Vô Thượng Sát Thần

Chương 1645: Ta Nhất Định Giết




Minh La liều mạng chạy trốn, những giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn xuống trên trán, thật ra hắn cho rằng Tiêu Phàm lần này chắc chắn đã chết, nhưng không nghĩ tới Tiêu Phàm lại mạnh đến vậy.

"Tiêu Phàm đáng chết, hắn một hồn điêu sư cấp thủy tổ, Chiến Thần Điện đúng là một đám bất tài, ngay cả tin tức quan trọng như vậy cũng không biết!" Minh La trong lòng tức giận, không ngừng mắng.

Lần này vì giết Tiêu Phàm, hắn đã lập mưu tính kế rất lâu, nhưng vẫn bị thất bại trong gang tấc, khiến hắn không thể nào nuốt trôi cơn giận này?

Mình một lần lại một lần chịu thiệt trong tay Tiêu Phàm, khiến hắn cực kì không cam lòng, chẳng lẽ mình cùng Tiêu Phàm chênh lệch thật sự lớn như vậy sao?

"May mà ta đã học xong Thái Huyền Thần Thi Bộ, không thì thật sự phải chết tại chỗ này." Nhớ tới cảnh Hoàng Phủ Thiên Hộ bị Tiêu Phàm giết chết, Minh La cảm thấy có chút may mắn.

Hiện tại, hắn chỉ muốn trốn khỏi nơi này, lần sau có cơ hội lại đối phó Tiêu Phàm.

Nghĩ đến đây, Minh La tăng tốc thêm nữa, như sợ Tiêu Phàm đuổi kịp, một chân hắn nhẹ nhàng đạp mạnh, hướng về phía một cây cột đá khác lao đi.

Phù một tiếng, Minh La cảm giác có chút lạnh ở phía sau lưng, giống như bị một con rắn độc quấn chặt, trong thời khắc vội vàng, hắn nhanh chóng nghiêng về hướng một bên cánh mà đi.

"Ầm!" Ngay sau đó, cột đá phía trước truyền đến một tiếng nổ vang, khiến cả trụ đá lôi vân đều run lên bần bật.

"Ai?" Minh La phẫn nộ nhìn lại phía sau, điều khiến hắn kinh ngạc chính là, một bóng hình bỗng nhiên xuất hiện cách hắn mấy chục trượng, tốc độ nhanh đến mức khó tin.

"Đáng chết, vậy mà đuổi theo kịp!" Minh La giận mắng không thôi, bóng hình kia không phải ai khác, chính là Tiêu Phàm đã đuổi theo kịp.

Chẳng biết tại sao, Minh La nhiều lần thiệt thòi, hiện tại ở trước mặt Tiêu Phàm, hắn cũng sinh ra một loại bản năng e ngại.

Chạy!

Hiện nay cách duy nhất là chạy trốn liền, nếu như Tiêu Phàm dùng hồn điêu thú vây quanh mình, đến lúc đó muốn chạy cũng không kịp!

Nghĩ đến đây, Minh La lần nữa biến mất tại chỗ, xuất hiện tại một nơi khác hơn vài dặm, Tiêu Phàm chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình.

"Lần thứ hai, còn một lần có thể dùng!" Con ngươi Tiêu Phàm lạnh lùng, Tu La thần giương rộng cánh, với khoảng cách vài dặm, đối với Tiêu Phàm mà nói, chỉ tốn mấy hơi thở mà thôi.

Năng lực quỷ dị của Minh La mặc dù rất nhanh, nhưng căn bản không thể tiếp tục nữa, đâu thể là đối thủ của Tiêu Phàm.

Chỉ mấy hơi thở thời gian, khoảng cách giữa hai bên đã chỉ còn cách nhau tầm mười cột đá vân lôi. Nhưng trong lúc này, Tiêu Phàm lại thấy được hai bóng hình khác nữa.

Trong đó có một người Tiêu Phàm hết sức quen thuộc, chính là Chiến Hoàng Thiên, còn người kia, Tiêu Phàm chỉ biết tên của hắn -Diệp Khuynh Thành, cũng đều là một trong thập đại yêu nghiệt.

Thời khắc Tiêu Phàm nhìn thấy hai người, hai người kia cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, tỏ vẻ khó tin.

