không thể tưởng tượng nổi, không phải vô địch dưới Thiên Thần, vậy cũng tương đương rồi.

Nhưng Tiếu Thương Sinh lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, khuôn mặt của hắn bị một tầng sương mù che khuất, căn bản không mảy may thấy rõ, nếu như có thể nhìn thấy, nhất định mọi người sẽ càng thêm kinh ngạc.

Bởi vì bên trong ánh mắt Tiếu Thương Sinh đều là khinh thường, một dạng cực kì khinh thường đối với Tiêu Phàm.

Phụt!

Thời khắc mắt thấy kiếm khí kia sắp chém trúng mi tâm của Tiếu Thương Sinh, chuyện xảy ra khiến cho tất cả mọi người hít một hơi lạnh.

Chỉ thấy Tiếu Thương Sinh đột nhiên chuyển động, hắn duỗi hai ngón tay ra, động tác nhìn như rất chậm, lại nhanh đến cực hạn, vượt quá sự nắm bắt của tất cả mọi người.

Thời khắc lúc đám người lấy lại tinh thần, lại phát hiện, hai ngón tay của Tiếu Thương Sinh khẽ run lên, hóa thành một luồng gợn sóng bao phủ hắn.

Kiếm mang sắc bén kia chém ở trên người hắn, vậy mà bắn ra quỷ dị.

"Khịt " Một hồi âm thanh hít một hơi khí lạnh vang lên, một kiếm đầy sức mạnh kia, không ngờ bị bắn ra rồi?

Đám người biết Tiếu Thương Sinh rất mạnh, nhưng không ngờ hắn mạnh như vậy, đây quả thực là mạnh vô biên rồi, phòng ngự hời hợt như thế mà ngăn được nhất kích tất sát.

Tiêu Phàm cũng hơi trầm lại, Tiếu Thương Sinh này vẫn chỉ là một bộ linh hồn phân thân mà thôi mà đã mạnh như vậy, vậy bản thể của hắn còn kinh khủng ra sao?

Lúc này những người khác cũng như ngừng thở, trừng lớn hai mắt nhìn chiến đấu ở phía xa, trong lòng rung động vô cùng!

"Thật mạnh!" Thần sắc của Thanh Phong lão tổ không ngừng lấp loé, hắn không biết mình đã lựa chọn đúng hay sai.

Bọn Tiếu Thiên Cơ cũng nhíu mày, thực lực của Tiếu Thiên Sinh hiển nhiên vượt quá dự liệu của bọn hắn.

"Có thể chấn nhiếp vạn năm, vẫn luôn đảm nhiệm Thần chủ Thương Sinh thần quốc, thực lực của hắn làm sao có thể kém được chứ?" Nơi xa, Cổ Nhược Trần ngược lại hoàn toàn không bất ngờ. "Muốn giết hắn cũng không phải là dễ dàng như vậy."

"Nếu như ngay cả một bộ phân thân cũng không giết chết được, vậy ta còn có thể lấy cái gì đối kháng với Tiếu Thương Sinh?" Sắc mặt Tiêu Phàm lạnh lẽo, thân thể nhanh chóng tới gần.

Hắn cũng không phải người dễ dàng bỏ cuộc, nếu như ngay cả chút bản lãnh này Tiếu Thương Sinh cũng không có, vậy thì đúng thật không có tư cách quản Thương Sinh thần quốc to lớn nữa.

Chân Tiêu Phàm đạp Thái Huyền Thần Du Bộ, tốc độ giống như thuấn di, lách mình liền xuất hiện trước người Tiếu Thương Sinh, Tu La kiếm bắn ra một luồng ánh sáng sắc bén, hung hăng đâm ra ngoài.

Tốc độ nhanh đến mức khó mà tin nổi, càng bộc phát ra khí thế vô cùng, ngay cả hư không cũng dường như bị chọc thủng ra một lỗ.

