Sau một lát, Quách Sĩ Thần mang theo bọn Tiêu Phàm đi một địa phương tĩnh mịch trong Thần Phong Học Viện, ở nơi này, có một tòa Tứ Hợp Viện không lớn.
Toà viện tử này, Tiêu Phàm và Lăng Phong đã quá quen thuộc.
Nhớ năm đó, ở trong này, cỏ dại còn cao hơn so với người, hoang vu, lụi bại đều không thể để hình dung ngôi viện này.
Nhưng mới mấy năm không thấy, nơi này đã trở thành Thánh Địa trong lòng tất cả học viên ở Thần Phong Học Viện, người bình thường muốn bước vào toà tiểu viện này đều rất gian nan.
“Tiêu Phàm, ngươi đi vào đi.” Quách Sĩ Thần đứng ở cửa, không tiếp tục đi vào, mà nhìn về phía Tiêu Phàm nói.
“Lão tam, ta và Tiểu ngũ ở bên ngoài chờ ngươi, chúng ta thuận tiện đi dạo Yến Thành một vòng.” Lăng Phong nhìn Tiêu Phàm một cái, cũng không có ý đi vào cùng.
Điện chủ Truyền Thừa điện chỉ gọi Tiêu Phàm, hắn và đám người Quan Tiểu Thất tự nhiên không có ý lưu lại.
"Được." Tiêu Phàm gật gật đầu, một mình một người đi đến tiểu viện, cỏ dại trong sân đã được dọn sạch, cỏ non phủ kín mặt đất, giẫm trên lớp cỏ này chỉ thẩy mềm nhũn, hiển nhiên là thường xuyên có người quản lý.
Linh hồn lực quét qua, trong đầu Tiêu Phàm, trong nháy mắt xuất hiện mấy chục bóng dáng, bọn hắn lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào căn tiểu viện này.
Tiêu Phàm cũng không để ý tới, mà trực tiếp xuyên qua tiểu viện, đi về phía lối đi cổng vòm.
Lần này, đi vào thông đạo, cũng không xuất hiện huyễn cảnh như trước kia, mà là xuất hiện ở trong một không gian chân thực.
Quét mắt xung quanh, trăm hoa khoe sắc, chim hót rộn ràng, muôn hồng nghìn tía, xanh um tươi tốt, cảnh tượng an bình, tựa như nhân gian tiên cảnh, đẹp không sao tả xiết.
Trước kia Tiêu Phàm có nằm mơ cũng không nghĩ đến, bên trong Thần Phong Học Viện còn cất giấu một tiểu thế giới tươi đẹp như thế.
Vị trí Tiêu Phàm đang đứng, là ở phía dưới Vân Vụ sơn, phía trước hắn là một con đường hẹp quanh co, trên mặt đất phủ kín phiến đá, quanh co khúc khuỷu tới chỗ sâu trong Vân Vụ sơn.
Không đợi Tiêu Phàm kịp lấy lại tinh thần, hai thân ảnh từ nơi xa bay vụt tới, hạ xuống trước người Tiêu Phàm, cung kính nói: “Bái kiến Tu La điện chủ, Điện chủ đợi ngài đã nhiều ngày!”
“Xin mời dẫn đường.” Tiêu Phàm nhìn hai thanh niên gật đầu cười một tiếng, khách khí nói.
“Mời!” Một thanh niên trong đó cung kính nói, ánh mắt lại đang đánh giá Tiêu Phàm, tựa như không tin người trước mắt chính là Tu La điện chủ trong truyền thuyết.
Tiêu Phàm lơ đễnh, loại ánh mắt này hắn đã thấy nhiều, lần này tới đây, hắn chỉ muốn biết rõ, Điện chủ Truyền Thừa điện tại sao muốn gặp bản thân hắn.
Hắn đi theo hai thanh niên rất nhanh đã tới đỉnh Vân Vụ sơn, trên đường đâu đâu cũng có Hồn Giới, nếu như không có hai thanh niên dẫn đường, có lẽ Tiêu Phàm phải dùng rất nhiều thời gian mới có thể đi tới.
“Tu La điện chủ mời!” Hai thanh niên khom người xá một xá, chậm rãi lui xuống dưới.
Tiêu Phàm không thể không thừa nhận, hai người này được huấn luyện rất không tệ, sau đó ánh mắt hắn chuyển về phía trước, khiến Tiêu Phàm ngoài ý muốn là, phía trên đỉnh núi lại là một dược viên.
Phía cuối dược viên, là một gian nhà lá đơn sơ, trong sân nhỏ phía trước nhà lá bày một bộ bàn đá, bên cạnh bàn đá vừa vặn có một ghế bành, có một người đang nằm trên ghế bành.
Giờ phút này, ghế bành đang chậm rãi lung lay, Tiêu Phàm không dùng linh hồn lực tới dò xét, bởi làm như vậy là không tôn trọng đối đối phương.
Nhưng cho dù không sử dụng linh hồn lực, Tiêu Phàm cũng thấy rõ ràng đó là một lão giả tóc hoa râm, hắn dường như không phát hiện Tiêu Phàm đến, vẫn bình tĩnh nằm trên ghế.
Trên mặt Tiêu Phàm không khỏi lộ ra vẻ cổ quái, chẳng lẽ lão đầu này chính là Điện chủ Truyền Thừa điện trong truyền thuyết?
Trong đầu Tiêu Phàm không khỏi nghĩ tới Chiến Luân Hồi, Chiến Luân Hồi làm Điện chủ Chiến Thần điện, ở cung điện không phải là phồn hoa bình thường.
