Vô Thượng Sát Thần

Chương 1799: Hứa Hẹn




Sau nửa ngày, Tiêu Phàm đứng sừng sững ở đầu thuyền nhìn Tiếu Thiên Tà đang bọc áo bào đen rời đi, áo bào đón gió tung bay, sợi tóc bay múa trong gió.

Đợi tới khi bóng dáng Tiếu Thiên Tà biến mất ở cưới chân trời, Tiêu Phàm mới lấy lại tinh thần.

“Công tử!” Kiếm La muốn nói gì đó nhưng lại bị Tiêu Phàm ngắt lời.

“Việc này cứ để nó ở trong lòng đi, tiếp tục tiến lên!” Tiêu Phàm thản nhiên nói, chuyện với Tiếu Thiên Tà vẫn là càng ít người biết càng tốt.

Còn về phần Võ Nhược Phong và mấy người Nhạc Nhất Sơn, Tiêu Phàm căn bản không muốn giải thích với họ, Tiếu Thiên Tà che giấu khí tức rất cẩn thận nên người bình thường chắc chắn không thể phát hiện ra.

Võ Nhược Phong và Vân Hạc cũng không dám hỏi Tiêu Phàm nên đành tiếp tục điều khiển Thần Châu tiến về phía trước.

Cũng không lâu sau, Thần Châu đã tới gần sóng Thần Văn, hai tay Tiêu Phàm bấm, miệng niệm pháp quyết, bay lên không đánh ra mấy chưởng, trong hư không lập tức kích phát ra từng đạo gợn sóng Thần Văn.

Lúc này, Nhạc Nhất Sơn chờ đám người Nhạc Nhân Tộc rối rít xuất hiện từ trong lòng đất sâu, tuy bọn họ cử động ở trong lòng đất rất thoải mái nhưng khí lên mặt đất lại trở nên vô cùng vụng về.

Mọi người thấy Tiêu Phàm đánh thẳng vào trận pháp trên không thì tim nhảy lên tận cổ, sau khi kích động lại là lo lắng không thôi.

Tất cả mọi người đều cảnh giác nhìn chung quanh, lo sợ đám người Thương Sinh Thần Quốc truy sát phía sau.

Dù sao, việc miễn cưỡng phá trận như thế này thì Nhạc Nhân Tộc bọn họ cũng từng thử qua rất nhiều lần nhưng tiếc là kết quả đều thất bại, không những thế, họ còn hi sinh rất nhiều mạng sống của tộc nhân. Sau đó, Nhạc Nhân Tộc cũng không dám xông vào trận pháp nữa.

Tiêu Phàm không hề quan tâm, hắn đánh ra thêm mấy chưởng, trận văn kia rốt cuộc cũng xuất hiện vết nứt, sau đó vết nứt nhanh chóng lan ra bên ngoài rồi vỡ vụn.

“Ra ngoài đi!” Tiêu Phàm khẽ quát.

“Vâng!” Nhạc Thạch thấy thế, giọng nói cũng có chút run rẩy, hắn ta làm gì dám chần chờ thêm nữa, lập tức ra lệnh cho tộc nhân lao nhanh qua khỏ khe nứt trên trận văn.

Khe nứt trên trận văn càng lúc càng lớn, cuối cùng đạt tới độ dài hơn ngàn trượng, tuy Nhạc Nhân Tộc cao tới mấy trăm trượng nhưng muốn rời khỏi đây cũng không phải là chuyện khó khăn.

Tình cảnh hơn trăm Nhạc Nhân Tộc trùng trùng điệp điệp lao nhanh khiến mặt đất không ngừng rung động, làm kinh động vô số chim và dã thú.

Không ít Hồn thú thừa dịp trận pháp bị phá, ào ào bay ra bên ngoài. Dãy Cổ Hoang Sơn này chỉ là một bãi săn của Thương Sinh Thần Quốc, bọn chúng bị nhốt tại đây, cuối cùng cũng không thể thoát khỏi vận mệnh bị săn giết.

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, một tiếng nổ từ xa truyền tới, quay đầu lại có thể thấy một chiến thuyền đang nhanh chóng tiếp cận, ngay sau đó, một luồng khí tức mạnh mẽ bay thẳng tới chỗ đám người Tiêu Phàm.

