Vô Thượng Sát Thần

Chương 1640: Hôm Nay Nhất Định Phải Chết Vài Người




“Lực hư vô thật kỳ lạ!” Trong nháy mắt Tiêu Phàm bước vào trong đám lôi vân màu xám kia thì một lực ăn mòn mạnh mẽ cuộn trào mãnh liệt lao tới bên trong cơ thể.

Hắn không hề do dự sử dụng thần lực ngăn cản, nhưng lại phát hiện thần lực vậy mà cũng đang nhanh chóng bị trôi đi.

“Chẳng trách không có ai tiến về phía không gian của tầng thứ tám, đoán chừng cũng không có ai bằng lòng tiến về phía tầng thứ tám, tiêu hao thần lực như vậy, một khi tiến vào không gian của tầng thứ tám mà gặp nguy hiểm gì thì cơ bản là không có sức phản kháng.” Trong lòng Tiêu phàm nghĩ thầm.

Hắn đã thử mấy cách rồi vậy mà đều không có cách nào ngăn cản thần lực trong cơ thể xói mòn, chỗ bá đạo của lực hư vô được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Thậm chí Tiêu Phàm còn đang nghĩ, nếu như có thể nắm lực hư vô trong tay thì chẳng phải là có thể hòa tan và ăn mòn tất cả, thậm chí còn có thể hòa tan luôn bất kỳ công kích nào của kẻ thù hay sao?

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng muốn chân chính nắm lực hư vô trong tay lại khó đến thế nào, ít nhất là hắn không thể nào làm được.

Ngay giây phút Tiêu Phàm đang hết sức thất vọng thì một chuyện vô cùng đáng kinh ngạc đã xảy ra, chỉ thấy bên ngoài cơ thể Tiêu Phàm đột nhiên hiện lên một lớp sương mù màu đen nhàn nhạt.

Sương mù ngưng tụ thành từng chiếc lốc xoáy nhỏ đang chậm rãi cắn nuốt lực hư vô xung quanh.

Tâm thần của Tiêu Phàm tiến vào bên trong cơ thể, bỗng phát hiện ra tất cả lốc xoáy màu đen đã cắn nuốt lực hư vô kia di chuyển vào trong Thần cung.

“Thí Thần?” Tiêu phàm vô cùng kinh ngạc, suýt thì kêu lên.

Chỉ thấy Thí Thần đang mở to miệng lớn chậm rãi cắn nuốt lực hư vô, hơn nữa sau khi cắn nuốt lực hư vô thì hơi thở trên người Thí Thần đang xảy ra biến hóa vi diệu.

Chẳng lẽ bên trong lực hư vô cũng ẩn chứa một loại thần tính nào đó? Do đó Thí Thần mới có thể hoàn toàn cắn nuốt luyện hóa để tự làm mình mạnh lên?

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Phàm cực kì không bình tĩnh, như vậy thì mình căn bản không cần phải sợ hãi sức mạnh của lực hư vô nữa rồi.

Chẳng bao lâu Tiêu Phàm liền phục hồi lại tinh thần, vững vàng dừng trên cây cột đá lôi vân thứ nhất, vẻ mặt lạnh lùng nhìn người mặc áo choàng đen đối diện.

"Lão tam, thằng nhóc này vẫn chưa từ bỏ ý định, ta đi làm thịt hắn!” Lăng Phong nhìn thấy Tiêu Phàm đến, lập tức tự tin lên nhiều.

Cách không giao thủ như vậy, hai người không ai có thể làm gì được ai, sự kiện nhẫn của Lăng Phong cũng đã bị mài mòn đến gần hết rồi, có bọn Tiêu Phàm bảo vệ cột đá lôi vân nên tất nhiên Lăng Phong cũng không có gì phải sợ nữa.

Giọng nói vừa hạ xuống, còn không đợi Lăng Phong đạp không đứng dậy thì Tiêu Phàm đã nghiêng người xông lên, tốc độ nhanh đến không gì sánh được.

Người mặc áo choàng đen cũng không ngờ đến Tiêu Phàm quyết đoán như vậy, chân của hắn ta vừa giẫm xuống thì thân hình đã tựa như chim yến nhẹ nhàng lùi lại chỗ cột đá lôi vân thứ ba, tốc độ cũng cực kỳ nhanh chóng như một tia chớp.