Mà lão đầu này ở lại quá đơn sơ, nếu như không phải biết rõ bản thân gặp mặt chính là Điện chủ Truyền Thừa điện, Tiêu Phàm chắc chắn nghĩ người này là một lão nông.
Thậm chí, hắn còn tưởng rằng bọn Quách Sĩ Thần đang cố ý đùa hắn, bởi vì người này nhìn kiểu gì cũng đều không liên hệ tới Điện chủ Truyền Thừa điện.
Tiêu Phàm chậm rãi xuyên qua dược viên, đi tới phía trước nhà lá, cũng không tiếp tục tiến lên, ngược lại cúi đầu với lão giả trong sân nói: “Vãn bối Tiêu Phàm, bái kiến tiền bối!”
Tiêu Phàm cũng không dám khẳng định người trước mắt có phải là Truyền Thừa điện chủ hay không, chỉ có thể dùng “Tiền bối” để gọi đối phương.
Nhưng điều Tiêu Phàm có thể khẳng định chính là lão đầu này xác thực sâu không lường được, trên người hắn rõ ràng không có bất kỳ thần lực ba động nào, nhưng Tiêu Phàm lại không thể nhìn thấu hắn.
Nhưng mà lão giả tựa như là đang ngủ, căn bản không nghe được lời nói của Tiêu Phàm.
“Vãn bối Tiêu Phàm, bái kiến tiền bối!” Tiêu Phàm nói thêm lần nữa, giọng nói tăng lớn mấy phần.
Nhưng trong lòng hắn lại nghi ngờ, chẳng lẽ lão đầu này muốn cố ý làm khó dễ bản thân mình?
Hắn không tin đường đường là Điện chủ Truyền Thừa điện, ở khoảng cách gần như vậy, vậy mà không biết phía sau mình có một người.
Chỉ là trong lòng hắn cũng không biết ý của lão đầu là gì, cũng không dám tự tiện đi vào.
Lúc Tiêu Phàm chuẩn bị mở miệng lần thứ ba, lão giả kia đột nhiên động động, sau đó duỗi người một cái.
“Tiểu hữu, cuối cùng ngươi cũng đến.” Giọng nói lười biếng của lão giả vang lên, tựa như mới tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ.
Khóe miệng Tiêu Phàm khẽ giật một cái, trong lòng lại thầm mắng không thôi, lão đầu này lại thực sự ngủ, hơn nữa còn một chút cảnh giác cũng không có.
Nếu như vừa nãy có người đánh lén hắn, vậy chẳng phải là hắn đã chết rồi?
Nhưng qua lời nói này, Tiêu Phàm cũng khẳng định được thân phận của hắn, lão giả này, hiển nhiên chính là Điện chủ Truyền Thừa điện.
“Vãn bối Tiêu Phàm, xin ra mắt tiền bối.” Tiêu Phàm đè xuống tâm tình chập chờn trong lòng, trong lòng đối với lão đầu ngược lại có chút thay đổi cách nhìn.
“Tiểu hữu chờ lão hủ một lúc đã, đừng trách nhé.” Lão giả còn nói thêm, sau đó không còn để ý tới Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm không hiểu gì nhìn lão giả, đây là ý gì? Ngươi gọi ta đến, chẳng lẽ chính là để cho ta ở chỗ này chờ ngươi sao?
Trong lòng hắn an ủi bản thân, đối phương cũng không biết bản thân sẽ đến lúc này, hoặc là đối phương còn có một chút việc cần hoàn thành?
Nhưng mà sau một lát, Tiêu Phàm lại thấy tức đến nhe răng trợn mắt, bởi vì một tiếng ngáy hùng hậu truyền đến, lão đầu này vậy mà lại ngủ rồi.
Tiêu Phàm có loại xúc động muốn hộc máu, ngươi một câu để cho ta chờ ngươi một lúc, rồi ngươi ngủ mất sao?
Nếu như đối phương không phải Truyền Thừa điện chủ, từ nội tâm Tiêu Phàm phát ra có chút kính sợ, đoán chừng hắn đã trực tiếp quay người đi.
Cũng may là tính kiên nhẫn của Tiêu Phàm không thấp, lẳng lặng đứng bên ngoài chờ, lần chờ này, chính là mấy canh giờ, may mắn là Tiêu Phàm cũng không lãng phí thời gian, tâm thần chìm vào tu luyện.
Sau năm canh giờ, tiếng ngáy của lão giả đột nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi đứng dậy, lần nữa duỗi người một cái.
Tiêu Phàm cũng từ trong nhập định tỉnh lại, hắn mặc dù chìm trong tu luyện, nhưng vẫn luôn chú ý đến biến hóa ở bên ngoài, hắn không nghĩ qua một lúc lão giả lại rơi vào trạng thái ngủ say.
“Tiểu hữu, lão hủ xin lỗi.” Lão giả duỗi người một cái, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cũng vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt lão giả, lão giả mày kiếm mắt sáng, hai mắt thâm thúy, dáng người hắn cao to, râu tóc bạc phơ, xương trán hơi hơi nhô ra, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt như hơi say rượu, trên người phát ra một cỗ khí tức hư vô phiêu miểu.
Dù là già cả, hắn cũng có mấy phần anh tuấn, rất khó tưởng tượng khi hắn trẻ tuổi sẽ anh tuấn đến cỡ nào.
Có điều lúc Tiêu Phàm nhìn thấy gương mặt này, con ngươi hơi hơi rung động, trực tiếp kinh hô lên, nói: “Là ngươi!”