“Kiếm La, Vân Hạc, Võ Nhược Phong! Các ngươi cản họ lại!” Tiêu Phàm trầm giọng ra lệnh, hắn còn phải khống chế trận pháp, tạm thời không thể ra tay.

Nếu như đã đồng ý giúp chuyện của Nhạc Nhân Tộc thì hắn phải đảm bảo cho tất cả tộc nhân của họ đều thoát khỏi nơi này.

Sở Khinh Cuồng vừa chuẩn bị ra tay thì lại bị Tiêu Phàm ngăn lại: “Sở huynh, huynh vào khoang nhỏ trên thuyền đi! Lúc quay lại thành Thiên Thương Thần, ta còn phải làm phiền huynh giúp vài chuyện nên huynh tốt nhất không thể để lộ thân phận!”

“Được!” Sở Khinh Cuồng gật đầu, nhìn hư không một chút rồi quay vào khoang thuyền.

Y tin, với thực lực của đám người Tiêu Phàm thì những người thuộc Thương Sinh Thần Quốc này sẽ không làm gì được họ cả.

Kiếm La, Vân Hạc và Võ Nhược Phong rối rít đạp không bay lên, nghênh chiến với chiếc chiến thuyền kia.

“Chỉ là một đám Chiến Thần cảnh hậu kỳ thôi mà!” Vân Hạc cười lạnh một tiếng, hắn ta bị đánh tới mức không còn cách nào phản kháng, trong lòng còn đang bị nghẹn một trận lửa giận đây.

Nhiều ngày nay không có chỗ để phát tiết, hiện tại gặp đám người Thương Sinh Thần Quốc, hắn ta phải phát tiết một trận mới được.

Tiếng nói vừa dứt, Vân Hạc cũng đã bay ra khỏi trận pháp, sau đó hắn ta trực tiếp đánh ra một chưởng, một chưởng mang sức mạnh thần lực cả ngàn trượng bay ngược tới chỗ chiến thuyền, những nơi chưởng lực đi đều là thế như chẻ tre.

Mặc dù hắn ta không phải là đối thủ của Tiêu Phàm nhưng dù gì hắn ta cũng có tu vi Chiến Thần cảnh đỉnh phong, một chưởng đầy phẫn nộ như thế làm sao mà một vài Chiến Thần cảnh hậu kỳ có thể chống lại được.

“Lệ khí không nhỏ đâu!” Kiếm La thở dài một hơi, kinh ngạc nhìn Vân Hạc.

“Lui!”

Một tiếng quát lớn truyền từ chiến thuyền tới, nhận thấy khí tức tỏa ra từ một kích của Vân Hạc, bọn hắn căn bản không thể đỡ được.

Đa số bọn hắn đã không thể lo được chiếc chiến thuyền này rồi, bọn hắn trực tiếp bỏ thuyền chạy trốn khỏi nơi này, bọn hắn chỉ là đội tuần tra mà thôi, không cần phải liều mạng ở đây.

Một tiếng nổ “uỳnh” vang lên, chiến thuyền nổ tung, một vài tu sĩ cấp thấp còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm đã lập tức mất mạng, chỉ có cường giả Chiến Thần cảnh trung kỳ trở lên mới tránh được một kiếp.

“Hừ!” Vân Hạc hừ lạnh, chuẩn bị lao thẳng về hướng những tu sĩ Chiến Thần cảnh trung lỳ đang chạy trốn kia.

“Không cần đuổi theo!” Kiếm La lạnh nhạt nói.

Vân Hạc nhíu mày nhìn Kiếm La một cái, rồi lại nhìn về phía Tiêu Phàm đang ở xa xa thì mới phát hiện Tiêu Phàm căn bản chẳng để ý gì tới hắn ta, giống như là không thèm quan tâm xem hắn ta có chạy trốn hay không.

Vân Hạc khẽ cắn môi nhưng cuối cùng cũng không rời đi.

“Ngươi đã bỏ qua một cơ hội tốt để chạy trốn!” Kiếm La nhìn Vân Hạc nói với ý tứ sâu xa. “Nhưng mà ta tin là ngươi sẽ không phải hối hận vì quyết định của mình ngày hôm nay!”

Vân Hạc im lặng không nói, vẻ mặ không ngừng lấp lóe, tâm tình bất thường, chính hắn ta cũng không hiểu tại sao vừa rồi mình lại không chạy trốn mà ngược lại còn lựa chọn ở lại.

