Vô Thượng Sát Thần

Chương 1716: An Bài




“Ý ngươi là, thủ hạ ngươi có kẻ phản đồ?” Trong đại sảnh Hồ phủ, Tiêu Phàm bưng chén nước trà, vẻ mặt thản nhiên nhìn Hồ Mạnh Nhiên hỏi.

“Vâng, thuộc hạ hành sự bất lực, mong công tử trách phạt.” Trong lòng Hồ Mạnh Nhiên khẽ hồi hộp, có điều hắn vẫn cắn răng nói.

Mặc dù Hồ Mạnh Nhiên không muốn thừa nhận trong đội tàu xuất hiện phản đồ, nhưng sự việc xảy ra cũng chỉ lý do này mới có thể giải thích.

Dù sao, đám người Chiến Phi Dương mai phục tại bến cảng, rõ ràng là nắm rõ thời gian đội tàu của hắn lúc nào cập bờ. Có thể biết được rõ ràng đến thế, nhất định phải có người mật báo.

Hơn nữa, người bình thường không thể biết Hồ Mạnh Nhiên có quan hệ với Tu La điện, trừ đám người lúc trước, chỉ còn những người trong đội mới biết chút ít sự tình rồi tiết lộ tin tức.

Nếu như không phải Tiêu Phàm kịp thời chạy tới, có lẽ tất cả bọn hắn đã chết.

Tiêu Phàm đặt chén trà xuống, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, trầm tư suy nghĩ.

Hồ Mạnh Nhiên thấy thế, thần sắc trở lên vô cùng ngưng trọng, hô hấp có chút dồn dập, thiếu chút nữa lại quỳ rạp trên đất.

“Lão Hồ, không cần lo lắng.” Tiêu Phàm ra hiệu để Hồ Mạnh Nhiên ngồi xuống. “Ta không phải đang trách ngươi, ngược lại rất cảm kích ngươi.”

“Cảm kích ta?” Hồ Mạnh Nhiên sững sờ, trong lúc nhất thời hắn không hiểu được ý của Tiêu Phàm.

“Nói thật, những người trong đội tàu của người, trừ ngươi ra, cho dù tất cả mọi người đều phản bội ta, ta cũng không để trong lòng, cho nên việc này cũng không tính là vấn đề.” Tiêu Phàm cười cười.

Hắn sẽ không nói cho Hồ Mạnh Nhiên, hắn vừa nghĩ đến Tu La điện càng nhiều việc hơn, nếu bên trong đội tàu của Hồ Mạnh Nhiên cũng xuất hiện phản đồ, vậy Tu La điện của hắn và Diêm La điện có phải cũng có thể xuất hiện phản đồ hay không?

Nghĩ đến điểm này, Tiêu Phàm không thể cam đoan, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho phản đồ, hắn hận nhất những kẻ như vậy.

Nếu là địch nhân cố ý xếp vào còn tốt, tất cả đều vì chủ của mình, vốn chính là địch nhân, coi như bị người tính toán, cũng chỉ có thể coi là kỹ năng không bằng người.

Nhưng nếu có kẻ phản bội thì lại khác, kẻ đó dám lấy tính mạng của đồng bạn để để đổi lấy vinh hoa phú quý cho bản thân, kẻ như vậy, nên băm thây thành vạn đoạn.

Nghe được lời Tiêu Phàm nói, Hồ Mạnh Nhiên không biết phải trả lời như thế nào, nhưng hắn rõ ràng, trừ hắn ra, người khác không tính là người của Tu La điện.

“Ta cảm kích ngươi, bởi khoảng thời gian hai năm này, người đã vì Tu La điện mà cố gắng, ngươi có thể nói cho ta biết đội tàu xảy ra vấn đề, mà không phải tận lực giấu diếm, chứng tỏ ngươi đối với Tu La điện rất có trạch nhiệm.” Tiêu Phàm lại tiếp tục nói.

“Công tử yên tâm, ta nhất định bắt được phản đồ để báo đáp lại sự tin tưởng của công tử.” Hồ Mạnh Nhiên vội vàng bảo đảm nói.

