Trong lúc đám người Tiêu Phàm đang chiến đấu, ở một cổ hoang sơn mạch trong rừng cổ, mấy thân ảnh đang nhanh chóng xuyên qua, như những mũi tên tốc độ nhanh vô cùng.
Một lát sau, mấy người này cuối cùng cũng dừng lại trên ngọn một cây cổ thụ, ngắm nhìn nơi xa.
"Xem ra năm người Chiến Thiên Nhất không ở nơi này, có lẽ là truyền tống đến địa phương khác." Một lão giả lưng còng cầm đầu mặc áo bào đen mở miệng nói.
Nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy người này, chắc chắn có thể nhận ra, lão giả này không phải ai khác, chính là Chiến Thiên Hạ.
Đám người Chiến Thiên Hạ cùng tiến vào Thiên Địa Lao Ngục, nhưng lại bị tách riêng từng người, năm người bọn hắn phải hao tốn một chút thời gian mới tụ tập được cùng nhau.
Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Chiến Thiên Nhất đâu, trong thời gian ngắn hắn muốn tụ tập cùng một chỗ với nhóm người chắc chắn vô cùng khó khăn.
"Cho dù đám người Chiến Thiên Nhất không ở đây, năm người chúng ta chỉ cần gặp được Tiêu Phàm, giết hắn cũng dễ như mổ heo thôi!" Một lão giả áo bào đen khác cười lạnh nói.
Từ đầu đến cuối, bọn hắn chưa từng đặt Tiêu Phàm ở trong lòng, thậm chí chúng còn cho rằng để mười tu sĩ Chiến Thần Cảnh đỉnh phong vây giết Tiêu Phàm là có chút coi trọng hóa vấn đề quá.
"Ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng khinh thường Tiêu Phàm, đến lúc đó gặp xui xẻo chính là các ngươi." Chiến Thiên Hạ trầm giọng nói.
"Phó điện chủ, chúng ta biết ngươi sợ Tiêu Phàm, không phải là vì Tiêu Phàm là mệnh kiếp của ngươi sao?"
"Đúng đấy, hắn là mệnh kiếp của ngươi, cũng không phải mệnh kiếp của chúng ta!"
"Ngũ đại Chiến Thần cảnh đỉnh phong đồng thời xuất thủ để đối phó hắn, đã là rất để mắt đến hắn rồi."
Bốn người khác ngươi một lời, ta một lời, trong giọng nói đều là vẻ trào phúng, căn bản không có ý tôn trọng Chiến Thiên Hạ.
"Ta đã nhắc nhở các ngươi, tin hay không là chuyện của các ngươi." Chiến Thiên Hạ vô cùng khó chịu, hừ lạnh một tiếng, người khác không biết, nhưng hắn lại biết Tiêu Phàm rất mạnh mẽ và quỷ dị.
Nếu không, lần trước sẽ không bị Tiêu Phàm giết chết hai Chiến Thần Cảnh cường giả đỉnh phong, nếu như không phải Chiến Thiên Hạ hắn chạy nhanh, có lẽ cũng chết trong tay Tiêu Phàm.
"Uỳnh!"
Đột nhiên, chân trời đằng xa khẽ run rẩy, tựa như sấm chớp từ trên trời giáng xuống, mấy người nhìn về nơi phát ra âm thanh, lại nhìn thấy từng đường đao quang thoáng hiện.
"Ở phía kia có người đang chiến đấu?" Hai mắt lão giả áo bào đen khẽ híp một cái, "Đi, đi qua xem một chút, Thiên Địa Lao Ngục có vẻ như cũng không có gì đáng sợ, ngũ đại Chiến Thần cảnh đỉnh phong chúng ta ở cùng một chỗ, có thể xông pha mọi chỗ."
"Đi thôi, đúng lúc lão phu cũng đang ngứa tay." Một Chiến Thần cảnh cường giả đỉnh phong khác nhe răng cười một tiếng.
