Vô Thượng Sát Thần

Chương 1633: Ép Ngươi Thì Sao?




Lôi điện bên trong Thạch Lâm chậm rãi biến mất, hư không khôi phục lại bình tĩnh, Hồn Thiên cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.

"Chết rồi?" Ánh mắt đám người Tiêu Linh Nhi đờ đẫn, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.

Đây chính là cường giả Chiến Thần đỉnh phong đó, vậy mà cũng không chống cự được lôi bạo đánh giết?

Trọc Thiên Hồng nhìn Tiêu Phàm thật sâu, trong lòng cực kì phức tạp, thần sắc cũng lấp loé không yên, đường đường là Chiến Thần cảnh đỉnh phong, lại bị Tiêu Phàm chơi đùa tới chết, việc này khiến hắn làm sao bình tĩnh được?

Tiêu Phàm nhắm hai mắt lại, dùng linh hồn lực cảm ứng đến biến hóa xung quanh, xác thực không phát hiện được thân ảnh Hồn Thiên.

"Chẳng lẽ chết thật rồi?" Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm trầm ngâm, chậm rãi đi đến vị trí lúc trước của Hạo Nhiên Chính Khí Thạch, hắn hiển nhiên không tin Hồn Thiên cứ thế mà chết đi.

Dù sao hắn ta cũng là cường giả Chiến Thần đỉnh phong, cho dù lôi điện khắc chế hắn, cũng không thể giết chết hắn mới đúng, lôi điện chi lực kia tuyệt đối không thể hủy diệt được linh hồn Chiến Thần đỉnh phong.

Dù là Tiêu Phàm, linh hồn bản thể chỉ là lục biến chiến thần, cũng có thể ngạnh kháng lôi điện oanh sát, Hồn Thiên không thể nào không chịu nổi.

Mặt khác, Hồn Thiên còn có một năng lực quỷ dị, đó chính là hư hóa, nếu như thi triển năng lực hư hóa, lúc ấy lôi điện chưa hẳn có thể làm hắn bị thương, có thể hắn chỉ giả vờ, chỉ vì muốn đánh lén Tiêu Phàm.

Nghĩ đến việc này, Tiêu Phàm càng trở nên cẩn thận, Hồn Thiên dù sao cũng là Chiến Thần đỉnh phong, bởi vì nguyên thân vốn là Hồn Tộc, cho nên thủ đoạn linh hồn của hắn ở đây sẽ không bị áp chế.

Đương nhiên, nếu như là dùng linh hồn tập sát Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cũng không e ngại gì, luận về sức mạnh linh hồn, trừ yêu nghiệt cực kỳ cá biệt, bên trong Chiến Thần cảnh, Tiêu Phàm đã không sợ bất kỳ kẻ nào.

Bất tri bất giác, Tiêu Phàm đã tới gần vị trí Hạo Nhiên Chính Khí Thạch trước đó, có điều Hạo Nhiên Chính Khí Thạch sớm đã biến mất không thấy gì, thay vào đó là một cái hố sâu cực lớn, nơi đó ngoài một đống đá vụn, không còn cái gì khác.

Vì lý do an toàn, Tiêu Phàm chuẩn bị triệu hồi ra Tỏa Hồn Châu, linh hồn Chiến Thần đỉnh phong, hắn cũng không thể coi thường được.

Xoẹt!

Nhưng mà ngay lúc Tiêu Phàm triệu hồi ra Tỏa Hồn Châu, một đạo lưu quang từ trong hư vô bắn ra, tốc độ nhanh vô cùng, trong nháy mắt bay vào trong đầu Tiêu Phàm.

Trong hư không còn vang lên tiếng cười cuồng bạo: "Ha ha, ranh con, lần này xem ngươi chết như thế nào!"

"Ca!" Đám người Tiêu Linh Nhi kêu to, nhanh chóng vọt về phía bên này.

"Các ngươi không được qua đây." Tiêu phàm hét lớn một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên, dường như đạt được âm mưu, tâm thần trong nháy mắt chìm vào bên trong Thần cung.

Ở trong Thần cung, một thân ảnh hiện lên bên trong bóng tối, mờ mịt quét mắt nhìn xung quanh, đó là một trung niên nam tử mặc kim bảo, chính là Hồn Thiên không thể nghi ngờ.