“Không phải ngươi cố ý muốn lừa ta lên sao? Bây giờ ta đã tới rồi, sao ngươi lại chạy nữa?” Vẻ mặt Tiêu Phàm lạnh lùng, căn bản chưa từng từ bỏ dự định đuổi theo người mặc áo choàng đen, lại bay qua phía cột đá lôi vân thứ ba lần nữa.

Lăng Phong cùng bọn Quan Tiểu Thất thấy thế thì cũng liền vội vàng đuổi theo.

“Rốt cuộc người kia là ai? Hắn cố ý lừa tam ca lên đó đúng không?” Quan Tiểu Thất vô cùng ngạc nhiên, không khỏi lại nhìn thêm người mặc áo choàng đen kia một chút.

Thế nhưng hắn ta hiểu cực kỳ rõ thực lực của Tiêu Phàm, dám cố ý lừa gạt Tiêu Phàm thì phỏng chừng thực lực của đối phương cũng không hề yếu.

“Không biết, chỉ có điều chúng ta có nhiều người như vậy, không cần phải sợ hắn ta!” Lăng Phong nhíu mày, sau đó hắn bỗng nhìn về phía sau thì lại nhìn thấy rất nhiều bóng người đang bay thẳng tới phía cây cột đá lôi vân thứ nhất.

“Chẳng lẽ là muốn trước sau chặn đánh sao?” Độc Cô Tương Đình cũng nhận ra có gì đó không thích hợp, nét mặt bắt đầu trở nên lạnh như băng.

“Nếu không thì chúng ta cũng phá hủy cột đá sau lưng?” Quan Tiểu Thất nói.

“Như vậy tất nhiên có thể tránh được tình trạng bị vây hai phía, nhưng cũng tương đương với việc chặt đứt đường lui của chúng ta, không phải là cách hay.” Tô Vân Nhiên bỗng ngắt lời mà nói.

“Vậy làm sao bây giờ?” Quan Tiểu Thất vẫn khá là lo lắng.

Nhưng cũng ngay tại lúc này thì chuyện khiến cho mấy người ngạc nhiên lại xảy ra, khi bọn họ xuất hiện ở cột đá lôi vân thứ sáu thì những bóng người phía sau kia lại bắt đầu công kích cột đá lôi vân thứ nhất.

“Đây là bọn họ tự tìm đường chết!” Trong mắt Tô Vân Nhiên đột nhiên hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.

“Trước tiên đuổi kịp Tô Phàm rồi lại nói, đã sắp không nhìn thấy bọn họ nữa rồi” Lăng Thanh Tịch bỗng nhiên nói.

Đám người gật đầu, sau đó bỗng tăng nhanh tốc độ bay về phía nơi sâu trong biển mây, về phần những người phía sau kia thì mấy người không hề để trong mắt.

Mà Tiêu Phàm cùng người mặc áo choàng đen lúc này đã xuất hiện tại nơi sâu trong biển mây, thân hình người mặc áo choàng đen chợt ngừng lại, có hơn mười mấy bóng người đang đứng sau lưng hắn ta, ánh mắt lạnh lùng của tất cả bọn họ đều đang nhìn vào Tiêu Phàm.

“Tiêu Phàm, ngươi thật sự là rất to gan, lại còn dám đuổi theo, lần này xem ngươi chết như thế nào!” Vẻ mặt một người trong đó lạnh như băng nhìn Tiêu Phàm, lạnh giọng nói.

Tiêu Phàm đảo mắt qua mười mấy người kia, trong mắt hiện lên một tia khinh thường mà nói: “Sở Vân Phi, Hoàng Phủ Thiên Hựu, tuy ta và các ngươi có thù oán nhưng ta chưa từng muốn giết các ngươi.”

Tô Phàm rất quen thuộc hai người trong đó, chính là hai đại yêu nghiệt hắn từng đắc tội: Hoàng Phủ Thiên Hựu và Sở Vân Phi.”

