Vô Thượng Sát Thần

Chương 1766: Giết Rồi Thì Sao Nào?




Phía trên Thần Châu, nữ tử mặc trang phục màu đen lẳng lặng chờ đợi, thời gian cứ trôi qua, trong lòng nàng cũng ngày càng bất an.

Nàng biết rõ thực lực của Sinh Tử Nhị Lão, mặc dù đã từng giết chết không ít Chiến Thần đỉnh phong, tuy nhiên bây giờ đối mặt với một tu sĩ thất biến Chiến Thần mà thời gian dài như vậy cũng không giải quyết được.

Mà bên trong nhị khí sinh tử kia đã dần dần không có tiếng động, đây mới là chỗ nàng lo lắng nhất.

Thời gian uống cạn nửa chén trà đi qua, đột nhiên nồng vụ phía dưới chậm rãi tiêu tán, lộ ra mọi thứ bên trong.

"Chuẩn bị chiến đấu!"

Nữ tử mặc trang phục màu đen lấy tay vung lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm phía dưới, nàng quét mắt tứ phương, lại không thấy được thân ảnh lão giả mặc áo bào đen đâu.

Chỉ có lão giả mặc áo bào trắng đưa lưng về phía Thần Châu, ở trước người lão giả áo bào trắng, còn có một bóng người mặc áo bào đen đứng đó.

Lấy nhãn lực của đám người này, tất nhiên nhận ra đó là Tiêu Phàm, chỉ là nhìn thấy động tác kia, đám người lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Bạch lão, giết hắn!" Nữ tử mặc trang phục màu đen quát lớn một tiếng, nhìn thấy Tiêu Phàm còn sống, trong lòng nàng rất khó chịu.

Nhưng mà lời vừa dứt, lão giả mặc áo bào trắng hoàn toàn không có bất kỳ động tác gì, tựa như căn bản không nghe thấy lời của nàng.

Cuối cùng đám người cảm thấy có cái gì không đúng, từng người tướng sĩ mặc giáp đen bỗng nhiên xuất hiện sau lưng nữ tử mặc trang phục màu đen, chuẩn bị thật tốt để xuất thủ bất cứ lúc nào.

Cũng thời điểm này, Tiêu Phàm đột nhiên cử động, hắn lạnh lùng nhìn khắp nơi của Thần Châu, một chưởng nhẹ nhàng khắc ở giữa mi tâm lão giả mặc áo bào trắng.

Bùm một tiếng, lão giả mặc áo bào trắng bỗng nhiên nổ tung, toàn thể thành một vùng tĩnh mịch, tất cả tu sĩ phía trên Thần Châu đều kinh hãi nhìn Tiêu Phàm.

Ai cũng chưa từng nghĩ tới, Bạch lão của Sinh Tử Nhị Lão sẽ bị một tu sĩ thất biến Chiến Thần giết chết!

Ánh mắt của mọi người quét bốn phía, chưa từng nhìn thấy thân ảnh của lão giả mặc áo bào đen, trong lòng mọi người bỗng nhiên lo lắng, chẳng lẽ Hắc lão cũng bị hắn giết rồi?

Một chỗ trên vách đá của vách núi xa xa, đột nhiên hiện ra một đôi mắt, con mắt kia trợn thật lớn, giống như một căn phòng.

"Sinh Tử Nhị Lão lại bị hắn giết chết rồi?" Giọng nói kinh ngạc ở hư không vang lên, rất hiển nhiên, chủ nhân của đôi mắt này không phải ai khác, chính là Thạch Đầu Nhân chạy trốn trước đó.

Cũng khó trách hắn kinh ngạc như thế, sức mạnh của Sinh Tử Nhị Lão sớm đã xâm nhập vào đầu óc hắn, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn chạy trốn không chút do dự.

Nhưng mới chẳng bao lâu, Sinh Tử Nhị Lão lại bị người ta diệt rồi, việc này hắn phải tin như thế nào đây?

"Tu La điện lúc nào lại sinh ra nhân vật mạnh mẽ như thế nữa? Chẳng lẽ hắn là người thừa kế Tu La Sơn?" Thạch Đầu Nhân tiếp tục nói, trong giọng nói đều là ý nghi hoặc, con ngươi chằm chằm nhìn về phía xa.