Hắn nghĩ thừa dịp Tiêu Phàm không chú ý, tập sát linh hồn Tiêu Phàm, nhưng mà sau khi hắn xông vào bên trong Thần cung, căn bản tìm không thấy bóng dáng linh hồn Tiêu Phàm đâu.

Hồn Thiên chỉ cảm thấy mình đưa thân vào bên trong một mảnh vũ trụ vô ngần, tối tăm lạnh lẽo, căn bản không tìm được phương hướng, trong đầu xuất hiện một loại bất an nồng đậm.

"Trúng kế rồi, nơi này không phải không gian ý thức, không gian ý thức không thể nào lớn như vậy được!" Hồn Thiên nhỏ giọng thì thầm, trong lòng buồn bực muốn chết, hỏi thăm đến mười tám đời nhà Tiêu Phàm cả trăm lần.

Trước đó bị Tiêu Phàm lừa thì cũng thôi đi, bây giờ lại một lần bị Tiêu Phàm lừa, việc này làm sao khiến Hồn Thiên không giận chứ?

Có điều lần này Hồn Thiên đúng là hiểu lầm Tiêu Phàm, là hắn đánh lén Tiêu Phàm mà thôi, đáng tiếc không gian ý thức của Tiêu Phàm đã sớm tu luyện thành Thần cung.

"Thiên đường có lối ngươi không tới, địa ngục không đường lạ muốn đi? Không thể không nói, ngươi giả vờ thật giống, nếu như không phải ta biết ngươi có được năng lực hư hóa, thì thực sự sẽ cho là ngươi chết rồi." Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong hư không, không biết từ nơi nào truyền đến.

"Đồ vật nhỏ, thả ta ra ngoài!" Hồn Thiên phẫn nộ gầm thét, linh hồn lực của hắn tản ra bốn phía, muốn tìm kiếm bóng dáng của Tiêu Phàm.

Đáng tiếc, Hồn Thiên nhất định sẽ thất vọng, bên trong Thần cung, linh hồn Tiêu Phàm đâu đâu cũng có.

"Thả ngươi ra ngoài? Ngươi cảm thấy ta sẽ làm sao, thật vất vả ta mới khiến cho ngươi vào đây được." Tiêu Phàm cực kì khinh thường, hắn vốn dĩ muốn tìm cách lừa gạt Hồn Thiên đi vào bên trong Thần cung, bây giờ hắn ta lại tự mình đi vào, làm sao Tiêu Phàm có thể buông tha hắn chứ.

Huống chi, Tiêu Phàm còn nghĩ đến việc báo thù cho hơn trăm Chiến Thần cảnh năm đó bị Hồn Thiên đánh chết.

Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là chỉ có giết chết Hồn Thiên, Tiêu Phàm mới có thể diệt trừ ấn ký bên trong mệnh cách của bầy Tử Tinh Lôi Thú, đối với Tiêu Phàm mà nói, thực lực của Hồn Thiên tất nhiên cường đại, nhưng tuyệt đối không quan trọng như Tử Tinh Lôi Thú.

"Nếu như ngươi không giết được ta, chỉ cần ta có thể rời đi, sẽ đánh cho linh hồn ngươi tiêu tán!" Hồn Thiên lại bắt đầu đe dọa.

"Thật sao?" Giọng nói khinh thường của Tiêu Phàm vang lên.

Ngay sau đó, một tiếng thú gào thét vang lên, Hồn Thiên chỉ cảm thấy đại nguy cơ bao phủ quanh hắn, không đợi hắn kịp phản ứng, một cánh tay hắn đã bị một luồng đại lực xé đứt.

"Ranh con, có giỏi thì cùng ta đánh một trận công bằng!" Hồn Thiên đau tới co thắt tim gan, đau đớn ở linh hồn, so sánh với đau đớn ở nhục thể còn thống khổ hơn nhiều.

"Đánh một trận công bằng? Vừa rồi lúc ngươi đánh lén ta sao không nghĩ tới việc cùng ta đánh một trận công bằng?" Tiêu Phàm châm chọc nói.

