Vô Thượng Sát Thần

Chương 1754: Luôn Có Người Phải Hy Sinh




Trên gương mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ hung ác, nắm tay nắm chặt đến mức vang lên răng rắc, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, chảy ra từng tia máu tươi.

Từ trước đến nay hắn đều cho rằng Chiến Hồn đại lục quá yếu, một khi bộ lạc Huyết Ma tiến đánh thì Chiến Hồn đại lục rất có thể sẽ lưu lạc lao tù.

Tiêu Phàm cũng vẫn luôn mạnh lên, vì muốn đuổi bộ lạc Huyết Ma khỏi Chiến Hồn đại lục mà cố gắng.

Thế nhưng giờ đây lại có người nói cho hắn biết, sự cố gắng mà ngươi bỏ ra căn bản là không có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ là đang thử xem ngươi có phải là một tên vô dụng hay không mà thôi, điều này sao Tiêu Phàm có thể tiếp nhận sao?

“Phu quân!” Diệp Thi Vũ đi đến bên cạnh Tiêu Phàm rồi kéo lấy cánh tay Tiêu Phàm.

Mấy người Lăng Phong cũng tựa như cảm thấy xúc động, mũi hơi cay, đến giờ bọn họ mới hiểu được hóa ra Tiêu Phàm vẫn luôn yên lặng chịu đựng rất nhiều thứ, cho dù bọn họ hiểu lầm hắn thì cũng chưa từng nói với bọn họ.

“Yên tâm, ta không sao.” Tiêu Phàm vỗ vào bàn tay của Diệp Thi Vũ, luồng khí tàn nhẫn kia dần dần biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng.

Trong nội tâm hắn có một giọng nói đang nói với hắn, cho dù ngươi không vì Chiến Hồn đại lục thì cũng phải vì sự sống sót của bản thân, vì sự sống sót của huynh đệ bên cạnh.

Một khi bản thân hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì huynh đệ của hắn cũng sẽ bị giết hết.

Nếu như trước đó Tiêu Phàm còn chưa tin Tiêu Thần Võ đang lừa hắn thì bây giờ hắn đã có lý do để nghi ngờ rồi.

Hít một hơi thật sau, Tiêu Phàm khôi phục lại bình tĩnh rồi nói: “Tiền bối, nếu như tất cả những điều này đều là thật, thì nói cách khác, Chiến Hồn đại lục căn bản sẽ không bị bộ lạc Huyết Ma hủy diệt?”

“Nếu như Chiến Hồn đại lục phải bị hủy diệt thì đã không thể tồn tại từ vạn năm trước rồi.” Tô Họa khẳng định lại lời nói của Tiêu Phàm.

“Đúng rồi, vì sao Tiêu Thần Võ không đi vào Thiên Địa Lao Ngục?” Tiêu Phàm thở phào nhẹ nhõm, Chiến Hồn đại lục không có nguy hiểm, hắn đột nhiên cảm bản thân mình cũng thoải mái hơn rất nhiều.

“Hắn không thể vào được!” Tô Họa lắc đầu nói: “Trong thiên hạ này chỉ có hai người có thể đi vào!”

“Ai?” Nam Cung Tiêu Tiêu không hề nghĩ ngợi liền hỏi.

“Tu La Điện chủ và người thủ mộ?” Lông mày Tiêu Phàm nhíu lại, nếu như bây giờ hắn còn không đoán được thì hắn cũng không phải Tiêu Phàm nữa rồi.

Chỉ là hắn lại phát hiện ra một vấn đề nên nói: “Nhưng không phải là người của Tu La điện các đời trước cũng đã đi vào sao? Nếu như nhất định phải là huyết mạch Tu La mới có thể tiến vào thì bản thân Tiêu Thần Võ cũng ẩn chứa huyết mạch Tu La mà.”

Tô Họa gật đầu giải thích: “Các tu sĩ Tu La điện đời trước là do Tu La điện chủ đưa vào, hơn nữa cũng đã lấy được sự đồng ý của người thủ mộ nên tất nhiên không có chuyện gì.

