Vô Thượng Sát Thần

Chương 1638: Thiên Tài Tề Tụ




Nhìn về bóng lưng của Chiến Hoàng Thiên, Tiêu Phàm hơi chau mày. Hắn luôn cảm thấy Chiến Hoàng Thiên trở nên hơi khác biệt nhưng cụ thể thay đổi chỗ nào lại không thể nói ra được.

Đám người cũng nín thở chăm chú nhìn chằm chằm lôi vân màu xám, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng chấn động.

Tên Chiến Hoàng Thiên này vẫn luôn đè ép thế thệ thanh niên đến không thở được. Cho dù tu sĩ thế hệ trước cũng không có mấy người là đối thủ của hắn.

Bất luận đi đến đâu đều là bị nhìn chăm chú.

Giờ khắc này, cơ hồ ánh mắt mọi người đều rơi vào trên thân của Chiến Hoàng Thiên. Chiến Hoàng Thiên cũng không quay đầu lại, dừng một lát lại đạp không mà lên, đạp đến cột đá thông thiên thứ hai.

Trong quá trình này, hắn tựa như thừa nhận áp lực không gì sánh được. Khoảng cách giữa hai cột đã chỉ khoảng hai ba mươi trượng nhưng Chiến Hoàng Thiên đi cực kì gian nan.

"Chiến Hoàng Thiên cũng rất cần mặt mũi, lần trước bại trong tay tam ca, bây giờ ước chừng tìm chút mặt mũi trở về. Tầng thứ tám không tiến vào dễ dàng như vậy đâu, đến lúc đó không thể tiến vào, ngược lại sẽ mất mặt." Quan Tiểu Thất bĩu môi nói.

"Ta sở dĩ có thể thắng hắn, chỉ là vừa lúc khắc chế hắn mà thôi." Nam Cung Tiêu Tiêu lắc đầu nói: "Ta lại cảm thấy Chiến Hoàng Thiên không tệ, bây giờ còn có dũng khí bước vào tầng thứ tám."

Tiêu Phàm trầm mặc không nói, con người của Chiến Hoàng Thiên thế nào hắn không biết nhưng nghĩ đến cũng không phải một người không thể bại. Chính như tên mập nói, hiện tại hắn còn có dũng khí muốn khiêu chiến, đã làm cho người khác kính nể.

Tiêu Phàm phóng thích linh hồ lực ra, trong nháy mắt bao phủ khoảng cách chu vi mấy chục dặm. Đột nhiên Thí Thần chấn động một cái, hắn cảm thấy trong bóng tối như có vài đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn tâm thần không yên.

Tiêu Phàm nhíu mày, sau đó nhìn về phía Nam Cung Tiêu Tiêu nói: "Đúng rồi, lão nhị, trước đó bọn ta gặp được Tiểu Lôi rồi."

Nói Lôi Hoàng, Nam Cung Tiêu Tiêu chưa chắc biết nhưng hai chữ "Tiểu Lôi" hắn khẳng định biết đến.

"Tên kia ở đâu, ta không thể không giết tên phản đồ đó!" Nói đến Lôi Hoàng, Nam Cung Tiêu Tiêu liền vô cùng phẫn nộ, sát khí tràn ra.

"Hắn không phải phản đồ, chuyện là như thế này." Tiêu Phàm bất đắc dĩ cười một tiếng, đành phải giải thích tất cả mọi chuyện cho Nam Cung Tiêu Tiêu, Nam Cung Tiêu Tiêu khi thì nhíu mày, khi thì giãn ra.

"Nó nói là sự thật?" Nghe lời của Tiêu Phàm xong, Nam Cung Tiêu Tiêu trầm ngâm nói.

"Tám chín phần mười." Tiêu Phàm gật đầu nói.

"Hắn ở đâu?" Nam Cung Tiêu Tiêu thở dài một hơi, đối với Lôi Hoàng, hắn vẫn còn có chút tình nghĩa. Lúc ấy hai người cũng coi là cùng chung hoạn nạn mà trải qua.

"Trọc Thiên Hồng, Linh Nhi, các ngươi dẫn lão nhị qua đó." Tiêu Phàm nhìn mấy người Tiêu Linh Nhi nói.

