Vô Thượng Sát Thần

Chương 1749: Một Ngôi Mộ




Tiêu Thần Võ nghe vậy, khẽ đung đưa ghế bành, nheo hai mắt nói: "Dạ Cửu Thiên phát hiện bí mật này của Chiến Hồn đại lục, đáng tiếc ngày giờ của hắn không nhiều, cũng không đủ thời gian đi dò xét bí mật.

Hơn nữa, trong thời gian ngắn hắn cũng không có biện pháp gì để giải quyết, vì đề phòng Dạ Cửu U đến lần nữa, Dạ Cửu Thiên cuối cùng lại làm ba việc."

Tiêu Phàm dứt khoát không lên tiếng nữa, coi như là tới nghe cố sự, có phải là thật hay không, trong lòng hắn cũng không cách nào xác minh cùng cân nhắc đượcs.

Tiêu Thần Võ tiếp tục kể lại cố sự bản thân: “Chuyện thứ nhất, hắn thu ba đồ đệ, hai ở ngoài sáng, một ở trong tối.”

“Thu ba đồ đệ?” Tiêu Phàm có chút hứng thú, hắn chưa từng nghe nói Dạ Cửu Thiên có đồ đệ, nhưng hắn có một phỏng đoán.

“Kể chuyện xưa cũng cần ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, ngươi có thể đoán thử đoán xem.” Tiêu Thần Võ tủm tỉm cười nói.

Lông mày Tiêu Phàm hơi nhíu, nguyên một đám suy nghĩ trong đầu lóe qua, lúc này mới nói: “Một đồ đệ trong đó, hẳn là Tu La điện chủ đời thứ hai, Dạ Cửu Thiên thân làm Tu La điện chủ đời thứ nhất, tự nhiên sẽ không để cho truyền thừa của bản thân xuống dốc.”

“Tiếp tục.” Tiêu Thần Võ gật gật đầu.

“Người thứ hai chẳng lẽ là Điện chủ Chiến Thần điện?” Ngữ khí Tiêu Phàm không dám khẳng định, dù sao, Chiến Thần điện bắt đầu xuất hiện từ lúc nào, hắn cũng không rõ ràng.

Hơn nữa, nếu như thực sự là Điện chủ Chiến Thần điện, cũng chưa hẳn là Chiến Luân Hồi, mà là lão tổ tông của Chiến Luân Hồi.

Khiến Tiêu Phàm ngoài ý muốn là, Tiêu Thần Võ tiếp tục gật đầu nói: “Tiếp tục!”

“Thật sự đúng à?” Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc, ánh mắt hắn lập tức rơi vào trên người Tiêu Thần Võ, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Người thứ ba, ta đoán không ra là ai.”

“Chẳng lẽ ngươi không nghĩ là ta sao?” Tiêu Thần Võ sâu xa cười nói.

“Không thể nào là ngươi, ai sẽ tự nhận bản thân mình làm đồ đệ?” Tiêu Phàm lắc lắc đầu nói, sâu trong đáy mắt lóe qua vẻ khinh bỉ.

Bản thân ngươi vừa mới nói ngươi chính là Dạ Cửu Thiên, làm sao lại có thể bị Dạ Cửu Thiên thu làm đồ đệ đây?

Ngừng lại, Tiêu Phàm lại bổ sung một câu: “Coi như đúng là ngươi, hẳn là ngươi xem như chuyện thứ hai mà Dạ Cửu Thiên làm.”

Tiêu Thần Võ có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm càng ngày càng hài lòng, nói: “Không sai, ta chính là chuyện thứ hai trong kế hoạch Dạ Cửu Thiên, hắn tu luyện một loại công pháp đặc thù, sau đó có ta.”

Nghe nói như thế, con ngươi Tiêu Phàm hơi co rụt lại, cơ hồ là bật thốt lên: “Âm Dương Luân Hồi quyết!”

“Không sai.” Tiêu Thần Võ gật gật đầu, cũng không có cảm thấy bất ngờ, “Cho nên nói theo một ý nghĩa nào đó, ta chính là Dạ Cửu Thiên, Dạ Cửu Thiên chính là ta.”