Sau một khắc, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh mênh mông tràn vào bên trong linh hồn thể, linh hồn lực của hắn trong nháy mắt mạnh hơn không ít.

Trong lòng Tiêu Phàm không khỏi thầm than, quả nhiên không hổ là sức mạnh linh hồn của Chiến Thần đỉnh phong, một cánh tay ẩn chứa năng lượng cũng có thể để hắn nhanh chóng đột phá gông cùm xiềng xích của lục biến Chiến Thần.

Nghĩ đến việc này, Tiêu Phàm càng không nghĩ tới việc bỏ qua cho Hồn Thiên, ở bên trong Thần cung, coi như mài, Tiêu Phàm cũng có thể chậm rãi mài chết hắn.

Dù sao, bây giờ chỗ dựa lớn nhất của Tiêu Phàm, cũng không phải là thực lực bản thân, mà là linh hồn bản thể cùng sức mạnh Thí Thần.

Thí Thần được gọi là thiên hạ đệ nhất thần thú, nó bây giờ mặc dù chỉ là thất biến Chiến Thần, nhưng đối phó với linh hồn Chiến Thần viên mãn cũng không có nhiều vấn đề.

Mặt khác, tốc độ Thí Thần luyện hóa sức mạnh linh hồn cực nhanh, mười mấy nhịp thở đã nuốt chửng lấy cánh tay của Hồn Thiên hầu như không còn, loại tốc độ này, ngay cả Tiêu Phàm cũng bị kinh ngạc.

Gào một tiếng, một cánh tay khác của Hồn Thiên bị Thí Thần cắn xé đứt xuống, lần này, Hồn Thiên thực sự sợ hãi, hắn căn bản không nhìn rõ tình trạng xung quanh, cảm giác nguy cơ trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.

"Tiểu tử, thả ta rời đi, chỉ cần ta rời đi, tất cả những gì ta có đều cho ngươi." Hồn Thiên bắt đầu cầu xin khoan dung, trên mặt đều là vẻ sợ hãi.

"Không cần, ngươi chết, tất cả đồ của ngươi vẫn sẽ thuộc về ta." Tiêu phàm không chút do dự nhanh chóng cự tuyệt.

Nói đùa gì chứ, luyện hóa linh hồn Hồn Thiên, sức mạnh linh hồn của Tiêu Phàm có thể đột phá tới cảnh giới thất biến Chiến Thần, trước khi tiến vào thất biến chiến thần, còn không có bất kỳ trở ngại nào, làm sao Tiêu Phàm có thể từ bỏ chứ?

"Nếu như ta tự bạo, ngươi cũng không chiếm được cái gì cả, pháp bảo này của ngươi cũng sẽ bị trọng thương, đừng ép ta!" Hồn Thiên nghiến răng nghiến lợi.

"Ngươi có thể thử." Tiêu Phàm vẫn là câu nói kia, hắn mặc dù không biết linh hồn Chiến Thần cảnh đỉnh phong tự bạo sẽ có uy lực như thế nào, nhưng muốn nổ nát vụn Thần cung, hẳn là cũng không dễ dàng.

Mà điều kiện đầu tiên là Hồn Thiên có dũng khí tự bạo!

Gào! Lại một tiếng gầm vang lên, một cái chân của Hồn Thiên bị thí thần nuốt mất, khóe miệng Hồn Thiên co rút lại, bây giờ cho dù có thể còn sống rời đi, thực lực của hắn đoán chừng cũng sẽ giảm đi nhiều.

Tiêu phàm căn bản không dự định sẽ buông tha hắn, cứ tiếp như thế, linh hồn của hắn sớm muộn sẽ bị tiêu diệt!

"Tiểu súc sinh, đây là ngươi ép ta!" Sắc mặt Hồn Thiên biến hóa đến mức vận vẹo, bị Thí Thần cắn nuốt không ít sức mạnh linh hồn, bây giờ sức mạnh của hắn đã tiếp cận đến rất gần Chiến Thần hậu kỳ, cứ tiếp tục như thế, sẽ chỉ có lợi cho Tiêu Phàm.

"Ép ngươi thì sao? Có gan ngươi tự bạo đi." Tiêu phàm cực kì khinh thường nói, dáng vẻ ta chắc chắn có ngươi rồi.