Vô Thượng Sát Thần

Chương 1643: Rải Đậu Thành Binh




Minh La nhìn thấy động tác của Tiêu Phàm thì không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn, chế nhạo nói: “Tiêu Phàm, không phải ngươi sẽ cầm những viên đá này để đối phó với huyết ma tử sĩ của ta chứ?”

“Vậy đúng là không thể nói trước được, người ta chính là Tu La điện chủ, nâng tay liền có thể giết Chiến Thần.” Hoàng Phủ Thiên Hựu giễu cợt nói, bên trong vẻ tươi cười chứa đầy sự khinh thường.

“Không đúng!” Sắc mặt Sở Vân Phi đột nhiên tối sầm lại.

Vừa dứt lời thì nụ cười trên mặt Minh La và Hoàng Phủ Thiên Hựu nháy mắt cứng lại, kinh hãi nhìn về phía những huyết ma tử sĩ kia.

Chỉ thấy viên đá nhỏ bắn ra từ trong tay Tiêu Phàm, lúc cách Tiêu Phàm hơn ba trượng thì đột nhiên xảy ra thay đổi quỷ dị trong không trung.

Mỗi một viên đá nhỏ bỗng phát ra ánh sáng rực rỡ, tựa như từng ngôi sao nhỏ, cướp đoạt ánh mắt người nhìn, cùng lúc đó thì viên đá nhỏ cũng nhanh chóng biến đổi, vậy mà lại biến thành từng con Hồn thú to lớn màu sắc khác nhau.

Hơi thở phát ra từ trên người mỗi Hồn thú lại đều không hề yếu hơn tu vi Chiến Thánh trung kỳ, một màn này đã hoàn toàn khiến cho tất cả mọi người đều nhìn đến ngây người.

Những người khác đều đột nhiên ngừng chiến đấu, không thể tin nổi mà nhìn Hồn thú đầy trời.

Grào grào!

Từng tiếng rống rung trời truyền ra từ trong miệng những con Hồn thú kia, bầu trời chấn động, ngay sau đó liền ào ào nổ tung.

“Đây là thật sao?” Độc Cô Tương Đình nuốt từng ngụm nước miếng, một màn này cũng đã triệt để khiến cho hắn ta kinh hãi.

Nâng tay lên là biến đá thành Hồn thú Chiến Thánh đỉnh phong, một chiêu này quả thực quá nghịch thiên, sức người căn bản không thể nào làm được.

“Rắc đậu thành binh? Hồn Điêu sư cấp Thủy Tổ?” Trên mặt Tô Vân Nhiên cũng lộ ra hoảng sợ mà nhìn Tiêu Phàm chằm chằm, hắn biết Tiêu Phàm rất mạnh, nhưng không ngờ Tiêu Phàm vậy mà lại là một Hồn Điêu sư.

Là một Hồn Điêu sư thì cũng không nói làm gì, thế nhưng lại còn là Hồn Điêu sư cấp Thủy Tổ trong truyền thuyết, đây quả thực là quá biến thái!

Thân là người thừa kế gia chủ cổ tộc Tô gia, Tô Vân Nhiên biết được một chút bí mật liên quan đến Hồn Điêu sư cấp Thủy Tổ, cũng giống như năng lực đặc biệt “Rải đậu thành binh” lúc này chỉ có Hồn Điêu sư cấp Thủy Tổ mới có thể thi triển.

Muốn trở thành Hồn Điêu sư cấp Thủy Tổ còn khó khăn hơn rất nhiều so với việc người bình thường tu luyện đến cảnh giới Chiến Thần, nhưng Tiêu Phàm lúc này mới bao nhiêu tuổi, đột phá cảnh giới Chiến Thần thì cũng thôi, thế nhưng lại còn trở thành Hồn Điêu sư cấp Thủy Tổ trong truyền thuyết.

Tô Vân Nhiên không chỉ mới nghe đến tên và sự tích của Tiêu Phàm một hai lần, nhưng cũng chỉ cư xử với Tiêu Phàm như một thiên tài yêu nghiệt mà thôi.