“Không cần quan tâm tới ta, ngươi hãy cho chính mình một câu trả lời, cho huynh đệ của ngươi một câu trả lời là được.” Tiêu Phàm cười cười.

"Vâng, công tử, ta nhất định bắt được phản đồ." Hồ Mạnh Nhiên gật đầu.

“Ngươi có nghi ngờ kẻ nào không?” Tiêu Phàm hỏi.

Hồ Mạnh Nhiên khẽ lắc đầu, hắn chỉ đoán có phản đồ mà thôi, cũng chưa nhìn thấy tận mắt, muốn bắt được phản đồ nói dễ hơn làm.

"Thật ra, muốn tóm lấy hắn cũng không khó." Tiêu Phàm cười thần bí nói, Hồ Mạnh Nhiên nghe vậy ánh mắt liền sáng lên.

Sau đó, Tiêu Phàm lại lần nữa nói: "Trải qua sự việc lần này, những kẻ vô tâm kia đã không còn mặt mũi mà lưu lại trên đội tàu, những người còn lại đều là cam tâm tình nguyện lưu lại.

Nếu thật sự có phản đồ, phản đồ có lẽ nằm trong những người này, dù sao kẻ đó muốn biết được nhiều tin tức hơn, thì hắn chỉ có thể lưu lại, không còn cách nào khác.

Như vậy, ngươi hãy ra lệnh xuống, bởi vì hôm nay đã giết chết một cường giả Chiến Thần cảnh của Chiến Thần điện, mọi người cần ra biển tránh nạn".

“Chỉ cần như vậy?” Hồ Mạnh Nhiên nghi ngờ hỏi, hắn không rõ Tiêu Phàm có mục đích gì. “Tên phản đồ kia chắc chắn ẩn núp rất sâu, nếu không hắn cũng không có khả năng cùng đi theo chúng ta ra biển hơn một năm.”

“Chờ khi các ngươi ra biển, lại thả ra tin tức, nói bên trong đội có phản đồ, tiền bối Hồn tộc có biện pháp đặc thù có thể tìm ra phản đồ.” Tiêu Phàm tiếp tục nói.

“Đến lúc đó, kẻ kia nhất định sẽ không chịu được áp lực mà muốn chạy trốn, có rất nhiều người trong đội tàu đã được chứng kiến thủ đoạn của cường giả Hồn tộc, thê nên không cần chúng ta cố ý đi tuyên truyền.” Nghe nói như thế, Hồ Mạnh Nhiên cũng cười.

Nhưng hắn rất nhanh ngưng cười, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm nói: “Công tử không định ở cùng một chỗ với chúng ta?”

“Có các ngươi ở đấy, bắt lấy một tên phản đồ không phải là chuyện gì khó khăn, huống chi không phải còn có đám người Lôi Ngự sao?” Tiêu Phàm cười cười.

Hắn còn rất nhiều việc cần phải làm, không có khả năng ở lại Đông Vực, càng không thể cùng đám người ra biển.

Khi nãy hắn thi triển Chủng Ma Thuật với Chiến Phi Dương, đối với tình thế hiện tại của Chiến Hồn đại lục đại khái hắn cũng có chút hiểu rõ.

Hơn nữa đối với chuyện sau này, hắn cũng đã có kế hoạch.

"Vâng, công tử." Hồ Mạnh Nhiên hơi có chút thất vọng.

“Đúng rồi, nếu Chiến Thần điện đã phát hiện ngươi có quan hệ với Tu La điện, các ngươi không thể lưu lại chỗ này nữa.” Tiêu Phàm đột nhiên lại nói, thần sắc hơi ngưng tụ: “Lần này ra biển, các ngươi không nên quay lại, trực tiếp tiến về Lưu Ly Thánh Đảo của Hồn tộc, khi các ngươi đi, ta sẽ viết một lá thư để ngươi mang đi.”

Nói đến Lưu Ly Thánh Đảo, trong đầu Tiêu Phàm lại hiện lên một bóng hình thanh lệ thoát tục, trên mặt không khỏi nở ra một nụ cười.

