Vô Thượng Sát Thần

Chương 1874: Lời Nói Sắc Bén




Tiêu Phàm nhìn Tiếu Thiên Cơ bằng ánh mắt kỳ dị, càng lúc càng tin vào năng lực của Tiếu Thiên Cơ, lời của hắn còn chưa nói hết thì đúng là Tiếu Thương Sinh cử người tới thật.

“Cảm tạ mấy vị chiêu đãi, Thần chủ đã mời, vậy tại hạ xin được cáo từ.” Tiêu Phàm chắp tay với mọi người, quay người đi ra khỏi viện lạc.

Sở Khinh Cuồng cũng đi theo sau Tiêu Phàm, mặc dù bọn họ luôn nhắc nhở mình hãy thả lỏng nhưng sắc mặt vẫn vô cùng căng thẳng.

Thực lực của người đến đón Tiêu Phàm không hề mạnh, mạnh nhất cũng chỉ là cửu biến Chiến Thần mà thôi, hoặc cũng có thể Tiếu Thương Sinh muốn Tiêu Phàm không cần phải dè chừng điều gì nên mới cử người có tu vi thấp như vậy tới đón hắn.

“Kiếm thần dược sư, xin mời.” Người mặc áo đen đứng đầu làm tư thế mời chào, trong mắt hiện lên một tia nham hiểm.

Tiêu Phàm gật đầu, đi theo đám người đó rời khỏi Nhã Uyển, linh hồn lực lẳng lặng quét qua cơ thể của đám người này.

Điều khiến Tiêu Phàm kinh ngạc chính là sát khí trong máu của đám người này vô cùng dày đặc, dù bọn họ có che giấu cũng không che nổi.

Sở hữu sát khí nồng đặc như vậy trong huyết mạch, không biết là phải giết bao nhiêu người rồi mới đạt được tới trạng thái như vậy.

“Đều là những kẻ giết người chuyên nghiệp.” Tiêu Phàm cảm thấy lòng mình trùng xuống, nếu đám người ra tay với hắn thì Tiêu Phàm cũng chẳng có gì phải lo lắng.

Dù sao thì Tiêu Phàm cũng điều khiển được cả Nghiệp Hỏa, thi triển được Tu La Luyện Ngục. Nghiệp lực càng mạnh thì đến lúc đó bị Nghiệp Hỏa đốt luyện sẽ càng vô cùng đau đớn, muốn chạy cũng chạy không thoát.

Đi cùng đám người mặc đồ đen, một lúc sau Tiêu Phàm đã tới trước mặt một tòa cung điện rộng mênh mông. Phía trước cung điện là một trăm bậc thang thật dài.

Phía trước cửa chính của cung điện, cứ cách một bước lại có một người đứng đó, tất cả đều có tu vi Chiến Thần cảnh trở lên, khung cảnh vô cùng kinh người.

Giữa hai hàng Chiến Thần cảnh là một con đường rộng tầm ba trượng. Lúc này Tiêu Phàm đang đứng đầu con đường, vẫn chưa bước lên mà khí tức cường đại của đám Chiến Thần cảnh kia đã khóa chặt lấy Tiêu Phàm rồi.

“Kiếm thần dược sư, xin mời.” Kẻ mặc áo đen cầm đầu cười tủm tỉm nhìn Tiêu Phàm.

Thần sắc Tiêu Phàm ngưng đọng, bắt đầu bước đi, trong lòng hắn thầm đoán, có lẽ Tiếu Thương Sinh đã biết việc Tiêu Phàm muốn giết hắn rồi.

Nhưng đã tới rồi thì không có lý do gì rút lui cả. Bất luận thế nào, hôm nay cũng phải dứt khoát kết thúc với linh hồn phân thân của Tiếu Thương Sinh.

Dù sao muốn đối phó với Chiến Thần điện và bộ lạc Huyết Ma thì cần phải đạt được sự trợ giúp về lực lượng của Thiên Địa Lao Ngục.

Tiêu Phàm bước lên bậc thang. Sở Khinh Cuồng giống như thủ vệ thủ hộ bên cạnh Tiêu Phàm, không dám lơi là.

Hai người giống như đang đi bộ, cố gắng giữ bình tĩnh cho chính mình. Một lúc sau, hai người cũng tới được trước cửa cung điện. Trầm ngâm một lát, Tiêu Phàm dẫn đầu bước vào trong cung điện.