Tiêu Phàm cũng không quá kinh ngạc, Chiến Luân Hồi có thể tu luyện Âm Dương Luân Hồi quyết, tỷ lệ thành công của Dạ Cửu Thiên khi tu luyện công pháp này tất nhiên rất lớn.

Nhưng Chiến Luân Hồi rõ ràng không bằng Dạ Cửu Thiên, sau khi Dạ Cửu Thiên tu luyện Âm Dương Luân Hồi quyết, tâm tính mặc dù xảy ra biến hóa rất lớn, nhưng trong lòng vẫn chỉ có Chiến Hồn đại lục.

Mà Chiến Luân Hồi, sau khi tu luyện Âm Dương Luân Hồi quyết, vậy mà lại đứng ở mặt đối lập với Chiến Hồn đại lục, nghĩ vậy, trong lòng hắn đối với Dạ Cửu Thiên lại tăng thêm phần kính nể.

Nếu quả thật như Tiêu Thần Võ nói, mặc kệ Dạ Cửu Thiên có phải là kẻ ngoại lai hay không, nhưng lúc trước hắn lại chân chính suy nghĩ vì Chiến Hồn đại lục.

“Ý thức của Dạ Cửu Thiên cuối cùng triệt để tiêu tán, mà ta trở thành chủ nhân của thân thể này, truyền thừa tất cả về trù tính chung của Chiến Hồn đại lục, trở thành Điện chủ Truyền Thừa điện, cũng đổi tên là Tiêu Thần Võ.” Tiêu Thần Võ lại bổ sung một câu.

Trong lòng Tiêu Phàm vẫn còn có chút không bình tĩnh, hít sâu một cái, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần Võ cũng khác biệt, ngưng tiếng nói: “Vậy không biết vãn bối nên gọi là ngài Tiêu điện chủ, hay là Dạ tiền bối đây?”

“Kỳ thật, trên người chúng ta có thể còn có một chút quan hệ máu mủ đó.” Tiêu Thần Võ cười tủm tỉm nói.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ cười một tiếng, điểm này cũng không có sai, Tiêu Thần Võ là lão tổ Tiêu gia, trong thân thể Tiêu Phàm còn có huyết mạch giống Tiêu Thần Võ.

“Không biết chuyện thứ ba là gì?” Tiêu Phàm trực tiếp đổi chủ đề, kêu Tiêu Thần Võ tiền bối hắn còn chịu đựng được, nếu là gọi hắn là lão tổ, Tiêu Phàm gọi không được.

“Chuyện thứ ba, chính là đả thông một đầu thông đạo tới Thái Cổ Thần Giới.” Nói đến đây, thần sắc Tiêu Thần Võ cũng biến ngưng trọng lên, hít sâu một cái nói.

“Đả thông một đầu thông đạo tới Thái Cổ Thần Giới?” Con ngươi Tiêu Phàm hơi co lại, trong lòng sóng biển chập chùng, lần nữa vì thực lực của Dạ Cửu Thiên cảm thấy kinh ngạc.

Hắn biết rõ, Dạ Cửu Thiên sở dĩ làm như thế, cũng là vì lưu cho Chiến Hồn đại lục một đường lui, dù sao, nếu như Dạ Cửu U ngăn ở trên Tinh Không Cổ Lộ, người của Chiến Hồn đại lục đều phải bồi táng.

“Ngươi không muốn biết đầu thông đạo này ở đâu à?” Tiêu Thần Võ hơi hơi ngoài ý muốn nhìn Tiêu Phàm.

“Tiền bối không nói, cho dù ta hỏi cũng không có ý nghĩa.” Tiêu Phàm cay đắng cười một tiếng, bất đắc dĩ nhún nhún vai nói.

“Kỳ thật ngươi đã nắm giữ hai trong chín phần của thông đạo.” Tiêu Thần Võ híp hai mắt nhìn Tiêu Phàm, nói: “Nếu như ta đoán không sai, những ngọc bội này, trên người ngươi đã có hai khối.”