"Công tử yên tâm." Hồ Mạnh Nhiên gật đầu.

Mấy ngày tiếp theo, Tiêu Phàm lại bàn giao cho Hồ Mạnh Nhiên một vài việc, thuận tiện chỉ điểm cho hắn một số chỗ trong tu luyện khiến Hồ Mạnh Nhiên có cảm giác đột nhiên sáng tỏ thông suốt.

Thật lâu sau, Hồ Mạnh Nhiên hướng về phía Tiêu Phàm khom người bái một cái, quay người chuẩn bị rời khỏi đại sảnh, sau đó lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại nói: “Công tử, không biết Tiểu Ninh…?”

“Ngươi không nói ta chút nữa thì quên mất.” Tiêu Phàm mỉm cười.

Sau đó hắn khẽ vung tay, một thiếu niên tầm mười hai mười ba tuổi mặc áo bào đen xuất hiện trước người Tiêu Phàm, người này dáng vẻ gầy gò, khuôn mặt lạnh lùng mà kiên nghị.

Nhưng khi thiếu niên nhìn thấy Hồ Mạnh Nhiên, hắn đột nhiên nhào vào ngực trong Hồ Mạnh Nhiên mà hét lớn: “Cha!”

“Tiểu Ninh?” Hồ Mạnh Nhiên nhìn chằm chằm vào thiếu niên mặc áo bào đen kia, hắn thực sự không thể tin được, thiếu niên này là nhi tử của hắn.

Với nhãn lực của hắn chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn ra tu vi của thiếu niên áo bào đen, chính là Chiến Thánh sơ kỳ, mười hai mười ba tuổi đã là Chiến Thánh sơ kỳ, cho dù là ở các đại Cổ tộc, đây cũng tuyệt đối là tồn tại cấp độ yêu nghiệt.

Mà thiếu niên này lại là nhi tử của hắn, điều này sao không khiến Hồ Mạnh Nhiên kích động được chứ?

Hồ Mạnh Nhiên biết rõ, tất cả những thứ này, đều là công lao của Tiêu Phàm, trong lòng hắn tràn ngập cảm kích đối với Tiêu Phàm.

“Đa tạ công tử.” Lát sau, Hồ Mạnh Nhiên lấy lại tinh thần, tất cả cảm kích của hắn đều biến thành bốn chữ.

Tiêu Phàm chẳng những cứu nhi tử của hắn, hơn nữa còn giúp nó trở thành thiên tài như vậy, người làm phụ thân như hắn, trong lòng tự nhiên kích động không thôi.

“Ngày mai ta sẽ rời đi, các ngươi đi xuống đi. Đạo Duyên có đi cùng ta hay không tùy các ngươi quyết định” Tiêu Phàm khoát tay cười nói.

Hắn không dám ở lại đây quá lâu, hiện tại chưa biết Sở gia sống chết thế nào, hắn nhất định phải lập tức chạy tới Thiên Vực.

"Tiểu Ninh, ngày mai cùng công tử rời đi!" Hồ Mạnh Nhiên không chút do dự nói.

"Sư tôn, ngày mai ta đi với người." Hồ Đạo Duyên cũng kiên định nói.

Tiêu Phàm hiểu ý cười một tiếng, khoát tay, sau đó cha con Hồ Đạo Duyên rời đi. Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang truyền tới một tiếng nói: “Lôi Ngự bái kiến Công Tử.”

"Vào đi." Tiêu phàm nhàn nhạt mở miệng.

Ngay sau đó, một thanh niên áo bào tím đi đến, khi nhìn về phía Tiêu Phàm, ánh mắt hắn tràn đầy kính sợ, trong lòng hắn thấp thỏm không thôi, không biết Tiêu Phàm gọi hắn tới có gì cần giao phó.

“Lôi Ngự, ta nhớ trong người ngươi có Chân Long Huyết Mạch.” Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng nói, híp hai mắt đánh giá Lôi Ngự.