Vô Thượng Sát Thần

Chương 1668: Kẻ Phạm Thượng, Đáng Giết!




"Ha ha, ngươi cũng thật sự coi ngươi là Tu La điện chủ sao?" Kiếm La tùy tiện cười lớn, con ngươi đó dường như nói thêm là bản thân ngươi muốn chết!

Kiếm La lập tức đưa tay lên, mấy lục biến Chiến Thần xông vào giết Tiêu Phàm.

Thân hình Tiêu Phàm nhanh chóng tránh khỏi, như một ảo ảnh. Mấy kiếm khí đó đột nhiên nhào vào không khí, hư không đều run rẩy mãnh liệt.

Trong lòng Tiêu Phàm chợt nặng trĩu, vừa rồi người ra tay với hắn là bốn lục biến Chiến Thần. Nếu như không phải tốc độ bản thân đủ nhanh thì vừa rồi mình đã chết rồi.

"Bọn hắn muốn giết ta?" Sắc mặt Tiêu Phàm cứng đờ lại, tầm mắt quét qua Kiếm La đó, lại nhìn thấy khóe miệng Kiếm La hiện lên vẻ lạnh lùng.

Bốn người kia căn bản không cho Tiêu Phàm cơ hội thở, lần nữa nhào lên vây Tiêu Phàm ở giữa giống như sợ Tiêu Phàm chạy trốn.

"A." Trên mặt Tiêu Phạm hiện lên nụ cười tự giễu.

Vốn dĩ hắn cũng cho là khó nói phục Hình Thánh và thuộc hạ của hắn mà thôi nhưng không ngờ hắn lại tùy ý để thuộc hạ của hắn giết mình!

Thất vọng! Thất vọng vô cùng!

Giống vậy, Tiêu Phàm cũng phẫn nộ vô cùng. Lửa giận trong lòng hắn cũng từ từ trở thành ý định giết người!

Nhưng hắn lại biết mình không thể bị kích động mà thật sự giết chết họ.

Dù sao những người này đều là công thần thật sự của Chiến Hồn đại lục, khác biệt với người của Chiến Thần điện. Họ thủ hộ ở đây ngàn năm là vì không để người khác phá hoại phong ấn ngũ hành.

Điểm này, Tiêu Phàm phát ra sự kính phục và cảm kích họ từ nội tâm.

Thế nhưng mình sẽ mặc bọn họ giết chết mình sao?

Đó là điều không thể nào, Tiêu Phàm có chút giận nhưng đó là sự phẫn nộ đối với Kiếm La, sự phẫn nộ đối với Hình Thánh. Những người này chỉ là chấp hành mệnh lệnh mà thôi, Tiêu Phàm không thể trách bọn họ.

Một khắc sau, Tu La kiếm trong tay Tiêu Phàm rung động, một đường kiếm quang lóe sáng cùng với thứ này đồng thời đột nhiên biến mất tại chỗ. Chỉ có ít người nhìn thấy thân hình của Tiêu Phàm.

Phụt phụt...

Từng tiếng giòn vang, bốn lục biến Chiến Thần vây giết Tiêu Phàm đó, mỗi người đều bay lên một cánh tay, máu tươi tràn ra ở hư không.

Ngay sau đó, từng đợt tiếng kêu thảm thiết vang vọng hư không. Tất cả những người khác đều lộ ra vẻ kinh hãi, cảm thấy kinh sợ với thực lực của Tiêu Phàm.

Một ngũ biến Chiến Thần lại đánh trọng thương bốn lục biến Chiến Thần trong nháy mắt. Thực lực như thế lại có mấy người có thể làm được?

Thậm chí, Kiếm La và Du Ảnh càng hiểu rõ bốn người đó vẫn ở bốn phương hướng khác nhau, Tiêu Phàm vẫn có thể đánh trọng thương bọn hắn.

Nếu như Tiêu Phàm muốn giết họ, họ tuyệt đối không sống nổi.