Phù một tiếng, Tu La kiếm chém ở phía trên gợn sóng kia, một trận gợn sóng rung động, chậm rãi tới gần bên trong, kiếm khí gào thét bốn phía, đều muốn đâm rách thiên địa, vô cùng đáng sợ.

Nhưng mà gợn sóng kia lại chặn lại như cũ, cho dù quả thật nó bị áp chế xuống, nhưng một kiếm của Tiêu Phàm vẫn không phá vỡ được.

"Sinh Tử Luân Hồi!"

Tu La Kiếm trong tay Tiêu Phàm rung động lần nữa, một luồng ánh sáng màu xám từ mũi kiếm xông ra, tất cả toàn bộ sức mạnh đều dung hợp ở một điểm, điên cuồng đánh thẳng vào chỗ gợn sóng.

Phụt!

Một tiếng vang giòn, cuối cùng Tu La kiếm cũng phá vỡ được gợn sóng, tốc độ giống như tia chớp, thân thể của hắn nhanh chóng nghiêng về phía trước, đâm vào mi tâm của Tiếu Thương Sinh.

Keng!

Lúc này, một đạo ảnh của tay hiện lên, bỗng nhiên bắt lấy Tu La kiếm của Tiêu Phàm, không, chuẩn xác mà nói, kẹp lấy Tu La kiếm, Tu La kiếm phát ra một luồng âm thanh vang dội, giống như phẫn nộ.

Đám người trợn mắt há hốc mồm nhìn, lại bị đỡ rồi, một kiếm ở khoảng cách gần như vậy, lại bị hai ngón tay của Tiếu Thương Sinh kẹp lấy?

Tốc độ này nhanh thế nào mới có thể làm được, hơn nữa sức mạnh người thường cũng không thể so sánh.

Tu La điện nhất mạch có lẽ đều là người nổi bật về sức mạnh và tốc độ, nhưng ở trước mặt Tiếu Thương Sinh, lại như là một đứa bé.

"Kiếm là kiếm tốt, đáng tiếc người kém một chút." Giọng nói sâu kín của Tiếu Thương Sinh vang lên, sương mù trên bộ mặt hắn chậm rãi biến mất, lộ ra một vẻ mặt già nua.

"Thật sao?" Tiêu Phàm híp híp hai mắt, bàn tay lại chuyển động, bắn ra hai luồng kiếm mang, kiếm khí của Tu La kiếm vô cùng sắc bén, ngay cả hàn thiết cũng có thể chém đứt, nhục thân lại càng khỏi phải nói.

Gào thét một tiếng, hai đầu ngón tay bay ra, cùng lúc đó, Tiếu Thương Sinh nhanh chóng lùi về phía sau, lúc lui ra phía sau, muốn bắt lấy hai ngón tay bị cắt đứt kia.

"Thứ đó đứt rồi, nghĩ lại cũng không cần cầm về." Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, tốc độ của hắn tiếp tục tăng, so với trước mà nói, phải không ngừng nhanh hơn mấy lần.

Một tiếng nổ vang lên, hai ngón tay bị đứt kia nổ tung, không để lại bất cứ cái gì.

Tiếu Thương Sinh sầm mặt lại, hắn không làm sao không biết vừa nãy là Tiêu Phàm cố ý tỏ ra yếu thế, căn bản hắn không bộc phát ra toàn bộ thực lực.

"Không ngờ hắn ẩn giấu thực lực?" Đám người cũng kinh ngạc không thôi.

Vừa rồi tốc độ xuất kiếm của Tiêu Phàm, có lẽ nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ xuất thủ của Tiếu Thương Sinh, cho nên mới bị Tiêu Phàm chém rụng hai ngón tay.

"Hừ!" Tiếu Thương Sinh hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng thối lui ra phía sau, hắn phát hiện, Tiêu Phàm mạnh hơn so với hắn tưởng tượng.

"Ngươi diễn sâu rồi!" Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng.