"Ngươi, không ngờ ngươi đã giết Hắc Bạch bá bá?" Nữ tử mặc trang phục màu đen kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, rất nhanh kinh ngạc liền biến thành phẫn nộ, "Dám giết người Thương Sinh thần quốc của ta, bản công chúa muốn ngươi sống không bằng chết!"

Vù!

Lời của Nữ tử vừa dứt, đột nhiên Tiêu Phàm kích xạ tiến về phía Thần Châu, cảnh này khiến đám người kinh ngạc không thôi.

Chẳng lẽ tiểu tử này còn muốn chủ động công kích bọn hắn hay sao?

Nói thật đúng thật là Tiêu Phàm nghĩ như vậy, các ngươi đã muốn giết ta, vì sao ta lại không giết các ngươi nhỉ?

Trước đó từ trong giọng nói của Hắc Bạch Nhị Lão, Tiêu Phàm cũng đã nhận được rất nhiều tin tức, những người này rõ ràng là kẻ địch của Tu La điện.

Đã như vậy, Tiêu Phàm càng không thể bỏ qua cho bọn hắn.

Nhưng giờ phút này, Tu La kiếm trong tay Tiêu Phàm đã biến thành Đồ Thần đao, Tu La kiếm dễ dàng bại lộ thân phận của hắn, còn chưa biết rõ ràng trước tình huống thiên lao địa ngục, cứ tận lực khiêm tốn là tốt nhất.

Nếu như có thể đột phá bát biến Chiến Thần, thậm chí cửu biến Chiến Thần, thì Tiêu Phàm không cố kỵ gì.

Bây giờ nếu như hắn phải đối mặt với một đám người Chiến Thần cảnh đỉnh phong thì vẫn không địch nổi.

"Giết! Giết hắn!"

Nữ tử mặc trang phục màu đen gầm thét, sát khí cuồn cuộn tỏa ra, trong tay nàng đột nhiên xuất hiện một cây trường tiên màu đen, thiêu đốt lên ngọn lửa màu đen, quật nhanh tới phía Tiêu Phàm.

Nhìn qua Tiêu Phàm còn tưởng là một con hắc long, phía trên trường tiên kia còn tỏa ra long uy cuồn cuộn.

"Gân rồng?!" trong đầu Tiêu Phàm đột nhiên hiện lên hai chữ.

Trường tiên màu đen này lại được luyện chế từ gân rồng, hơn nữa còn không phải gân rồng bình thường mà là gân của Thiên Long, cũng chỉ có gân rồng của Thiên Long trong truyền thuyết mới có uy áp mênh mông như vậy.

Tiêu Phàm không lùi mà tiến tới, lấy tay vung lên, một thần lực chưởng cương to lớn vụt tới cây thần tiên kia, rầm một tiếng, thần lực chưởng cương nổ tung, tốc độ của trường tiên kia cũng chậm lại.

Chân Tiêu Phàm đạp kiếm bộ, trong nháy mắt xuất hiện ở bên trường tiên, tay nắm lại, bỗng nhiên túm được trường tiên trong tay.

Tiêu Phàm lập tức dùng sức kéo một cái, nữ tử mặc trang phục màu đen không phải là đối thủ của hắn, trực tiếp bị kéo theo trường tiên bay tới.

"Công chúa!" Sắc mặt của những người khác hoàn toàn thay đổi, nếu như nữ tử rơi vào trong tay Tiêu Phàm, bọn hắn không gánh chịu nổi hậu quả này, đoán chừng tất cả mọi người phải bồi táng.

Lúc này, hai luồng ánh sáng từ trên boong tàu lóe lên, khí thế trên thân một người trong đó tản ra ngập trời, một kiếm tức giận chém xuống Tiêu Phàm.

Một người khác lại xuất hiện trước người nữ tử mặc trang phục màu đen, một tay đón lấy đầu bên kia trường tiên, muốn túm lấy trường tiên kéo trở về.

Ngay lúc đó, còn có mấy chục Chiến Thần cảnh vây quanh Tiêu Phàm vào giữa, sợ Tiêu Phàm chạy trốn.

"Hai Chiến Thần đỉnh phong?"