Nhưng còn có một động tác được che dấu cẩn thận họ chưa từng nhìn thấy. Lúc Tiêu Phàm đang chém đứt cánh tay họ, đầu ngón tay kẹp từng kim châm đánh vào trong biển thần hồn của mấy người đó.

Mọi thứ này, Tiêu Phàm làm sạch sẽ dứt khoát như mây trôi nước chảy, còn chưa đợi đám người hồi tỉnh lại thì mặt đất truyền đến tiếng va chạm từng trận. Tất cả bốn người vây giết Tiêu rơi lên trên đất đè lên nhau.

Thần sắc Tiêu Phàm thờ ơ giống như làm một chuyện không đáng kể, nhàn nhạt nhìn xung quanh nói: "Còn có ai muốn lên đây nữa?"

Đám người nghe vậy không khỏi rùng mình một cái, nhất là người của phe Kiếm La. Nơi sâu thẩm trong tim những lục biến Chiến Thần đó có sự sợ hãi xuất phát từ linh hồn.

Còn những tu sĩ bên phe Du Ảnh, trong lòng đang thầm vui. Họ hiển nhiên cũng không ngờ Tiêu Phàm mạnh như thế, hơn nữa quả quyết như thế, dám đánh thương thuộc hạ của Kiếm La.

"Tiểu tử, ngươi lại tàn nhẫn như vậy!" Thần sắc Kiếm La lạnh lẽo nhìn Tiêu Phàm, rất có ý chất vấn. Thực lực của Tiêu Phàm hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn.

"Tàn nhẫn? Nếu ta tàn nhẫn thì vừa rồi không chỉ phế đi một cánh tay của họ!" Tiêu Phàm dè bỉu nói: "Vừa rồi lúc họ muốn giết ta, ngươi có từng nói họ tàn nhẫn không?!"

Ấn tượng của Tiêu Phàm đối với Kiếm La đã hạ xuống đến mức thấp nhất. Nếu như không phải hắn biết sau lưng những người này còn có một Hình Thánh, Tiêu Phàm sớm đã đại khai sát giới rồi.

"Bọn hắn chỉ là đuổi bắt ngươi mà thôi, chưa từng muốn giết ngươi." Kiếm La ép sát từng bước, đưa ra một tư thế đích thân ra tay.

"Mắt ngươi mù rồi sao?" Tiêu Phàm trực tiếp trả lời, hắn không phải quả hồng mềm mặc ý người khác gây khó dễ.

Với thực lực bây giờ của hắn, cho dù Chiến Thần viên mãn hắn cũng có thể liều mạng một phen, há lại sợ Kiếm La?

Cho dù hắn là Chiến Thần cảnh viên mãn, Tiêu Phàm cũng có thể từ trên người hắn xẻo xuống một miếng thịt.

"Tiểu tử, dám nhục mạ Kiếm La đại nhân, ngươi muốn chết sao?" Sau lưng Kiếm La có vài người tử trung phẫn nộ không thôi, một khí thế lớn mạnh xông thẳng vào Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cầm kiếm đứng lơ lửng trên không, căn bản không có bất kỳ sự sợ hãi nào, chỉ vào người sau lưng Kiếm La đó mà nói: "Cút ra đây chịu chết đi!"

Tiêu Phàm không có gì để nói với đám người này. Họ muốn giết chết mình, mình lại vì sao phải cho họ mặt mũi chứ?

Phải biết hắn là Tu La điện chủ, cho dù bọn hắn không thừa nhận thân phận của mình, cũng không nên phạm thượng ba lần bốn lượt. Đây là sỉ nhục Tu La điện chủ.

Hơn nữa, người sỉ nhục cũng không chỉ một mình hắn, mà là Tu La điện chủ các thời kỳ. Theo Tiêu Phàm thấy công lao và thành tích của họ dĩ nhiên không thể xóa đi nhưng bây giờ đã phản bội Tu La điện!

"Đồ chán sống!" Một giọng nói gầm lên giận dữ truyền ra, lại là một lão già áo đen gầy còm xông ra từ sau lưng Kiếm La. Trong ánh mắt hung ác nham hiểm lộ ra sát ý vô tận.