Sau đó hắn ta lại liếc nhìn Võ Nhược Phong, rồi lại phát hiện Võ Nhược Phong hình như cũng không muốn chạy trốn.

Hắn ta không biết là Võ Nhược Phong đã bị Tiêu Phàm thi triển Chủng Ma Thuật nên cho dù có muốn chạy trốn cũng không chạy được, chứ nếu không thì Võ Nhược Phong đã chạy từ sớm rồi.

Thời gian nửa chén trà nhanh chóng trôi qua, trong lúc đó, có không ít chiến thuyền chạy tới, nhưng tất cả đều bọ Vân Hạc giết lùi về.

“Ha ha, rốt cuộc chúng ta cũng được cứu rồi!”

“Cuối cùng cũng có thể rời đi cái nơi quỷ quái, đáng chết này rồi! Sau này Nhạc Nhân Tộc chúng ta sẽ có được trời cao biển rộng, không ai có thể cản bước chúng ta!”

“Thương Sinh Thần Quốc đáng chết! Sau này khi trả thù chúng, chúng ta phải làm cho thành trì của chúng đều bị san bằng, để chúng hưởng thụ cảm giác thương hải tang điền (thế sự xoay vần, thay đổi lớn lao)!”

Từng tiếng cười điên cuồng vang lên, khoảng trăm người Nhạc Nhân Tộc đều thoát khỏi dãy Cổ Hoang Sơn. Từ nay về sau, họ không cần phải sợ người của Thương Sinh Thần Quốc vây giết nữa.

Tiêu Phàm thao túng Thần Châu chậm rãi bay ra khỏi trận pháp, vẻ mặt hắn lạnh nhạt nhìn xuống. Lúc này, Kiếm La, Võ Nhược Phong và Vân Hạc cũng lắc mình xuất hiện phía trên Thần Châu.

Kiếm La nhìn chằm chằm đám người Nhạc Nhân Tộc phía dưới rồi nhíu mày, nhỏ giọng thì thầm: “Công tử, bọn hắn hình như đắc ý tới mức quên hết mọi thứ rồi!”

“Đi thôi!” Tiêu Phàm thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

“Nhưng mà… Ai!” Kiếm La như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài một hơi, bây giờ Nhạc Nhân Tộc đã rời khỏi dãy Cổ Hoang Sơn thì dù là Tiêu Phàm cũng không làm gì được bọn họ.

Dù sao Nhạc Nhân Tộc cũng biết thuật độn thổ, trên mặt đất này thì không ai là đối tủ của bọn họ.

“Tiêu huynh đệ, xin chờ chút!” Ngay lúc Thần Châu khởi động, một tiếng hét lớn vang lên, ngay sau đó, một ngọn núi nhỏ cao mấy trăm trượng lao nhanh tới, mặt đất đều chấn động mạnh.

“Có chuyện gì?” Tiêu Phàm lạnh nhạt nhìn cái đầu lớn bằng Thần Châu kia, đó chính là Nhạc Nhất Sơn.

Sau một khắc, chuyện khiến Tiêu Phàm bất ngờ xảy ra, Nhạc Nhất Sơn đột nhiên quỳ một gối xuống, cung kính nói: “Nhạc Nhất Sơn bái kiến chủ nhân!”

“Thiếu tộc trưởng!” Nhạc Nhân Tộc thấy cảnh này từ xa đều rối rít lại gần, tất cả đều kinh ngạc nhìn Nhạc Nhất Sơn, có chút khó hiểu vì sao Nhạc Nhất Sơn lại làm như thế.

Tộc trưởng Nhạc Nhân Tộc đi lại chỗ Nhạc Thạch mà không hề lên tiếng, ông ta như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn nhi tử và Tiêu Phàm.

“Các vị, ta đã từng hứa rằng: chỉ cần Tiêu huynh đệ có thể cứu mọi người thì ta sẽ nguyện ý nận Tiêu huynh đệ làm chủ. Hiện tại, mọi người đã được cứu, Nhất Sơn tất nhiên phải tuân thủ lời hứa của mình! Lời hứa của nam nhân không thể vi phạm!” Nhạc Nhất Sơn nói vô cùng khí phách.