Bên trong cung điện, có một bóng người đang ngồi ở vị trí thủ tọa, mặc long bào màu vàng kim, đội bình thiên quan (mũ của vua ngày xưa), nhưng khuôn mặt có chút mơ hồ, nhìn không rõ chân dung.

Không cần nghĩ cũng biết người đó chính là Tiếu Thương Sinh.

Hai bên cung điện, là hai hàng chiến sĩ khoác chiến giáp dát vàng, có khoảng bốn mươi người.

Bốn mươi người này, được trang bị từ đầu tới chân, khuôn mặt nhìn không rõ, khí tức trên người chúng đều được che giấu, Tiêu Phàm nhất thời không nhìn ra được tu vi của chúng.

Nhưng Tiêu Phàm biết, thực lực của bọn chúng chắc chắn không kém đám Chiến Thần cảnh đứng bên ngoài kia, nếu không thì đâu được trấn thủ bên trong cung điện này.

Trong lòng Tiêu Phàm cũng cảm thấy hơi bồn chồn. Tiêu Thương Sinh bày trận địa sẵn sàng như vậy để tiếp đón rõ ràng là biết Tiêu Phàm có chuẩn bị mà đến.

Nhưng hắn vẫn hành lễ đối với lão giả ngồi ở vị trí thủ tọa đó: “Kiếm Hồn Trần yết kiến Tiếu thần chủ.”

“Miễn lễ.” Tiếu thần chủ gạt tay hờ hững: “Kiếm dược sư trẻ tuổi như vậy mà đã luyện chế ra được thần đan như Trường Sinh đan, quả thật là phúc trong thiên hạ.”

“Tiếu Thần chủ quả coi trong tiểu tử rồi.” Thần sắc Tiêu Phàm thản nhiên, nhưng trong lòng thì hoài nghi, nếu Tiếu Thương Sinh biết được mình muốn hại hắn thì đúng ra phải trực tiếp ra tay với hắn mới phải chứ.

“Bản Thần chủ đã tự mình kiểm nghiệm Trường Sinh đan mà Kiếm dược sư luyện chế ra, nếu Kiếm dược sư có thể ở lại Thương Sinh thần quốc thì đó đúng là phúc phận của bách tính nước ta.” Tiếu Thương Sinh tiếp tục nói.

Tiêu Phàm nghe thấy vậy thì trong lòng trùng xuống, hắn tự nhủ: “Lão đang nói láo, nếu lão đã nuốt Sinh Cốt Thần đan thì khí tức trong cơ thể hắn chắc chắn không thể ổn định như vậy được.”

Sinh Cốt Thần đan mà Tiêu Phàm luyện chế ra không phải để cứu mạng của Tiếu Thương Sinh mà dùng để đả thương linh hồn của lão.

Dù sao nếu Sinh Cốt Thần đan khiến huyết khí của hắn tăng cao thì chắc chắn sẽ đối kháng lại linh hồn của lão, chỉ cần không cẩn thận thì dù có là Tiếu Thương Sinh cũng sẽ gặp rủi ro.

Nhưng bộ dạng hiện tại của Tiếu Thương Sinh không hề giống như đã uống Sinh Cốt Thần đan. Tiêu Phàm là một Thần Dược sư đương nhiên nhìn là biết ngay.

Tiêu Phàm đang định mở miệng đáp lại thì phát hiện ra có gì đó không đúng, nếu Tiếu Thương Sinh không uống Sinh Cốt Thần đan thì chẳng phải lão đang hoài nghi hắn hay sao?

Bản tính của Tiếu Thương Sinh vốn đa nghi, xem ra có vẻ đúng là như vậy rồi, cũng may là bây giờ lão ta mới hoài nghi thôi chứ chưa khẳng đinh, nếu không thì lão đã trực tiếp ra tay rồi.

Nghĩ tới đây, Tiêu Phàm liền cân nhắc một chút rồi mới nói: “Tiếu Thần chủ không hề có một chút thành ý nào cả, Kiếm mỗ nào dám ở lại Tiếu Sinh Thần quốc.”

“Ồ? Ngươi nói bản Thần chủ ta không có thành ý?” Giọng điệu của Tiếu Thương Sinh tỏ ý hỏi thăm, còn lộ ra một sự tức giận nhàn nhạt.