Hắn tiến lên một bước, nhanh chóng xông đến Tiêu Phàm. Một bàn tay hóa thành móng vuốt sắc nhọn khóa yết hầu của Tiêu Phàm lại.

"Hừ!" Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, sát ý trong lòng hắn cũng lặng lẽ tuôn ra. Hắn biết nếu bản thân không giết người thì đám người này chắc chắn sẽ giết chết mình. Hắn không muốn để những người này cậy đông hiếp yếu.

Dù sao, trong bọn họ cũng không kém bát biến Chiến Thần, thậm chí cửu biến Chiến Thần. Bây giờ duy chỉ có giết người để kinh sợ toàn nơi này.

Tiêu Phàm chợt nhìn ra tu vi của lão già áo đen này. Bát biến Chiến Thần còn muốn mạnh hơn Chiến lão tam một chút, ước chừng cách cửu biến Chiến Thần cũng không xa nữa.

Nhưng Tiêu Phàm của hiện tại sớm đã không phải Tiêu Phàm của trước đây. Tuy trước đây chỉ là trong mộng nhưng bát biến Chiến Thần mà hắn giết cũng tới bốn người rồi, há giờ lại sợ sao?

Bỗng nhiên lửa vô tận cuộn trào mãnh liệt. Lửa quanh người Tiêu Phàm cuồn cuộn ngất trời, khí thế mãnh liệt.

"Vô tận chi hỏa? Kiếm La, đây là Tu La điện chủ, ngươi còn muốn phạm thượng không?" Du Ảnh thét lớn. Nếu như nói Tu La kiếm không đủ chứng minh thân phận của Tiêu Phàm, vậy thì vô tận chi hỏa thì sao?

Vô tận chi hỏa chính là lửa Tu La điện chủ truyền thừa, đây là thứ không thể làm giả.

Nhưng Kiếm La lại giống như không nghe thấy, cứ mặc cho lão giả mặc áo đen đó đó đối phó với Tiêu Phàm. Hắn cũng không ngờ Tiêu Phàm nóng nảy như vậy. Lúc này hắn mới nhớ đến tuy vị trước mắt này chỉ là ngũ biến Chiến Thần nhưng đúng là Tu La điện chủ.

Tu La điện chủ qua các đời đều là sát thần. Tính tình của Tiêu Phàm đã coi là tốt rồi, nếu là tính tình của Tu La điện chủ trước đây thì bốn người vừa rồi đã chết cả rồi.

Lão giả áo đen đó dĩ nhiên cũng nhận ra thân phận của Tiêu Phàm nhưng vẫn không có ý dừng tay. Gì mà Tu La điện chủ, một ngũ biến Chiến Thần cũng có tư cách dẫn đầu bọn hắn sao?

Cũng vào thời khắc lão giả áo đen do dự, một mị ảnh hiện lên, không biết lúc nào mà Tiêu Phàm đột nhiên xuất trước mắt lão giả áo đen. Tu La kiếm trong tay cắm thẳng vào trong mi tâm của hắn.

"Ngươi!" Lão giả áo đen kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, hắn nào ngờ được Tiêu Phàm lại dám giết hắn!

Điều chủ yếu nhất là hắn là bát biến Chiến Thần. Đối phương chỉ là ngũ biến Chiến Thần mà thôi, mình lại không hề phản ứng kịp.

Những người khác cũng ngạc nhiên vô cùng, họ đều không ngờ Tiêu Phàm lại thật sự sẽ giết người. Thậm chí họ cũng quên lão giả áo đen đó muốn giết Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm không để ý đến vẻ mặt của mọi người, Tu La kiếm trong tay rung rung trực tiếp xóa bỏ vận mệnh của lão giả áo đen đó. Kẻ giết người sớm muộn sẽ bị người khác giết!

Đến chết, lão giả áo đen cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chết ở chỗ này.

"Kẻ phạm thượng, đáng giết!" Lời nói lạnh băng từ trong miệng Tiêu Phàm phun ra, đôi mắt đen nhánh quét qua toàn nơi này, toàn nơi lặng ngắt như tờ!