Dứt lời, Tiêu Thần Võ vung tay lên, hư không bỗng nhiên xuất hiện chín khối ngọc bội lóe ra hào quang dị dạng.

Nhìn thấy ngọc bội kia, con ngươi Tiêu Phàm khẽ rung động, trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện hai khối ngọc bội một tử sắc, một huyết sắc.

Hai khối ngọc bội này, một khối trong đó là của mẫu thân hắn Sở Lăng Vi lưu cho hắn, còn có một khối thì là Phong Lang cho hắn.

“Bảy khối khác ở đâu?” Tiêu Phàm cuối cũng cũng biết Tiêu Thần Võ gọi hắn tới làm cái gì, đoán chừng chính là để bản thân gom góp chín khối ngọc bội.

“Trong tay của mấy đại Cổ tộc, đây là một trong các nguyên nhân ta tìm ngươi đến, chỉ là ngươi muốn có được chúng, đoán chừng cần phải trả một cái giá rất lớn.” Tiêu Thần Võ không giấu diếm.

“Vô luận như thế nào, đều phải nghĩ cách đạt được chúng.” Tiêu Phàm kiên định gật đầu, nếu như Chiến Hồn đại lục thực không phải đối thủ của Dạ Cửu U, đây là đường lui duy nhất của bọn hắn.

“Đây chỉ là chuyện thứ nhất, còn có chuyện thứ hai, các ngươi nên chuẩn bị tiến về Thiên Địa Lao Ngục đi, tiến vào bên trong, cần phải tìm tới một vật, chỉ có tìm tới vật này mới có thể mở ra thông đạo.” Tiêu Thần Võ hết sức trịnh trọng nói.

“Thứ gì?” Tiêu Phàm không chút do dự nói.

“Một khối mộ bia!” Tiêu Thần Võ thở dài.

“Mộ bia?” Lông mày Tiêu Phàm nhíu lại, cảm giác trong lòng có chút lạnh lẽo.

Mở ra thông đạo đi tới Thái Cổ Thần Giới, lại có quan hệ gì với mộ bia đây?

Hắn biết rõ, còn có một chút chuyện Tiêu Thần Võ chưa nói cho hắn biết, đó chính là Dạ Cửu Thiên cùng Dạ Cửu U vì sao sẽ không lý do xâm nhập vào Chiến Hồn đại lục, mà không phải cái tiểu thế giới khác?

Một điểm nữa, chính là Dạ Cửu Thiên thu ba đồ đệ, hắn chỉ biết rõ hai người, người thứ ba là ai đây?

Tiêu Phàm phát hiện ra, sự tình càng ngày càng phức tạp.

“Vừa mới nói với ngươi hai tên đồ đệ của Dạ Cửu Thiên, kỳ thật còn có tên thứ ba, chỉ là tên thứ ba một mực ở trong tối, không người biết rõ thôi.” Tiêu Thần Võ dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tiêu Phàm.

“Là ai?” Tiêu Phàm híp hai mắt hỏi.

“Người thủ mộ!” Tiêu Thần Võ ngưng tiếng nói: “Mộ bia kia, trong tay người thủ mộ! Đây cũng là một trong hai kiện đồ vật Dạ Cửu U muốn có được!”

“Người thủ mộ?” Tiêu Phàm kinh hãi, nội tâm lại nổi lên muôn ngàn sóng gió.

Người khác hắn không biết, nhưng người thủ mộ thì Tiêu Phàm rõ ràng, trong đầu không khỏi hiện lên một bóng dáng, chính là Lâu Ngạo Thiên.

Khi ở Lâu Lan Cổ Địa, Lâu Ngạo Thiên đã nói cho Tiêu Phàm, hắn là người thủ mộ, hơn nữa canh giữ cũng không phải là Lâu Lan Cổ Địa mộ, mà là một mộ địa lớn hơn.

Chẳng lẽ?

Tiêu Phàm đột nhiên nghĩ đến cái gì, trợn to hai mắt nhìn Tiêu Thần Võ.

“Ngươi nghĩ không sai, Chiến Hồn đại lục, chính là một ngôi mộ!” Tiêu Thần Võ cơ hồ gằn từng chữ một.