“Tiếu Thần chủ nói đã mua đan dược của tại hạ, nếu đã uống Trường Sinh đan thì huyết khí tự động sẽ tăng lên, nhưng bây giờ tại hạ thấy huyết khí của Tiếu Thần chủ rất yếu, đến ngay cả đan dược mà tại hạ luyện chế Tiếu Thần chủ còn không dám dùng, lẽ nào như vậy là có thành ý sao?” Thần sắc của Tiêu Phàm vô cùng bình thường.

Nhưng trong lòng hắn đang thầm nguyền rủa, cái lão già không chết này, bỏ ra hai trăm mười vạn Thần thạch để mua thuốc của hắn mà lại không dám dùng, lẽ nào còn sợ hắn hạ độc sao?

Tiếu Thương Sinh trở nên trầm mặc, sau đó nói với vẻ tức giận: “Người biết bản thần chủ mua thuốc của ngươi mà lại còn cố ý nâng giá lên?”

“Cũng không hẳn.” Tiêu Phàm lắc đầu. “Đúng là hôm đó ta nâng giá lên cao, nhưng tại hạ cho rằng một viên Trường Sinh đan có thể duy trì cơ thể vạn năm không mục lẽ nào chỉ có giá mười mấy vạn Thần thạch thôi sao.

Huống hồ, tại hại đã phải bỏ ra hơn một trăm vạn thần thạch để mua nguyên liêu, hao tổn thời gian, sức lực, chỉ dùng mười mấy vạn thần thạch để mua Trường Sinh đan thì đúng là sỉ nhục Trường Sinh đan quá.

Vậy nên không phải tại hạ cố ý nâng giá lên mà chỉ muốn chứng minh giá trị của Trường Sinh đan, nó đáng giá như vậy, đáng tiếc, nó lại không gặp được một chủ nhân tốt.”

Giọng điệu của Tiêu Phàm vừa mạnh mẽ, vừa chắc nịch. Sở Khinh Cuồng âm thầm giơ ngón tay cái lên, nếu hắn không biết nguyên do thì có lẽ đã tin điều đó là thật rồi.

Tiếu Thương Sinh cũng không tìm thấy bất kỳ sơ hở nào trong lời nói của Tiêu Phàm. Người ta phải trả giá như vậy mà các ngươi lại chỉ chỉ muốn dùng mười mấy vạn Thần thạch để mua được nó, làm gì có chuyện tốt như vậy.

Huống hồ, Tiếu Thương Sinh mua rồi mà không dám dùng thì chẳng phải là đang sỉ nhục Trường Sinh đan hay sao?

“Kiếm dược sư đúng là người có bản lĩnh, bản Thần chủ chỉ tiện thăm dò một chút, thật không ngờ bị ngươi khám phá rồi.” Tiếu Thương Sinh cười ha hả, nói lảng sang chuyện khác: “Trường Sinh đan quả đáng quý, bản Thần chủ chuẩn bị trai tắm bảy bảy bốn mươi chín ngày, sẽ trải nghiệm sự tuyệt diệu của nó.”

“Nhà ngươi không dám thì cứ nói là không dám đi.” Tiêu Phàm thầm chửi trong lòng, nhưng hắn cũng không dám nói điều đó ra mà bình tĩnh nói: “Tiếu Thần chủ uống viên đan này thì chắc chắn vạn năm bất diệt.”

Chỉ có điều Tiêu Phàm nghi ngờ rằng, hôm đó Tiếu Thương Sinh đã chấp nhận bỏ ra nhiều tiền như vậy mua Trường Sinh đan mà tại sao lại không dùng?

“Vậy đến lúc đó chắc chắn sẽ hậu tạ Kiếm dược sư.” Một lần nữa giọng nói uy nghiêm của Tiếu Thương Sinh lại vang lên: “Mấy ngày trước có một vài vị đạo hữu đến Thiên Thương Thần thành, nó là quen biết Kiếm dược sư, có lẽ là cố nhân của Kiếm dược sư, bản Thần chủ biết ngươi quay lại nên đã cố ý giữ bọn họ ở lại để gặp mặt Kiếm dược sư.

“Cố nhân?” Thần sắc của Tiêu Phàm khẽ nhúc nhích, cuối cùng Tiếu Thương Sinh không còn nói lời sắc bén nữa, trong lòng hắn thầm nghĩ: “Quả đúng là Tiếu Thương Sinh đã đoán ra mọi chuyện rồi?”