"Ca, một mình đại thúc đi là được, ta ở lại." Tiêu Linh Nhi có chút không muốn rời đi, nàng cũng không phải là một người an phận, đi theo Tiêu Phàm cái gì cũng có thể kích thích hơn một mình nàng rất nhiều.

"Nghe ta, ngươi muốn thần châu hư vô. Nếu như có được một ít, lát nữa ta cho ngươi là được." Tiêu Phàm lắc đầu, ngữ khí vô cùng kiên quyết.

Nếu quả thật có thần châu hư vô, Tiêu Phàm tự tin với thực lực của hắn muốn có được cũng không phải là chuyện quá khó khăn, xem hắn có muốn hay không mà thôi.

Nhưng Tiêu Phàm càng hiếu kỳ là không gian tầng thứ tám, thần châu hư vô đều là từ tầng thứ tám mà đến, vậy thần châu hư vô trong không gian tầng thứ tám có phải rất nhiều không?

Nếu như có thể tiến vào không gian tầng thứ tám, sẽ phải lo lắng không có thần châu hư vô sao?

Đương nhiên nghĩ thì nghĩ vậy, muốn đi vào không gian tầng thứ tám, vậy cũng không phải là dễ dàng.

Tiêu Phàm biết thực lực của Chiến Hoàng Thiên, mặc dù lần trước bại bởi Nam Cung Tiêu Tiêu nhưng đây tuyệt đối không phải thực lực thực sự của Chiến Hoàng Thiên. Chính như Nam Cung Tiêu Tiêu nói, chỉ là đúng lúc khắc chế hắn mà thôi.

Thật sự muốn chiến một trận, Tiêu Phàm cũng không dám nói nhất định có thể thắng được hắn.

Đến Chiến Hoàng Thiên cũng đi khó khăn như thế, muốn thành công xuyên qua lạch trời tiến vào không gian tầng thứ tám sao dễ dàng vậy được?

Tiêu Linh Nhi bất đắc dĩ, biết Tiêu Phàm là chủ nói một không hai, cũng không thể tiếp tục phản bác. Vì thế mấy người Tiêu Linh Nhi, Nam Cung Tiêu Tiêu cùng Trọc Thiên Hồng quay người rời đi.

Chỉ có ba người Tiêu Phàm, Lăng Phong cùng Quan Tiểu Thất ở lại.

"Lão tam, có phải phát hiện gì hay không?" Lăng Phong nhíu mày, nhìn xung quanh truyền âm nói với Tiêu Phàm. Hắn luôn cảm thấy trong bóng tối có tận mấy đôi mắt nhìn chằm chằm nơi này của họ.

Thần sắc Tiêu Phàm không hề bận tâm, nói: "Chúng ta bị người ta nhắm trúng rồi!"

Tiêu Phàm vô cùng tự tin đối với trực giác của mình, sự bất an trong lòng đó tuyệt đối không phải giả. Chỉ là hắn nghĩ không thông trong không gian tầng thứ bảy, bất kỳ ai cũng không thể thi triển lực Áo Nghĩa sao có thể uy hiếp được an nguy của hắn chứ?

Chẳng lẽ là giống kiểu Hồn Thiên có được linh hồn lớn mạnh?

Tiêu Phàm lắc đầu, cho dù có được linh hồn Chiến Thần viên mãn thì như thế nào. Tiêu Phàm có Tỏa Hồn châu, hơn nữa trong Thần cung còn có Thí Thần trấn thủ. Trừ phi vượt qua Chiến Thần cảnh, nếu không không thể nào lấy mạng của hắn mới đúng.

Nhưng hắn lại cảm thấy sự bất an đó vô cùng rõ ràng, như có người cố ý nhắm vào hắn.

"Là ai?" Quan Tiểu Thất trầm giọng nói: "Tam ca, có cần ta gọi người của Linh tộc tới không?"

"Không cần." Tiêu Phàm lắc đầu: "Linh tộc ở trong tối là tốt nhất, nếu quả thật có người gây bất lợi cho chúng ta, cũng có thể thêm một con át chủ bài lớn."

