Vô Thượng Sát Thần

Chương 1842: Một Đám Súc Sinh Sẽ Giữ Đúng Lời Hứa Sao?




Với cường độ linh hồn của Tiêu Phàm bây giờ đã có thể bao trùm mấy ngàn dặm xung quanh, toàn bộ khách sạn xung quanh đều để lại dấu ấn rõ ràng trong đầu hắn.

Chỉ là hắn không ngờ ngoại trừ người của bọn Ngũ vương tử và Lục vương tử thì còn có những người khác nhắm vào hắn.

Mặc dù những người kia che giấu rất tốt nhưng vẫn để lộ ra một tia sát cơ. Tiêu Phàm đối với sát ý thì vô cùng mẫn cảm, sao tất cả có thể thoát khỏi sự bắt giữ của hắn được?

“Tiêu huynh!” Sở Khinh Cuồng truyền âm cho Tiêu Phàm nói, vẻ mặt khá khó coi. “Có vẻ như Bạch gia kia tìm tới đây là vì việc trước kia ta đắc tội với hắn rồi.”

“Chẳng lẽ ngươi sợ sao?” Tiêu Phàm mỉm cười, trêu ghẹo nói.

“Ta không sợ, chỉ là lo lắng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của huynh. Ta nghe nói phía sau Bạch gia này có một vị lão tổ cực kỳ cường đại, ngay cả Thần chủ của Thương Sinh Thần Quốc cũng phải nhường ba phần.” Sở Khinh Cuồng lại nói.

“So với Thanh Phong lão tổ đấu với ta nửa tháng trước thì thế nào?” Tiêu Phàm hơi kinh ngạc nói.

“Cũng không phân cao thấp.” Sở Khinh Cuồng trịnh trọng nói.

“Ngay cả Thanh Phong lão tổ ta còn không sợ, lại sợ Bạch gia lão tổ hắn sao?” Tiêu Phàm tạm thời yên lòng.

Thanh Phong lão tổ dĩ nhiên mạnh nhưng nửa tháng này, Tiêu Phàm trải qua rèn luyện, thực lực lại tinh tiến. Nếu như gặp lại Thanh Phong lão tổ, Tiêu Phàm có lòng tin đánh bại hắn.

Nhìn thấy sự tự tin của Tiêu Phàm, Sở Khinh Cuồng chỉ đành chịu. Thực lực của Tiêu Phàm chỉ có thể hình dung bằng hai từ biến thái, đương nhiên không có gì có thể e ngại.

“Võ Nhược Phong, Vân Hạc các ngươi đi tìm hiểu những ngày qua, thành Thiên Thương Thần phải chăng có tin tức gì lớn. Sở huynh, Kiếm La, các ngươi đi theo ta đến Vạn Bảo Các một chuyến.” Tiêu Phàm căn dặn.

Buổi đấu giá của Vạn Bảo Các sắp tới gần, Tiêu Phàm cũng đã luyện ra được Sinh Cốt Thần đan. Kế hoạch của hắn cũng là đi bước thứ hai.

Mặc dù bây giờ có không ít người biết sự tồn tại của Thần Dược Sư nhưng đây cũng không phải là mục đích của Tiêu Phàm. Điều hắn muốn là cả thành Thiên Thương Thần đều biết.

“Được.” Đám người gật đầu, chuẩn bị đi hoàn thành nhiệm vụ mà Tiêu Phàm đã nhắn nhủ.

Nhưng mà...

“Độc Tí Kiếm Thần ra đây chịu chết đi!” Đột nhiên, một tiếng gào thét từ trên cao truyền đến, lại nhìn thấy bóng người từ đằng xa gào thét tới, trong nháy mắt xuất hiện xung quanh sân của bọn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhíu mày, loại cảm giác này khiến cho hắn nhớ lại huyễn cảnh thứ một trăm. Minh Yểm mang người tới giết, vây chặt bọn hắn như nêm cối.