Mấy người lập tức cùng nhau đạp không mà lên, bay nhanh về phía chân trời đằng xa kia, thân là cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong, bọn hắn xác thực có tư cách kiêu ngạo, đáng tiếc bọn hắn vẫn quá xem thường thế giới này.
Lúc này, Tiêu Phàm cùng Tiếu Thiên Long đang chiến đấu kịch liệt, Tiếu Thiên Long cũng triệt để nổi điên, quanh người hắn hiện lên một hư ảnh Kim Long, hung ác vô hạn.
Lân quang quanh thân Kim Long lập loè, rực rỡ chói mắt, lộ ra khí tức cực kì tôn quý.
"Đây là Kim Lân Thiên Long?" Trong lòng Tiêu Phàm hơi trầm xuống, Kim Lân Thiên Long cùng Kim Giáp Thiên Long có chút tương đồng, chỉ là lân giáp của Kim Lân Thiên Long càng thêm tinh mịn, kín không kẽ hở, ở phương diện phòng ngự mạnh hơn nhiều so với Kim Giáp Thiên Long.
Không thể không nói, sự cường đại của Tiếu Thiên Long không phải là bình thường, nếu như đổi mặt với hắn là tu sĩ cấp thấp hơn khác, có lẽ sớm đã bị hắn dùng đao chém chết.
Sức mạnh của hắn cuồng bạo tới cực điểm, so với Nam Cung Tiêu Tiêu và Chiến Thiên Hạ cũng không kém gì, thậm chí còn mạnh mấy phần.
Cho dù tốc độ là điểm yếu của hắn, nhưng cũng chỉ là tương đối với Tiêu Phàm mà thôi, cùng tu sĩ cùng cấp hoặc cấp thấp hơn khác so sánh, đây cũng là ưu thế của hắn.
Tiêu Phàm không điều động Tu La huyết mạch cùng Thần Long huyết mạch, cũng bị Tiếu Thiên Long áp chế mấy phần, nhưng nếu muốn giết chết hắn thì không phải dễ dàng như vậy.
Tiêu Phàm giết chết Tiếu Thiên Hoàng, Tiếu Thiên Long chỉ muốn giết Tiêu Phàm để báo thù cho Tiếu Thiên Hoàng, thậm chí, hắn còn hận lây đến cả Nhạc Nhân tộc.
"Gào ~" Tiếu Thiên Long gầm lên tiếng long ngâm, kim sắc phong bạo đáng sợ bao trùm toàn thân hắn, cả người hắn tựa như sấm vang chớp giật lướt qua hư không, khiến thiên địa phải run rẩy.
Phía sau hắn, một sóng đao màu vàng kim phá vỡ hư không chém xuống, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Một kích này, dường như là một kích mạnh nhất của Tiếu Thiên Long, cho dù là Chiến Thần cảnh đỉnh phong bình thường, dưới một kích này cũng hẳn phải chết không còn nghi ngờ.
Tiêu Phàm cảm nhận được một loại uy hiếp tử vong, hắn dùng sức điều động Sinh Tử Áo Nghĩa cùng Tu La Áo nghĩa, hai loại sương mù bao quanh thân hắn, ngăn cản lại khí thế hung mãnh kia.
Đối mặt với đao khí bá đạo kia, khuôn mặt Tiêu Phàm bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Từ sau lần đối mặt hóa thân của Minh Yểm, Tiêu Phàm còn chưa từng cảm nhận được uy hiếp tử vong, dù là đối mặt với ngũ đại Chiến Thần cảnh đỉnh phong cùng bao vây tấn công hắn cũng thuận tay thuận chân, mặt không đổi sắc.
"Ầm!"
Khí thế cuồng bá từ trong thân thể Tiêu Phàm truyền đến, sương mù màu xám quanh thân cổ động, khí thế trên người hắn trong nháy mắt tăng lên không ít.
"Còn kém một chút!" Tiêu Phàm khẽ cắn môi, hắn tựa như một chú ngựa hoang thoát cương, trên thân tản ra một loại khí tức cuồng dã.
Dưới sóng đao lăng lệ kia, hắn đã biến thành một huyết nhân, quanh thân hắn bắn đầy máu tươi.