Thần sắc Tiêu Phàm hững hờ, hắn không ngờ phía trên Thần Châu này lại còn có cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong, mà lại chỉ là để bảo vệ nữ tử mặc trang phục màu đen, đủ để thấy nữ nhân này bất phàm.

"Hừ!"

Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, huyết mạch Thần Long bên trong cơ thể bùng phát, trong nháy mắt sức mạnh tăng vọt, tay trái tiếp tục dùng sức giữ lấy trường tiên, kéo cả cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong kia lên phía trước.

Đồng thời, một người khác công kích đã tới gần, trong con ngươi Tiêu Phàm lóe lên một luồng sáng lạnh, hắn không tránh không lùi, con ngươi đen nhánh lạnh lùng chuyển sang người kia.

Vẻn vẹn một ánh mắt, đã dọa cho toàn thân Chiến Thần cảnh đỉnh phong kia khẽ run, linh hồn khuấy động, ánh mắt này thật là đáng sợ, như có một loại hỏa diễm lạnh lẽo đang thiêu đốt trong đó.

Khoảnh khắc đó, thân ảnh của cường giả Chiến Thần đỉnh phong phi tới Tiêu Phàm dừng lại, mặc dù không đến chớp mắt, nhưng để chiến đấu với cường giả bậc này mà nói, vậy là rất nguy hiểm.

Trong tay phải của Tiêu Phàm cầm Đồ Thần đao lật qua lật lại, đao mang như biển, trong nháy mắt che mất cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong kia, máu tươi tung tóe cả hư không.

"Tam ca!" Một nam tử trung niên gào thét sau lưng nữ tử mặc trang phục màu đen, trong mắt hiện ra ngọn lửa thù hận.

Sau đó bỗng nhiên hắn dùng sức, muốn chộp lấy trường tiên về, tránh thoát công kích của Tiêu Phàm.

Nhưng mà sau một khắc, hai mắt hắn không khỏi trợn lớn, chỉ thấy đầu cuối của trường tiên, hai thân ảnh bị hắn túm tới.

Khóe miệng của Tiêu Phàm hiện ra một nụ cười lạnh, tay kia nắm lấy Đồ Thần đao hung hăng cắm vào lồng ngực cường giả Chiến Thần Điện đỉnh phong kia.

"Khốn kiếp! Nếu ngươi dám giết..." Nữ tử mặc trang phục màu đen giận dữ mắng mỏ, cô đã quen ngang tàng hống hách, cho dù là thân mình ở nơi yếu thế, cũng một bộ dạng cao cao tại thượng.

"Không dám?" Chỉ là không chờ nàng nói xong, Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, Đồ Thần kiếm trong tay chuyển động, thân thể mạnh mẽ của cường giả Chiến Thần Điện đỉnh phong tự nhiên nổ tung, chỉ còn lại một cái đầu.

"Bây ta giết hắn, ngươi có thể làm gì được ta?" Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng.

Lặp đi lặp lại nhiều lần uy hiếp mình, nữ nhân này tự ta cảm thấy quá tốt đẹp, thật tưởng rằng Thiên Địa Lao Ngục giống như nhà nàng vậy.

Tiêu Phàm trước nay chưa hề phải nhận uy hiếp, đâu có thể chịu được khẩu khí này.

Chiến Thần cảnh đỉnh phong thì đã sao, chẳng lẽ ta không dám giết sao? Giết rồi thì sao nào?

Cho đến bây giờ, Chiến Thần cảnh đỉnh phong chết trên tay ta có vẻ cũng không ít.

"Ngươi!" Nữ tử mặc trang phục màu đen nhe răng trợn mắt, hận không thể nuốt sống Tiêu Phàm.

Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, lại đánh tới phía nữ tử mặc trang phục màu đen.

"Công chúa, chúng ta đi!" Lúc này, nam tử trung niên sau lưng nữ tử vội vàng kéo lấy cô nhanh chóng lui ra phía sau, ngay cả gân rồng thì cũng không cố được bao lâu.

"Tiếu Thiên Hoàng ta nếu không giết ngươi, thề không làm người!"

Tiêu Phàm cũng không đuổi theo, chỉ có một tiếng nói tức giận từ đằng xa truyền đến.