Hiện tại cũng giống như thế, chẳng biết tại sao, vừa nghĩ tới Minh Yểm, trong lòng Tiêu Phàm liền có một loại sát ý khó mà che giấu.

Hắn ngẩng đầu nhìn, lại thấy một đám tu sĩ mặc trường bào màu trắng quan sát bọn hắn. Trong mắt đều là ngạo nghễ và lạnh lùng, dường như đang nhìn một bầy kiến hôi.

“Sáu Chiến Thần đỉnh phong?” Lông mày của Tiêu Phàm có chút cứng lại.

Lúc trước mình đối đầu với Ngũ vương tử và Lục vương tử là tương đương đối phó với tám cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong. Đám người này, sáu Chiến Thần đỉnh phong mà lại dám đến giết mình?

Thật đúng là to gan!

“Người của Bạch gia?” Vẻ mặt của Sở Khinh Cuồng hờ hững. Bây giờ thực lực của hắn cũng không phải là thất biến Chiến Thần lúc trước. Dù là thất biến Chiến Thần hắn cũng không sợ hãi, huống hồ là bây giờ?

“Độc Tí, ngươi dám giết con ta, hôm nay ta cho ngươi có đến mà không có về! Người không liên can thì rời đi cho ta. Nếu không đừng trách Bạch mỗ không khách khí!”

Trên không trung, đột nhiên có một nam trung niên tiến lên một bước, sắc mặt băng lãnh nhìn Sở Khinh Cuồng, sau đó lướt nhìn bọn Tiêu Phàm, trong ánh mắt đều là ý uy hiếp.

“Lần trước Ngũ vương tử và Lục vương tử mang theo sáu đại Chiến Thần cảnh đỉnh phong cũng nói như vậy, ngươi có biết bọn hắn sau đó ra sao không?” Kiếm La khinh thường nhìn nam trung niên kia.

Cảnh giới của những người này tuy mạnh nhưng thực lực cũng không kinh khủng như thế. Thần lực chi tinh của Thiên Địa Lao Ngục quá nhiều cũng có một điểm bất lợi chính là rất nhiều người lười nhác tu luyện, trực tiếp mua thần lực chi tinh về luyện hóa.

Ngay từ đầu Kiếm La nhìn thấy nhiều Chiến Thần cảnh đỉnh phong như vậy thì giật mình kêu lên. Nhưng mà bây giờ, Kiếm La thật sự không để bọn họ ở trong mắt.

“Hừ, ngươi đang nói chúng ta sao?” Lại một tiếng hừ lạnh vang lên, là một đám người không mời mà đến. Người cầm đầu không phải là ai khác chính là Ngũ vương tử và Lục vương tử.

Lần này phía sau hai người không chỉ có sáu người mà là có đến tám Chiến Thần cảnh đỉnh phong, tu sĩ Chiến Thần cảnh hậu kỳ khoảng chừng ba mươi người.

Một đám người khí thế hung hăng. Toàn bộ hư không đều lay động, không khí dường như bị lấy hết trở nên vô cùng ngột ngạt và ngạt thở.

“Hiện tại có thể tương đương với mười bốn chiến Thần cảnh đỉnh phong, các ngươi còn có thể trốn được sao?” Vẻ mặt lãnh ngạo của Ngũ vương tử lại khôi phục.

Trước đó bọn hắn đi theo Tiêu Phàm, muốn để Tiêu Phàm giúp bọn hắn giải trừ phong ấn trên người. Nhưng mà vốn dĩ Tiêu Phàm không có ý giúp bọn hắn.

Những ngày qua không thấy bóng dáng của Tiêu Phàm, Ngũ vương tử và Lục vương tử rất tức giận lại thêm phần xúi giục của Bạch gia khiến hai người này lại lựa chọn chó cùng rứt giậu.

Ngươi không giúp ta giải trừ phong ấn, vậy ta buộc ngươi phải giải trừ.