Nơi này đã là nơi thông xuống độ sâu tầng thứ tám của thông đạo, Hư Vô Chi Lực càng phát ra mạnh mẽ, đối với tu sĩ thì tổn thương càng lớn.

Có thể đến được nơi này, thì thần lực của người bình thường đã tiêu hao rất nghiêm trọng, chỉ có thể dựa vào năng lực của Hư Vô Thần Châu để bổ sung, hơn nữa còn phải tiếp tục chịu sự thâm nhập của Hư Vô Chi Lực.

Chiến Luân Hồi cùng Diệp Khuynh Thành kiên trì lâu như vậy, sắc mặt của hai người cũng hơi trắng bệch, dù sao, người bình thường cũng khó trụ nổi với lực hư vô.

Thậm chí, Minh La cũng đã có chút phí sức. Nhưng mà, Tiêu Phàm dường như mặt không đỏ, tim không loạn nhịp, điều này làm sao không khiến bọn hắn kinh ngạc được?

"Tiêu Phàm, nếu ngươi giết ta, Bộ lạc Huyết Ma chắc chắn sẽ diệt đi Vọng Cổ Thiên Đô, ngươi chẳng lẽ muốn Chiến Hồn đại lục bị hủy diệt sao?" Nhìn thấy Tiêu Phàm nhất định phải giết hắn, Minh La bắt đầu trở nên sợ hãi hơn.

"Ngươi thì là cái gì? Giết ngươi là có thể hủy diệt Chiến Hồn đại lục, vậy thì Chiến Hồn đại lục đã sớm bị hủy diệt, thật sự là trò cười!" Tiêu Phàm tỏ ra cực kì khinh thường.

“Minh La, ngươi thì là cái gì, một thần tử của Huyết Ma bộ lạc, là một người cáo mượn oai hùm thôi, nếu như là lão tổ nhà ngươi Minh Yểm nói như vậy, có lẽ ta sẽ còn lo lắng một chút.”

“Nhưng bộ lạc Huyết Ma mấy ngàn năm cũng không dám tự tiện tiến công Chiến Hồn đại lục, cũng chỉ có mấy khả năng. Một là do mệnh lệnh của Cửu U Ma Thần, không cho bộ lạc Huyết Ma động thủ, dù là Minh Yểm cũng không dám vi phạm.

Hai là lực lượng của Chiến Hồn đại lục khiến bộ lạc Huyết Ma kiêng kị, cho dù có động thủ, thì cũng phải trả giá nặng nề, hoặc căn bản mà nói không đạt được lợi thế.

Đã như vậy, ta còn phải sợ gì?”

Lời nói của Minh La, nếu dùng để hù dọa những người khác có lẽ sẽ hữu dụng, còn đối với Tiêu Phàm, thật đúng là không đáng để tâm.

Nếu người như Minh La cũng có thể quyết định sự tồn vong của Chiến Hồn đại lục, thì Chiến Hồn đại lục đã sớm hủy diệt từ hàng ngàn hàng vạn năm trước.

Vừa dứt lời, căn bản Tiêu Phàm đã lười nhác tiếp tục nói nhảm cùng hắn, Tiêu Phàm đã phóng một đao sắc bén từ Tu La Kiếm giết đến.

Cho dù có giết Minh La, sẽ khiến bộ lạc Huyết Ma cùng Chiến Hồn đại lục xảy ra chiến tranh, Tiêu Phàm cũng không hối tiếc.

"Tiêu Phàm, ngươi!" Nhìn thấy Tiêu Phàm đánh tới, Minh La sợ hãi, nhìn về phía hai người khác nói: "Chiến hoàng Thiên, Diệp Khuynh Thành, các ngươi cũng muốn Chiến Hồn đại lục hủy diệt sao? Còn có gia tộc của các người!"

Dứt lời, Minh La chậm rãi tới gần bên cạnh Chiến Hoàng Thiên, Chiến Hoàng Thiên nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ đắn đo.

Mà Diệp Khuynh Thành lại một mặt lạnh nhạt, một dáng vẻ việc này không liên quan đến mình, căn bản không có dục vọng xuất thủ.

Thời khắc mắt thấy Tiêu Phàm một kiếm sắp rơi xuống, Chiến Hoàng Thiên đột nhiên thở sâu, xuất hiện trước mặt Minh La.