Mắt thấy sóng đao sắp chém xuống, Tiêu Phàm vẫn không tránh không lùi, hai tay nắm chắc Đồ Thần đao chém ngược lên một đao, đao khí cuồn cuộn giết chóc đón lấy một kích cuồng bá kia.
"Uỳnh!"
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, tựa như một tiếng sét vang lên giữa trời đất, hai luồng đao khí một đen một vàng phân biệt rõ ràng, kịch liệt chém giết nhau.
Thiên địa đều bị hai luồng đao khí kia chia cắt, tiếng va chạm bén nhọn quanh quẩn bên tai mỗi người.
"A ~" Tiếu Thiên Long ngửa mặt lên trời gào thét, cơ bắp trên người hắn như muốn nổ tung, tất cả kinh mạch đều phồnglên.
Trong nháy mắt, khí thế trên người hắn lại tăng vọt, Chiến hồn Kim Lân Thiên Long sau lưng gầm lên giận dữ, uy năng bộc phát của kim sắc sóng đao cũng tăng vọt.
unhf!
Một tiếng nổ vang, thân thể Tiêu Phàm bỗng nhiên bị luồng khí thế kia đè ép, thân thể của hắn run rẩy kịch liệt, lục phủ ngũ tạng chấn động không thôi.
Nếu luận về sực mạnh, Tiêu Phàm dưới tinh huống thi triển Tu La thần thể, cũng không phải đối thủ của Tiếu Thiên Long, thời gian có thể cùng Tiếu Thiên Long giằng co một hơi thở đã là cực hạn của hắn.
Phụt phụt phụt ~
Thân thể Tiêu Phàm nhanh chóng lùi về phía sau, trên thân không ngừng bị đao khí cắt chém, nhiều chỗ lộ ra xương trắng, nhìn qua vô cùng kinh khủng.
Quanh người hắn, Sinh Tử Áo Nghĩa hiển hiện, bảo vệ sinh cơ, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.
"Công tử!" Ở nơi xa, sắc mặt Kiếm La hoàn toàn thay đổi, hắn thật vất vả mới đột phá được đến Chiến Thần cảnh đỉnh phong, còn chưa kịp cảm tạ Tiêu Phàm, hắn không muốn Tiêu Phàm chết ở chỗ này.
"Tiêu huynh đệ!" Nhạc Nhất Sơn ra sức gầm thét, trong giọng nói đều là vẻ lo lắng.
Hắn còn ký thác hi vọng của cả Nhạc Nhân Tộc trên thân Tiêu Phàm, nếu như Tiêu Phàm chết ở chỗ này, tộc nhân của hắn tuyệt đối khó thoát khỏi họa diệt tộc!
Giờ khắc này, tất cả mọi người đã ngừng chiến đấu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi xa.
"Chết đi!" Tiếu Thiên Long phẫn nộ rống lên, dùng hết toàn lực, Long đao trong tay hung hăng chém một cái.
Phụt! Tiêu Phàm bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, hắn chỉ cảm thấy mình bị một ngôi sao đập trúng, xương cốt trong thân thể bị vỡ vụn không ít.
Hai tay hắn cũng bị nứt xương, luồng sức mạnh này đã vượt quá phạm vi chịu đựng của hắn.
Trên mặt đám người Kiếm La lộ vẻ tuyệt vọng, bọn hắn muốn bay tới gần Tiêu Phàm, đáng tiếc, hắn một mình chiến đấu với tam đại Chiến Thần cảnh đỉnh phong, đã là cực hạn.
Về phần Võ Nhược Phong cùng Nhạc Nhân Tộc, bọn hắn đều tự thân khó đảm bảo, không thể nào là đối thủ của Tiếu Thiên Long, sao có thể cứu Tiêu Phàm.
Phịch một tiếng tiếng vang, thân thể Tiêu Phàm như đạn pháo bay ngược ra, trong lúc thân thể đang bay ngược ra ngoài kia, khóe miệng hắn lại là hiện lên một nụ cười quỷ dị.