Sắc mặt của đám người Kiếm La hơi trầm xuống, chỉ có điều không đến mức độ sợ hãi. Mười bốn Chiến Thần cảnh đỉnh phong cùng một đám Chiến Thần cảnh hậu kỳ nhìn có vẻ rất nhiều. Nếu là trước kia, đoán chừng đã sớm dọa bọn hắn đến hai chân như nhũn ra.

Nhưng mà hiện tại, bọn hắn cũng biết tài năng của những người này có thể dựa vào lĩnh ngộ thật sự để đột phá đến cảnh giới bây giờ đoán chừng cũng chỉ hai ba người mà thôi.

Những người khác đoán chừng đều là luyện hóa thần lực chi tinh, thả khí thế đến dọa người mà thôi. Để mà chiến đấu thật sự, đoán chừng còn không bằng những người dựa vào chính mình đột phá cửu biến Chiến Thần đâu.

“Xem ra có nhiều người vẫn không có đầu óc.” Tiêu Phàm híp híp hai mắt, bên trong khe hở lộ ra hai đạo tinh quang, vốn dĩ hắn không dự định giết Ngũ vương tử và Lục vương tử.

Nhưng bây giờ, nếu như bọn hắn thật sự muốn gây phiền phức cho mình thì Tiêu Phàm không ngại giết bọn hắn thật.

“Kiếm Hồng Trần, nếu ngươi giải trừ phong ấn trong cơ thể chúng ta, chúng ta lập tức rời đi, thế nào?” Lục vương tử đột nhiên mở miệng nói.

Vẻ mặt của Ngũ vương tử hơi động, cũng gật đầu nói: “Không sai. Chỉ cần ngươi giải trừ phong ấn trên người chúng ta thì chúng ta sẽ không giết ngươi.”

“Thật sao?” Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng.

“Đương nhiên là thật.” Lục vương tử và Ngũ vương tử nghe vậy còn tưởng rằng Tiêu Phàm sợ hãi.

“Hi vọng các ngươi nói lời giữ lời.” Tiêu Phàm thản nhiên nói, sau đó bóp tay đánh ra một đạo thủ ấn vỗ về phía Ngũ vương tử và Lục vương tử.

Sắc mặt hai người biến đổi, những thuộc hạ kia cũng liền bước lên phía trước, có điều Lục vương tử lại cắn răng nói: “Đều tránh ra cho ta!”

Những thuộc hạ kia nào dám chống lại lời của Lục vương tử, đành phải bảo vệ ở sau lưng Lục vương tử. Chưởng thần lực kia đập trên người hắn, sau một hồi, từ trong cơ thể hắn phun ra ba đạo lưu quang.

Ngay sau đó, trên người Lục vương tử phát ra một luồng khí tức mạnh mẽ chính là khí tức của cửu biến Chiến Thần.

“Ha ha, khôi phục rồi.” Lục vương tử tùy tiện cười to, làm người bình thường hơn nửa tháng khiến cho trong lòng của hắn kìm nén một miệng tức giận.

“Còn ta nữa.” Ngũ vương tử liền vội vàng tiến lên, hắn không ngờ Tiêu Phàm lại giải phong ấn cho bọn hắn.

Vẻ mặt của Tiêu Phàm lãnh đạm tiếp tục giải trừ phong ấn cho Ngũ vương tử. Bọn Kiếm La và Sở Khinh Cuồng kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm. Với sự hiểu biết của bọn hắn đối với Tiêu Phàm thì hắn không phải người dễ nói chuyện như vậy.

“Ha ha, cuối cùng đã khôi phục rồi. Tiểu tử, xem như ngươi đã khôi phục cơ thể cho ta, vì thế ta chỉ hành hạ ngươi ba ngày.” Ngũ vương tử nhe răng cười một tiếng, con ngươi băng lãnh lộ ra sự khát máu tàn khốc.

“Ngươi không giữ đúng lời hứa!” Võ Nhược Phong nổi giận nói.

“Ngươi cho rằng một đám súc sinh sẽ giữ đúng lời hứa sao?” Tiêu Phàm bình thản nhìn Ngũ vương tử và Lục vương tử, trên mặt vẫn thản nhiên mỉm cười.