Về phần Tiêu Thần Võ không thể tiến vào là bởi hắn đã từng bị nguyền rủa nên đương nhiên là không dám đi vào trong đó, nếu hắn tiến vào thì chắc chắn sẽ phải chết.”

“Ồ?” Ánh mắt của Tiêu Phàm sáng lên, nghi hoặc trong đầu trở nên sáng tỏ, cuối cùng thì hắn cũng biết được vì sao Tiêu Thần Võ lại muốn để bản thân tiến vào: “Vậy còn chín miếng ngọc bội thì sao? Tiêu Thần Võ nói chín miếng ngọc bội này có thể mở ra thông đạo dẫn đến Thái Cổ Thần Giới.”

Vừa dứt lời thì trong tay Tiêu Phàm bỗng xuất hiện hai miếng ngọc bội lóe lên ánh sáng rực rỡ, vô cùng chói mắt.

“Hắn nói là ngươi tin?” Tô Họa khịt mũi coi thường, khinh bỉ nói: “Đây chỉ là Cửu Điện Diêm La phù, ngươi biết nhứng cổ tộc của Chiến Hồn đại lục đã đến như thế nào không?”

Tiêu phàm lắc đầu, chỉ có điều trong lòng hắn đã mơ hồ đoán ra được điều gì đó.

“Các cổ tộc lớn chính là Cửu Điện Diêm La của Tu La điện ban đầu, chỉ là sau này bởi vì Tu La điện bị hủy diệt nên bọn họ cũng tách ra, nếu có thể tập hợp Cửu Điện Diêm La phù lại thì cũng có thể mở ra phong ấn Ngũ Hành.” Tô Họa giải thích.

“Nói cách khác thì tìm tới mộ bia cũng vô ích?” Tiêu phàm cười cay đắng, hắn phát hiện ra bản thân vẫn còn quá ngây thơ.

“Tiền bối, sao ngươi lại biết được nhiều như vậy?” Quan Tiểu Thất nhịn không được mà hỏi.

“Bởi vì tiền bối là người của Thiên tộc.” Nam Cung Tiêu Tiêu hít sâu một hơi nói.

Tiêu Phàm cũng gật đầu đồng ý, Tô Họa thân là Thiên tộc, có thể biết được quá khứ tương lai, bất kỳ bí mật gì cũng không thể giấu diếm được bọn họ, điểm này của Thiên tộc thật sự là quá nghịch thiên.

“Không phải!” Giọng nói của Tô Họa vang lên, nàng ta đột nhiên lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười buồn bã.

Mấy người Tiêu Phàm nghe vậy liền ngạc nhiên nhìn vào Tô Họa, chẳng lẽ không phải bởi vì Tô Họa là người của Thiên tộc nên mới biết được tất cả những điều này hay sao?

“Bởi vì, ta là người thủ mộ đời này!”

Tô Họa gần như là gằn từng chữ một, lúc nói ra mấy chữ này thì hơi thở trên người nàng ta càng ngày càng lạnh lẽo, tựa như nàng ta căn bản không hề muốn trở thành người thủ mộ.

“Làm sao có thể?” Tiêu Phàm trực tiếp kêu lên sợ hãi, tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang mà đánh vào trong đầu Tiêu Phàm, hắn lập tức thốt ra: “Người thủ mộ không phải Lâu Ngạo Thiên sao? Sao lại là tiền bối? Chẳng lẽ Lâu Ngạo Thiên đang lừa ta?”

“Hắn cũng không hề lừa ngươi!” Tô Họa lắc đầu, thế nhưng lại không giải thích quá nhiều.

Trong lòng Tiêu Phàm càng thêm nghi hoặc, chỉ có điều nghe được Lâu Ngạo Thiên không hề lừa gạt mình thì hắn cũng thở phào một hơi.

Nhìn thấy Tiêu Phàm còn muốn dò hỏi điều gì đó, Tô Họa lại nói: “Sau này ngươi sẽ biết.”

Tiêu Phàm bất đắc dĩ nhún vai, cố ép bản thân bình tĩnh lại, hắn biết, dù bản thân hỏi thêm nữa thì Tô Họa cũng sẽ không nói chuyện liên quan Lâu Ngạo Thiên cho hắn.