Tu La kiếm phun ra nuốt vào vô số kiếm khí, xé rách mọi thứ, vùng không gian này giống như chịu không nổi uy áp của hắn, một luồng ánh sáng màu xám nở rộ, trong nháy mắt che mất mấy trăm trượng xung quanh.

"Sinh tử Hoàng Tuyền Lộ!"

Tiêu Phàm quát nhẹ một tiếng, con đường tử vong tối tăm mờ mịt lại xuất hiện, con đường này có lẽ không làm gì được Tiếu Thương Sinh, nhưng mấu chốt là có thể tiêu diệt sinh cơ trong cơ thể của Tiếu Thương Sinh.

Bộ thân thể này của Tiếu Thương Sinh vốn đã vô cùng già nua, hắn cần nhanh chóng đoạt xá thân thể khác mới có thể tiếp tục sống sót.

Bây giờ bị Tiêu Phàm tính toán như thế, một điểm sinh cơ cuối cùng trong cơ thể hắn cũng gần như bị Tiêu Phàm tiêu diệt.

Trước đó Tiêu Phàm hiển lộ thực lực, cũng không phải sức mạnh đích thực của hắn, nếu không Tiếu Thương Sinh đứng ở kia không nhúc nhích mà có thể ngăn công kích của Tiêu Phàm lại sao?

Hiển nhiên là không thể nào, dù là hắn đâm ra một kiếm kia, cũng không phải là tốc độ và lực công kích cực hạn của hắn.

Bởi vậy Tiếu Thương Sinh mới có thể dễ dàng dùng hai ngón tay kẹp lấy một kiếm của Tiêu Phàm như thế, một phen sợ hãi cho đám người bốn phía, chứng minh Tiếu Thương Sinh hắn vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng hắn đâu ngờ tới, ngay từ đầu Tiêu Phàm đã không nghĩ giao phong chính diện với hắn, chỉ là muốn tiêu diệt sinh cơ trong cơ thể hắn mà thôi.

Giết chết Tiếu Thương Sinh chỉ trong thời gian ngắn là không thể làm được, nhưng tiêu diệt sinh cơ thân thể của hắn, dễ hơn rất nhiều đối với Tiêu Phàm.

Thật sự nếu muốn thi triển tốc độ cao nhất, tốc độ của Tiêu Phàm còn phải nhanh hơn so với lúc nãy rất nhiều, dù sao hắn còn chưa thi triển Tu La Thần Dực.

"Tiểu tử, ngươi đáng chết!" Tiếu Thương Sinh nhe răng trợn mắt nhìn Tiêu Phàm, thân hình lóe lên, trong nháy mắt xông ra khỏi Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ.

Chỉ từ điểm này có thể nhận ra, Tiếu Thương Sinh phải mạnh mẽ hơn nhiều so với Chiến Thần cảnh đỉnh phong bình thường, hoàn toàn không ở cùng cấp độ.

Đổi lại Chiến Thần cảnh đỉnh phong, muốn chạy ra khỏi Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ, gần như là không thể, mà Tiếu Thương Sinh lại làm được một cách đơn giản.

"Muốn giết người, cũng không phải dựa vào mồm mép mà nói, bằng vào một bộ linh hồn phân thân mà có thể tồn tại trên vạn năm, không thể không nói, Tiếu Thương Sinh ngươi thật sự là khó lường." Thần sắc Tiêu Phàm không hề bận tâm, hắn không ngờ Tiếu Thương Sinh lại còn không nỡ bỏ thân xác này.

"Bản Thần chủ đã sớm nói, nhất nạch này của các ngươi cũng không có kẻ nào tốt." Sắc mặt Tiếu Thương Sinh lạnh lùng, lời vừa dứt, trực tiếp lấy tay đánh tới phía Tiêu Phàm.

"Chẳng qua ngươi cũng như vậy, một kẻ trộm mộ mà thôi." Tiêu Phàm lạnh lùng, thân thể lên như diều gặp gió, kiếm khí tung hoành quanh thân.