Vậy nhưng giờ đây Tô Vân Nhiên nhận ra mình đã sai, bản thân cũng chỉ là một đối thủ bình thường của Tiêu Phàm, lại còn coi thường hắn.

Tuy Tiêu Phàm còn chưa vẽ Hồn Văn Đồ nhưng đã sớm đột phá Hồn Điêu sư cấp Thủy Tổ rồi, tùy ý thi triển năng lực rải đậu thành binh cũng là một dấu hiệu chứng tỏ trở thành Hồn Điêu sư cấp Thủy Tổ.

Đương nhiên nếu có Hồn Văn Đồ cấp Thủy Tổ của chính mình thì thực lực Hồn thú mà Tiêu Phàm rải đậu thành binh làm ra sẽ càng mạnh mẽ hơn.

Đừng nhìn chiêu này thì dễ dàng nhưng không phải người bình thường có thể làm được, trong nháy mắt rải đá ra kia thì thần lực hồn văn trong lòng bàn tay Tiêu Phàm liền ngưng tụ lại thành vô số chuôi đao chạm trổ khắc lên trên đá vô số hồn văn, dùng thêm lực linh hồn kích phát liền có thể chế tác thành Hồn Điêu thú.

Chỉ là vì thời gian ngắn ngủi mà bản thân Tiêu Phàm cũng chỉ vừa mới đột phá cảnh giới Chiến Thần nên Hồn Điêu thú được chế tác ra cũng chỉ có tu vi cửu giai.

Thế nhưng cửu giai cũng tương đương với cảnh giới Chiến Thánh của tu sĩ nhân loại, đối phó với những người này thì cho dù chỉ là Chiến Thánh cũng dư dả.

“Rải đậu thành binh? Đáng tiếc, Hồn Điêu thú mà ngươi làm ra cũng chỉ là cảnh giới Chiến Thánh trung hậu kỳ mà thôi, sao có thể là đối thủ của huyết ma tử sĩ!” Minh La cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh.

Chiêu này của Tiêu phàm quả thực đã khiến cho hắn ta kinh hãi, nhưng thực lực của Hồn Điêu thú mà rải đậu thành binh tạo ra quá thấp, căn bản không thể uy hiếp được huyết ma tử sĩ.

“Huyết ma tử sĩ? Ta ngược lại muốn xem xem rốt cuộc huyết ma tử sĩ của ngươi thế nào!” Tiêu Phàm cười lạnh một tiếng, tiện tay tóm lấy một tảng đá từ cột đá lôi vân vung ra.

Cũng ngay trong nháy mắt đó, không trung bỗng xuất hiện mấy chục con Hồn thú, mặc dù phần lớn chỉ là tu vi Chiến Thánh trung hậu kỳ nhưng cũng may số lượng khá nhiều.

Mấy chục con Hồn Điêu thú đối phó với một tử sĩ đã chết, chẳng lẽ còn không phải là đối thủ?

Huống hồ bởi vì Hồn Điêu thú mà Tiêu Phàm điêu khắc ra là nhờ vào sức mạnh của Thí Thần thú nên bọn chúng cũng căn bản là không sợ lực hư vô kia.

“Hừ, rải đậu thành binh tất nhiên có thể tạo ra rất nhiều Hồn Điêu thú, nhưng cũng làm ngươi tiêu hao hồn lực, hơn nữa tốc độ ngươi rải đậu thành binh vẫn còn quá chậm, các ngươi cũng phải chết thôi! Trừ phi lại có thêm vài cái ngươi nữa!” Minh La lạnh giọng nói, trong mắt tràn ngập tự tin.

“Vậy sao?” Tiêu Phàm mỉm cười, cười cực kỳ tự nhiên.

Sở Vân Phi nghe vậy thì khóe miệng co rút, câu nói này quen thuộc đến thế, lúc trước khi phụ thân hắn Sở Lăng Tiêu đối chiến với Tiêu Phàm không phải cũng đã từng nói câu này sao?

“Cho dù hắn có một cái phân thân nữa thì tốc độ chế tạo Hồn Điêu thú cũng không phải đối thủ của huyết ma tử sĩ, ngươi cứ yên tâm đi.” Minh La nhìn ra lo lắng của Sở Vân Phi, hơn nữa đa phần mọi người đều biết chuyện Tiêu Phàm có một cái phân thân.