Chỉ có chờ sau này gặp được Lâu Ngạo Thiên mới có thể biết rõ ràng ngọn nguồn chuyện này.

“Bây giờ ngươi còn muốn đi vào không?” Nhìn thấy Tiêu Phàm bình tĩnh lại, Tô Họa lại nói.

“Tuy rằng ta không muốn đi vào, nhưng nhất định phải đi!” Trong ánh mắt Tiêu Phàm phóng ra tinh quang, cắn răng nói: “Nếu ta đoán không sai thì chắc hẳn Tiêu Thần Võ đã để lại một ấn ký trên người ta, tiền bối đã dùng cách đặc biệt ngăn cách tất cả mới dám nói với ta nhiều như vậy.”

Tô Họa gật đầu nói: “Tại không gian truyền tống này, ta làm cho thời không ngừng lại, Tiêu Thần Võ không phát hiện ra được, nhưng một khi rời khỏi thì hắn ta sẽ biết.”

“Nếu đã như vậy thì chúng ta không thể không vào rồi.” Nơi sâu trong đáy mắt Tiêu Phàm hiện lên một tai sáng hung ác.

“Tiêu đại ca, các ngươi không thể đi vào.” Vân Phán Nhi vẫn luôn im lặng lại kêu lên.

“Phán Nhi, cảm ơn ngươi.” Tiêu Phàm biết ơn nhìn vào Vân Phán Nhi thiện lương, hắn đã từng cứu Vân Phán Nhi một mạng, không ngờ Vân Phán Nhi cũng sẽ trả lại hắn đến mức không cần cả mạng sống.

Tiêu Phàm lại nhìn về phía mấy người Diệp Thi Vũ sau lưng nói: “Nếu ta không đi vào thì không chỉ ta phải chết mà các ngươi cũng đều phải chết.”

“Chúng ta không sợ chết!” Mấy người Diệp Thi Vũ đồng thanh nói, cảnh này lại khiến cho Tô Họa nhíu mày.

“Ta biết suy nghĩ của mọi người, chúng ta không sợ chết, nhưng còn những người khác thì sao, bọn Quách lão quỷ, Tuyết Lung Giác, Lục Vũ, Phong Lang, Vân Khê cũng đều phải chết, Tiêu gia ta và Lăng gia cũng sẽ bị diệt tộc, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến Hồn tộc cùng Linh tộc, chúng ta không thể đánh cược được.” Tiêu Phàm khẳng định nói, trên mặt hiện lên sự sắc bén.

Diệp Thi Vũ, Lăng Phong, Nam Cung Tiêu Tiêu, Quan Tiểu Thất và Vân Phán Nhi đều cúi đầu xuống, không biết trả lời như thế nào.

Đi vào sẽ chết, không đi vào cũng sẽ chết, nói đến cùng thì bọn họ đã không còn con đường nào có thể đi được nữa.

“Luôn có người phải hi sinh, không phải sao?” Tiêu Phàm vừa cười vừa nói, ánh mắt lộ ra thấy vẻ thấy chết không sờn.

Luôn có người phải hi sinh, không phải sao?

Mọi người nắm chặt tay, mũi hơi cay, bọn họ hận, hận thực lực của mình quá thấp, ngay cả vận mệnh của bản thân cũng không thể tự nắm giữ trong tay.

Nếu như bọn họ đủ mạnh mẽ thì sao lại có thể bị người khác tính kế, biến thành một quân cờ của người khác?

“Tiêu phàm nói không sai, luôn có người phải hi sinh.” Giọng nói của Tô Họa tiếp tục vang lên, thế nhưng lại lập tức nói: “Chỉ có điều trước mắt ngươi có một cơ hội lựa chọn, có lẽ cũng chưa chắc sẽ chết!”

“Tiền bối, lựa chọn gì?” Không đợi Tiêu Phàm mở miệng, Diệp Thi Vũ đã không hề do dự mà hỏi, nàng cũng không muốn Tiêu Phàm đi chịu chết.

“Bởi vì ngươi là người vô mệnh nên tương lai của ngươi không thể đoán trước được.” Tô Họa vô cùng trịnh trọng nói, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm cũng có chút khác đi.