Keng!

Tiếng kiếm đáng sợ rít lên cực kì chói tai, cả bầu trời, kiếm khí gào thét tứ phương, khuôn viên trong vòng mấy trăm trượng toàn bộ đám mây bị chấn tản ra.

"Ngươi muốn ngăn ta?" Ánh mắt Tiêu Phàm t lạnh lùng, sát khí nặng nề nhìn Chiến Hoàng Thiên.

"Hắn có thể chết, nhưng không phải lúc này!" Chiến Hoàng Thiên lắc đầu, con ngươi cũng trở nên kiên định.

"Hôm nay, ta nhất quyết giết hắn, ai cũng không ngăn được ta, ai cản, giết ai." Tiêu Phàm sát khí nặng nề, ý niệm hơi động, ở bên cạnh hắn, bỗng nhiên lại xuất hiện hai đạo linh hồn phân thân.

Trong đó, một đạo linh hồn phân thân bỗng nhiên giết về phía Minh La, một đạo linh hồn phân thân khác một cước đá về khuôn mặt Chiến Hoàng Thiên.

Chiến Hoàng Thiên biến sắc, hắn làm sao biết, Tiêu Phàm lại còn có hai phân thân, ngăn cản không kịp, bị một cước đó trực tiếp đạp vào trong lôi vân màu xám.

Cùng lúc đó, Tiêu Phàm xuất thủ lần nữa, thẳng hướng Minh La, hôm nay, Minh La phải chết, ai cũng cứu không được hắn, Chiến Hoàng Thiên cũng không được!

"Tiêu Phàm!" Chiến Hoàng Thiên phẫn nộ từ bên trong biển lôi vân màu xám xông ra, lần nữa chặn đường đi của Tiêu Phàm, đằng đằng sát khí nhìn Tiêu Phàm.

"Cút!"

Tiêu Phàm làm gì có tính khí tốt, hắn đối với Chiến Hoàng Thiên thất vọng dị thường, Tu La huyết mạch cùng Thần Long huyết mạch đồng thời vận chuyển, Tu La kiếm bộc phát ra ánh quang huyết sắc vô cùng yêu diễm, một kiếm chém xuống.

Chiến Hoàng Thiên nhìn thấy Tiêu Phàm động sát tâm, cũng không dám coi thường, thi triển Thiên Hộ Mệnh Quang để ngăn đỡ.

Nhưng mà, trước kiếm quang đáng sợ của Tiêu Phàm, Thiên Hộ Mệnh Quang bỗng nhiên nổ nát vụn, căn bản không có sức phản kháng. Nhìn thấy một màn này, Tiêu Phàm không khỏi nhíu mày.

Thực lực của Chiến Hoàng Thiên chỉ có như vậy sao? Không chỉ Tiêu Phàm hoài nghi, ngay cả Diệp Khuynh Thành cũng nghi ngờ.

Phịch một tiếng, máu từ miệng của Chiến Hoàng Thiên phụt ra, thân thể lần nữa bị đánh bay, sắc mặt vô cùng trắng bệch.

Mà kiếm khí của Tiêu Phàm lần nữa ngưng tụ, tiến tới nghiền ép Minh La. Giờ phút này, Minh La hoàn toàn đã không còn lòng phản kháng, hắn chỉ suy nghĩ chạy trốn như thế nào.

Tời khắc mắt thấy kiếm quang của Tiêu Phàm tới gần, Minh La lần nữa thi triển năng lực quỷ dị biến mất tại chỗ, lần này xuất hiện trong lôi vân màu xám. Không hề nghĩ ngợi, hắn hướng phía sâu lôi vân màu xám mà bỏ chạy.

Minh La biết, muốn dọc theo cái thông đạo này trốn khỏi sự truy sát của Tiêu Phàm, dường như là không thể nào, chỉ có thể thử thời vận trong lôi vân màu xám.

"Lực hư vô đối với Tiêu Phàm cũng không có tác dụng, lại còn dám trốn vào trong biển lôi vân. A!" Tiêu Phàm nhếch mép cười nhạo một tiếng, lắc đầu, tiếp tục tiến lên.

Tiêu Phàm híp híp hai mắt, cười nhạt nói: "Lần thứ ba."