“Hy vọng là vậy.” Sở Vân Phi híp mắt, lời còn chưa dứt thì hắn chợt trừng mắt thật lớn, lộ ra vẻ kinh hoảng.

Thân hình của Tiêu Phàm ở đối diện lóe lên, đột nhiên lại hiện ra thêm một Tiêu Phàm nữa, một màn này đã khiến cho sắc mặt Minh La đang chuẩn bị chế giễu Tiêu Phàm cứng đờ, lời nói đã đến bên khóe miệng lại bị cứng rắn nuốt xuống.

Nếu như chỉ là một Tiêu Phàm thì đương nhiên cũng sẽ không khiến cho bọn hắn ngạc nhiên như vậy.

Quan trọng nhất là đây mới chỉ là bắt đầu, ở chỗ Tiêu Phàm đứng liền tựa như có mấy Tiêu Phàm chồng chất lên nhau, hết Tiêu Phàm này đến Tiêu Phàm khác chợt hiện ra.

Vẻn vẹn trong thời gian mấy giây, cột đá lôi vân liền xuất hiện thêm tám Tiêu Phàm, một màn này đã làm cho tất cả mọi người nhìn đến choáng váng.

“Chín người, đủ chưa?” Giọng nói Tiêu Phàm nhàn nhạt vang lên.

Minh La nghe vậy liền hận không thể hung hăng tát mình một cái, rồi chợt lắc đầu, hắn còn cho rằng mình bị hoa mắt, nhưng bất kể hắn lắc đầu như thế nào thì mấy Tiêu Phàm kia đều vẫn ở chỗ đó.

“Không phải sự thật, chắc chắn không phải sự thật, đây là ảo giác!” Hoàng Phủ Thiên Hựu không dám tin mà nói, bị dọa đến mức không thể kìm nổi mà lùi lại mấy bước.

Một Tiêu Phàm đã vô cùng đáng sợ rồi, bây giờ lại xuất hiện chín, điều này sao có thể không khiến hắn sợ hãi?

Sở Vân Phi im lặng không nói, nhưng cũng khó nén được chấn động trong lòng, thân hình tất cả những tu sĩ đang tấn công Tiêu Phàm ở phía sau kia đều ngừng lại.

Ngay cả bọn Lăng Phong, Quan Tiểu Thất cũng ngẩn người nhìn Tiêu Phàm, mấy người cách nhau khá gần nên có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở trên người chín Tiêu Phàm.

“Chín người đều là thật?” Độc Cô Tương Đình hít một ngụm khí lạnh, lúc này hắn mới nhận ra mình vẫn luôn coi thường Tiêu Phàm.

Thật ra đừng nói chín, kể cả nhiều hơn chín người thì Tiêu Phàm cũng có thể thi triển ra, sau khi đột phá cảnh giới Chiến Thần thì phân thân linh hồn của hắn cũng càng ngày càng nhiều.

“Cho dù ngươi có chín cái phân thân thì sao, chẳng lẽ chín cái phân thân của ngươi đều có thể rải đậu thành binh hay sao?” Minh La cố ép mình bình tĩnh trở lại, tim của hắn bắt đầu đập nhanh hơn.

Nghe được lời này, chín Tiêu Phàm ở đối diện cùng cười, chín người cùng túm lấy một tảng đá lên rồi ném ra chín phía khác nhau.

Sau khi ném ra, tất cả những tảng đá kia vậy mà lại hóa thành Hồn thú cấp chín, con yếu nhất cũng là cấp chín trung kỳ, không ít cấp chín đỉnh phong.

“Ựa~” Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, tất cả đều bị loại thủ đoạn này của Tiêu Phàm dọa sợ.

Chín người đều là thật, hơn nữa chín Tiêu Phàm đều có thể thi triển rải đậu thành binh!

“Không thể nào!” Minh La cùng Hoàng Phủ Thiên Hựu bị dọa đến mức đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, tuy Sở Vân Phi vẫn đang cố kiên trì, nhưng hai chân hắn không nghe lời mà bắt đầu run rẩy.