“Ha ha, Tiêu Phàm, cuối cùng thì bây giờ ngươi cũng đã sợ rồi, có lẽ ngươi chưa từng muốn giết chúng ta, nhưng chúng ta lại muốn giết ngươi!” Hoàng Phủ Thiên Hựu lạnh giọng nói, ba lần bảy lượt bị Tiêu Phàm dọa lui, nếu không giết Tiêu Phàm thì trong lòng hắn ta không có cách nào nuốt xuống cơn tức đã phải nhịn từ lâu kia.

“Sợ? Hơ hơ…” Tiêu Phàm vươn một ngón tay ra lắc, tà tà cười nói: “Ngươi hiểu lầm ý của ta rồi, ta nói là trước đây các ngươi còn không có đủ tư cách để cho ta giết, nhưng mà ta không ngờ được là các ngươi vậy mà lại lăn lộn cùng với dị tộc, đó chính là tội nhân của Chiến Hồn đại lục, tội nhân thì phải chết!”

Thời điểm câu nói cuối cùng được nói ra thì nụ cười trên mặt Tiêu Phàm nháy mắt biến mất, thay vào đó là một cỗ sát ý lạnh như băng, sát ý còn âm trầm hơn lực hư vô kia rất nhiều.

Hoàng Phủ Thiên Hựu không khỏi sợ run cả người, linh hồn hắn ta thời gian này đã có một loại kiêng kỵ và sợ hãi khó có thể diễn tả đối với Tiêu Phàm.

“Hoàng Phủ Thiên Hựu, ngươi sợ cái gì? Nơi này lấy đâu ra dị tộc, hắn chỉ đang nói mò mà thôi!” Sở Vân Phi hừ lạnh nói.

Tiêu Phàm không thèm nói nhảm với bọn họ, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên người mặc áo choàng đen, lạnh lùng nói: “Minh La, cho rằng khoác lớp mai rùa này thì ta đã không thể nhận ra ngươi hay sao?

Không thể không nói, ngươi thật là có có chút tài năng, lần trước chặt đứt hai cánh tay của ngươi, vậy mà ngươi lại có thể khôi phục như cũ, không biết lần này muốn mạng của ngươi thì ngươi còn có thể khôi phục không?”

Lời còn chưa dứt, Tiêu Phàm bỗng biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lại lần nữa thì đã là ở trên cây cột đá lôi vân trước mặt, Tu La kiếm trong tay gào thét xông ra.

“Giết hắn!” Người mặc áo choàng đen gầm lên một tiếng, hắn không ngờ Tiêu Phàm không hề chào hỏi mà đã ra tay.

Có điều hắn ta đã chuẩn bị tốt công kích để giết Tiêu Phàm, không nhanh không chậm mà lấy một thanh trường kiếm ra che ở trước người, kiếm khí đáng sợ đột nhiên xé nát chiếc áo choàng màu đen của hắn ta, lộ ra khuôn mặt tuấn tú tà dị, ngoại trừ Minh La thì còn có thể là ai!

“Quả nhiên!” Tiêu Phàm híp mắt, cười nhe răng mà nói: “Xem ra, hôm nay nhất định phải chết vài người.”

Hết lần này đến lần khác đều để Minh La chạy mất, trong lòng Tô Phàm cực kỳ khó chịu, hơn nữa mỗi lần sau khi Minh La chạy được thì đều sẽ tính kế chính mình, lần này bất kể thế nào thì Tô Phàm cũng sẽ không để hắn ta chạy mất.

Tiêu Phàm cực kì tự tin với thực lực của bản thân, dù cho có mười mấy người đối diện cũng không hề sợ hãi, trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu tính toán gì cũng căn bản không hề có ý nghĩa nào cả.

Nhưng hắn cũng không muốn cứ luôn bị Minh La tính kế, chỉ cần trả một cái giá thì hắn tin nhất định có thể giữ Minh La lại.

Về phần chém giết Thần tử bộ lạc Huyết Ma sẽ có hậu quả gì thì Tiêu Phàm căn bản là không thèm suy nghĩ, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ phải đối đầu với bộ lạc Huyết Ma.

“Giết!”

Nhìn thấy Tiêu Phàm bị Minh La ngăn cản, Sở Vân Phi cuối cùng cũng thấy được cơ hội, không hề do dự mà nhào tới giết Tiêu Phàm.