Tiêu Phàm biết Quan Tiểu Thất thân là tộc trưởng Linh tộc hôm nay, trong bóng tối khẳng định có không ít người bảo hộ hắn.

Linh hồn lực tìm kiếm bốn phía, Tiêu Phàm cũng không phát hiện rốt cuộc là ai muốn gây bất lợi cho hắn, đối phương ẩn núp vô cùng tốt.

"Các ngươi xem, đó là Diệp Khuynh Thành, hắn cũng lên đó rồi." Đột nhiên, lại một tiếng kêu sợ hãi vang lên, lại nhìn thấy một thanh niên mặc áo bào trắng đột nhiên đạp không mà lên, chính là Diệp Khuynh Thành xếp hạng thứ hai trong thập đại yêu nghiệt.

Diệp Khuynh Thành một bộ bạch bào trắng hơn tuyết, tay áo phất phới, động tác tuỳ tiện mà thoải mái, bá đạo hơn Chiến Hoàng Thiên. Diệp Khuynh Thành có một khí chất xuất trần, giống như trích tiên hạ phàm.

Nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu, xung quanh không ít tu sĩ nhao nhao tới gần lôi vân màu xám.

"Đây không phải là Sở Vân Phi sao? Hắn lại cũng tới rồi, trên thân còn sát khí nặng nề, ngươi xem hắn nhìn Tiêu Phàm với ánh mắt tràn đầy vẻ tàn bạo."

"Không chỉ hắn, còn có Mộ Dung Minh Nguyệt, Lăng Thanh Tịch, Độc Cô Tướng Đình, Phong Thiên Khê đều chạy tới nơi này."

"Hoàng Phủ Thiên Hựu cũng tới rồi, nghe nói hắn với Tiêu Phàm cũng có thù. Khoảng thời gian trước, nghe nói hắn với Sở Vân Phi đến rất gần."

"Ồ, đây không phải là Tô Vân Nhiên của Tây Vực sao? Trong thập đại yêu nghiệt thì hắn là ít tiếng tăm nhất, ít đến mức không bao nhiêu người biết tên hắn, không ngờ hắn cũng đến tầng thứ bảy rồi."

"Thập đại yêu nghiệt có vẻ như chỉ kém Dạ Cô U nhưng thực lực của Tiêu Phàm không yếu hơn thập đại yêu nghiệt, có thể nói là thập đại thiên tài đỉnh cao tề tụ."

Tiếng nghị luận bên tai không dứt, tu sĩ xung quanh nhìn thấy ánh mắt những người kia tràn đầy vẻ kính sợ. Thập đại yêu nghiệt xuất hiện chín người một lần, đây là chuyện chưa từng có.

Nhịp tim của đám người cũng bắt đầu tăng nhanh, nhiều thiên tài tề tụ như vậy đoán chừng có chuyện bất thường sắp xảy ra.

"Thập đại yêu nghiệt có chín người đến?" Lăng Phong nhíu mày lại, ý chiến đấu tự nhiên sinh ra.

"Không phải chín người, mười người đều tới đông đủ." Tiêu Phàm cười cười, con ngươi lại đảo qua bờ vách núi nơi xa, ánh mắt rơi vào trên thân hình hắc bào.

Cũng tại lúc này, đột nhiên có một bóng đen từ trong mắt mọi người lướt qua, tốc độ nhanh vô cùng, không hề chậm hơn Diệp Khuynh Thành.

Lúc đám người phóng tầm mắt nhìn tới, phát hiện bóng đen kia mang theo áo khoác màu đen, căn bản không thấy rõ là ai.

Một khắc sau, chuyện xảy ra khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, chỉ thấy người áo khoác đen đó từ trên cột đá lôi vân đầu tiên đạp lên cột đá thứ hai, đột nhiên một kiếm chém tới cột đá thông thiên thứ nhất.

Oanh một tiếng, kiếm khí đâm vào phía trên cột đá thông thiên thứ nhất, cột đá bỗng nhiên run rẩy kịch liệt tựa như mọi lúc đều có thể đổ vỡ.

"Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn hủy diệt cột đá, không để cho người khác vào tầng thứ tám sao?" Đám người thấy thế, có người phẫn nộ thét lên.